"A Chiêu!'' Lâm Tử Mặc đang ăn mì ở nhà,bất ngờ hắt hơi.
Sợi mì nhai nát như một đàn gà được thả ra thừ trong lồng trên núi,phun ra từ miệng,phủ đầy khuân mặt con mèo béo trắng trước mặt.
"Meo meo meo meo?''
"Ôi!Tiểu Mạn!Thật là nhàm chán!Đừng nhúc nhích,ba ba lau cho ngươi.''
Tử Mặc rút khăn ra,lau miện trước,sau đó lau mặt cho con mèo béo.Nó thật sự điên rồ và anh ấy đột nhiên hắt hơi.
"Thật máy không dính vào bức tranh." Lâm Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm.
''Meo?''
'Này Tiểu Mạn,đùng nháo,miếng thịt này cho con ăn.''Lâm Tử Mặc lấy hột miếng thịt kho trong bát mì ra và đặt nó trước mặt con mèo,để con mèo đỡ kêu.Hôm nay không ăn ở căn tin,cũng không thèm ăn đồ ăn mang đi,dù sao những cửa hàng đồ ăn vặt xung quanh anh đều đã ăn qua,trong thời gian ngắn liền chán.
May mắn thay,trong tủ lạnh vẫn còn một ít thịt kho tàu mà mẹ anh đã gửi hai ngày trước,vì vậy Lâm Tử Mặc đã nấu một ít mì gói để giải quyết.
Dù biết nấu ăn sẽ hợp vệ sinh và tốt cho sức khỏe hơn,nhưng Lâm Tử Mặc không có thời gian và suy nghĩ để học nấu ăn trong suốt một năm sống một mình này,ngoại trừ việc mẹ anh cứ hai ba ngày lại lo lắng đến thăm anh và mang cho anh ít thức ăn,ngoài các món ăn hoặc súp,Lâm Tử Mặc thường ăn ở căn tin hoặc trực tiếp mang đi.
Chỉ ăn mì gói chắc chắn không tốt cho sức khỏe,nhưng thêm một quả trứng,một miếng giăm bông,một ít thịt kho mà hai ngày trước chưa ăn,cuối cùng xé hai lát rau diếp vào,mì gói cũng có thể rất tốt cho sức khỏe.
Nhắc mới nhớ tôi hình như ăn uống còn không tốt bằng Tiểu Mạn,con mèo nhỏ mũm mĩm rất dễ thương,bộ lông mềm mại trắng nõn như bồ công anh lại không hề thiếu dinh dưỡng.Lâm Tử Mặc tay trái cầm nĩa tiếp tục ăn mì,tay phải cầm cọ vẽ lướt trên giấy một cách uyển chuyển,trong nhà thỉnh thoảng có tiếng anh ăn mì và tiếng bút sột soạt đầu cọ sát vào giấy vẫn còn.
Lý do tại sao Lâm Tử Mặc trở thành một người kiểm tra nghệ thuật nhiều hơn là vì tình yêu của anh ấy với nghệ thuật,mặc dù kỳ thi nghệ thuật đã kết thúc nhưng để duy trì cảm giác của bàn tay,anh ấy vẫn dành một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày để vẽ hoặc học luyện tập các môn kỹ năng liên quan.
Giờ mẹ,cha dượng và em gái đều chuyển qua nhà mới,Lâm Tử Mặc sống một mình trong căn nhà cũ rộng gần 120m2 nhưng phần lớn thời gian anh thường ở phòng riêng.
Phòng rộng,có phòng tắm riêng,giường hơi bừa bộn,quần áo cũ vứt lung tung trên ghé,quần áo không mặc thì vứt trên giường gần đó,tủ quần áo biến thành đồ trang trí và nó được anh sử dụng đơn giản.Đặt các vật dụng vẽ tranh và các vật liệu tiện ích khác sắp hết chỗ.
Các bức tường gần như được bao phủ bởi những bức tranh yêu thích của anh ấy,bao gồm ký họa nhân vật,ký họa tĩnh vật,một số mẫu thiết kế nghệ thật,thật chí còn có một vài từ,đôi giày cao gót do anh ấy thiết kế,huy chương của anh ấy nhận được khi tham giá các chương trình nghệ thuật khác nhau.v..v..
Những tác phẩm đầy tài năng nghệ thật này được Tử Mặc sắp xếp ngẫu nhiên ở mọi góc trong phòng,hoàn toàn trái ngược với môi trường phòng ngủ nghệch ngoạc kiểu tuổi trẻ suy đồi này.
Không chỉ những người giỏi đọc sách mới là thiên tài,anh rất thích câu này,tuy rằng anh không dám gọi mình là thiên tài,nhưng ít nhất vè nghệ thuật và thiết ké,tài năng của anh cao hơn rất nhiều người.
Con mèo nhỏ mập mạp ăn ngon lành xong miếng thịt kho,dẫm lên giấy y vẽ,lười biếng nằm lên tay Tử Mặc.Đôi mắt xanh lam của nó tò mò nhìn ngòi bút của Lâm Tử Mặc,có lẽ anh ta quá mải mê vẽ tranh,sau một lúc lâu,anh nhớ đến việc ăn mì,nước súp trong mì đã bị hút hết,mì trở nên phồng và xốp.
Dần dần,trên tờ giấy trắng xuất hiện hình ảnh một cô gái đang kéo vali,tính cẩm thật của anh khi vẽ của anh khá hiếm thấy nên anh không dám làm loạn.Khi cảm hứng xuất hiện,thời gian trôi qua khó có thể phát hiện,mãi đến khi trong phòng vang lên tiếng nói của mẹ,Lâm Tử Mặc mới hoàn hồn.
"Tiểu Mặc?Con về rồi sao?Đèn phòng khách sao không bật...''
"Vâng!Con ở trong phòng!''
Lâm Tử Mặc nhanh chóng cất những bức tranh đi,nhìn vào bát,thấy những sợi mì chưa ăn xong đều vón cục vào với nhau,anh chán ăn.Tiểu Mạn nhảy khỏi bàn khi nghe thấy âm thanh,vội vàng chạy ra phòng khách.
"Ăn cơm chưa?Trở về liền trốn vào phòng."
Mẹ của Lâm Tử Mặc đã đi đến cửa phòng,khi nhìn thấy bát mì còn đang dở trên tay Tử Mặc,bà không khỏi đau lòng và tự trách.
"Lại ăn mì gói!''
"Không,không cần phải mỗi ngày mẹ đều mang canh cho con,dù sao con cũng không có khẩu vị lắm."
"Con xem bây giờ con gầy đi bao nhiêu,trước đây mập mạp bao nhiêu.lão già chết tiệt của ngươi nhìn thấy ngươi,nhất định sẽ cho rằng mẹ ngươi không cho ngươi ăn.''
Trần Uyển Như thở dài,Tử Mặc không muốn sống ở đó với bà ấy và bà có thể hiểu được,nhưng dù sao cũng là thịt rơi trên người bà và sẽ nói dối nếu nói không thương.Vì vậy bà ấy nhận chiếc bát trong tay Tử Mặc và giúp anh ấy mang nó vào bếp để rửa sạch,sau đó lấy chiếc bát và đĩa sạch ra,đem ra món súp và móng giò om mà bà mang đến.
"Tới đây ăn chút canh đi.Hâm nóng chân giò trong lò vi sóng rồi mới ăn."
"Con thích món súp này!''
Tử Mặc vội vàng ngồi xuống bàn ăn,ngửi thấy mùi canh ngọt ngào và nước sốt của heo kho,lúc này anh mới cảm thấy bụng trống rỗng.''
"Trong tủ lạnh còn ít đồ,một ít nguyên liệu nấu canh mẹ cũng không mua thêm.Nếu lại để mẹ nhìn thấy con ăn mì gói,con thu dọn đồ đạc sang ở với mẹ.''
"Con hứa sẽ không có lần sau.''
Lâm Tử Mặc ngấu nghiến nói và đút vài miếng thịt cho Tiểu Mạn đang ở bên cạnh anh ta và Châu linh đang giúp anh ta đem quần áo ra ban công phơi.
"Người khác nói đừng yêu sớm,đùng yêu sớm,mẹ thật sự hy vọng con mau chóng tìm được vợ,không cần cao sang gì,chỉ cần chăm sóc tốt gia đình!''
"Ước nguyện của mẹ chẳng ra sao cả.Bây giờ có bao nhiêu cô gái biết nấu ăn?''
"Vậy tìm một người lớn tuổi hơn.''
"Không ngại lớn tuổi hơn mẹ chứ?''
"Con dám,mẹ đánh gãy chân con.''
Trần Uyển Như ngồi trên ghé sô pha giúp anh gấp quần áo,mặc dù Tử Mặc cảm thấy gấp quần áo là thừa,nhưng anh cũng hiểu mẹ cần tìm việc gì đó để làm.
"Tháng này ba cậu gửi tiền cho cậu à?''
"Vâng,ông hỏi có muốn tìm gia sư dạy kèm dạy không?''
"Vậy con muốn sao?Nếu thực sự không theo kịp,có thể tìm gia sư về dạy kèm,nếu không đù tiền,mẹ có...cha con có.''
"Để con xem.''
Tử Mặc thực sự không thích người lạ đến nhà mình dạy kèm và học,mặc dù anh ấy đã xem rất nhiều bộ phim,nhưng anh không quá ảo thưởng về điều đó.
"Này,nhà bên cạnh có cô gái mới sao?'' Tử Mặc có chút tò mò,tuy rằng hắn muốn thân với vị tỷ tỷ kia,nhưng quá chủ động,tựa hồ luôn có động cơ,hắn còn không biết tên nàng.Có cơ hội tôi sẽ nói.
Có lẽ không có cơ hội,có lẽ chiều nay trong thang máy là lần duy nhất gặp gỡ,giữa người với người liên hệ luôn yếu như vậy,thậm chí hôn nhân còn không bền chặt,đây có lẽ là bởi vì Tử Mặc đối với giữa người với người hệ hiểu biết rất ít,rất bi quan.
"Vừa nãy đến đây,mẹ đã gặp cô ấy.Cô ấy đi ra ngoài đổ rác,cửa được quyét dọn rất sạch sẽ.Miệng cố ấy khá ngọt ngào.''
''Làm sao mẹ biết người ta ngọt ngào?"
"Chủ động chào hỏi ta một tiếng,không giống con,bình thường nhìn người lớn tuổi con sẽ không chào."
''Con thậm chỉ còn không biết phải nói gì?'' Tử Mặc bất lực thở dài,hiện gia đình đã đủ phức tạp,bảy dì tám dì nhân số đã tăng gấp đôi,làm sao biết nên gọi bọn họ là gì.
"Nếu có cũng có thể hiểu chuyện như cô gái đó,mẹ cũng sẽ không phải cằn nhằn con các con."
"Chẳng lẽ em gái cũng bị mẹ mắng,đều cùng một mẹ!''
"Mau ăn đi,bát con tự rửa.''
"Con sẽ tự làm.''
Tử Mặc đang rửa bát,Trần Uyển Như tới giúp anh thu dọn phòng.
''Nhìn phòng con xem,thật bừa bộn!Còn bừa bộn hơn cả chuồng mèo!''
"Meo ^^''
"Mẹ,có khả năng Tiểu Mạn không bao giờ ngủ trên giường của mèo không?''
Hai mẹ con cãi nhau cả tiếng đồng hồ,Lâm Tử Mặc cảm thấy lỗ tai đều đã chai,trước khi đi,Trần Uyển Như còn hỏi;''Ngày mai cùng nhau qua đó ăn cơm đi,biết không?''
"Được,con biết rồi,mẹ về đi,con còn đọc sách!''
"Mỗi ngày không biết con có đọc sách hay không,thật sự nên tìm người chiếu cố con...''
Trần Uyển Như đi về,anh tiếp tục trở về phòng tiếp tục vẽ bức tranh còn đang dở,Tiểu Mạn nằm trên bàn ngủ ngon lành.Khi nét vẽ cuối cùng được thực hiện,anh ấy đã biết đến mười giờ tối,nhìn bức tranh 'chị mang hành lý' trước mặt,Tử Mặc cảm thấy rất hài lòng,tu thế và lông mày của anh được phục hồi một cách sống động.Cứ như thẻ cô ấy nhảy trên trang giấy.
Người biết vẽ thì giỏi cái này,chụp không được thì vẽ thôi,nghe nói sau đại học sẽ có người mẫu khỏa thân,không biết sẽ như thế nào.Cậu dựa vào trên ghé,ngắm nghía bức tranh trong tay,tìm kiếm khuyết điểm.
Đôi tai mèo mềm mại của Tiểu Mạn động đậy,sau đó là tiếng chuông cửa vang lên trong căn phòng im lặng.Kể từ khi anh sống một mình,ngoại trừ gọi đồ ăn đem về,chuông cửa nhà hầu như không bao giờ vang lên,điều này khiến anh choáng váng.
Muộn như vậy,có thể là ai?
Anh cúi xuống và nhìn qua mắt mèo.
Người hàng xóm mới chuyển đến hôm nay,cô bé ngoan ngoãn được mẹ khen ngợi đang đứng ngoài cửa.Lâm Tử Mặc mở cửa với giọng điệu hơi ngạc nhiên.
"Chị gái?''
"Xin lỗi đã quấy rầy anh muộn như vậy,không biết anh có thể giúp tôi một việc hay không....''
"Có gấp không?''
"Cấp bách.''