Ngân Xuyên nói: “Hiệu buôn Tây đang điều tra sổ sách cũ của phòng kế toán Hoa, đa phần là các thương vụ chính tay ông phụ trách, tôi không có quyền cự tuyệt, cũng không thể giấu giếm tất cả. Vậy nên tôi đã kể hết những chuyện ông lén lút làm sau lưng hiệu buôn Tây cho họ rồi. Bọn họ thu hoạch được rất nhiều thông tin. Cuối cùng Edmund cũng biết kẻ luôn tỏ vẻ tận tụy trung thành trước mặt ông ta đã ngấm ngầm tư lợi không ít của cải. Ông ta tức tới độ suýt nữa bệnh tim tái phát.”
Thịnh Đường bình tĩnh gật đầu, ông ta nói: “Tim ông ta không khỏe, tưởng tượng ra cảnh Edmund thở hổn hển ta cũng thấy thú vị.”
Đôi đồng tử của Ngân Xuyên lập lòe, như đốm lửa nhỏ trong đêm đen: “Chuyện mấy năm trước ông dùng khối tài sản lớn của hiệu buôn Tây để thu mua công trái cũng lộ tẩy rồi, người ta đang tính lại khoản nợ này đấy. Đợi khi nào cả vốn cả lãi tính xong xuôi, người ta sẽ cầm bằng chứng tới tòa án kiện ông. Chắc chẳng đến lượt tôi sắp xếp gì cho ông đâu nhỉ?”
Thịnh Đường vẫy tay: “Con lại gần đây, tai ta kém, khó nghe lắm.”
Ngân Xuyên tiến lại, ngồi xuống chiếc ghế bên giường, gương mặt anh lạnh tanh.
“Căng thẳng không?” Thịnh Đường liếc nhìn anh, chưa đợi anh đáp ông ta đã nói tiếp, “Không việc gì phải căng thẳng. Giờ ta chỉ là một lão tàn phế, con còn sợ gì?”
“Có gì đáng để sợ? Tôi đâu phải người ngồi tù, cũng đâu phải kẻ tàn phế.”
Thịnh Đường ho khù khụ một tràng, ho tới độ mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, bả vai lẩy bẩy run.
Ngân Xuyên bình tĩnh nhìn ông ta: “Ông sợ rồi sao?”
Hơi thở của Thịnh Đường dịu trở lại, ông ta thở dài: “Ta đã sống quá nửa đời người trên thương trường, trông bao kẻ đến đến đi đi như đèn kéo quân. Ngày hôm nay huênh hoang phô tài, ngày mai đã suy sụp tàn tạ. Nói thực, ta không hề ngạc nhiên trước kết cục này. Nhưng cái thân xác già cỗi của ta đã bệnh tật ngấm tận xương, chẳng gánh nổi nạn ngục tù. Nếu mấy hôm nay chết luôn thì tốt, còn nếu không, niệm tình ta có công dưỡng dục con, hay con chịu kiếp nạn này thay ta đi?”
Ngân Xuyên nói: “Đương nhiên tôi phải đền đáp công ơn dưỡng dục của ông, vậy nên lỡ ông có vào tù, tôi đảm bảo sẽ không để ông rơi vào kết cục giống Hà Sĩ Văn. Hà Sĩ Văn chết thế nào nhỉ? Nuốt đũa chết phải không? Tôi sẽ cho người đút cơm cho ông ăn hằng ngày, ông chẳng cần dùng đến đũa đâu, thế có được không?”
“Cảm ơn con, con nghĩ sâu xa chu đáo quá. Chỉ là cuộc trò chuyện hôm nay hơi quái lạ, ta vẫn chưa kịp quen.”
“Tôi cũng không quen nói thật lắm. Ta cứ làm quen từ từ, không phải vội.”
“Khổ cho con phải nhẫn nhịn tới tận ngày hôm nay.” Ánh mắt Thịnh Đường chưa từng rời khỏi gương mặt Ngân Xuyên tới một giây.
Đã đến bước đường này rồi, tất thảy mọi chuyện trong quá khứ đều không còn là bí mật nữa, tất thảy câu hỏi đều đã có đáp án, dù bề ngoài vẫn có thể cười nói ung dung, nhưng trong mắt hai kẻ này đều đang hừng hực lửa cháy.
Thịnh Đường nhắm mắt, dùng đốt ngón trỏ day mi tâm theo thói quen, một lần, hai lần, ba lần… Rồi ông ta mở mắt, mỉm cười: “Con không mong ta chết, phải chứ?”
“Ông còn chưa trả xong nợ, ông trời cũng chưa xử lý ông, sao tôi có thể để ông chết được?”
Thịnh Đường nhướng mày: “Con trai, con lật bài tẩy sớm quá, cẩn thận lại chịu đòn ngược đấy. Con nghe ta khuyên một câu, về sau phải thận trọng hơn một chút. Ta nói câu này không lọt tai lắm, nhưng con còn trẻ, con không hiểu cung cách làm việc của ông trời đâu.”
Hơi thở của Ngân Xuyên dần trở nên gấp rút, nhưng khóe môi lại cong lên tạo thành một nụ cười.
Thịnh Đường cất lời đầy ẩn ý: “Ông trời thích nhất là đùa bỡn với đám thương nhân chúng ta, con nghĩ thử xem, trên thương trường lấy đâu ra công lý?”
Ngân Xuyên cũng gật đầu: “Đúng vậy, nếu trời cao thật sự có thể ban phát công lý thì e ông đã hóa thành hồn ma từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, ta chẳng những không hóa oan hồn mà còn sống tới hiện giờ, nuôi con trai kẻ thù thành nhân tài.”
Ngân Xuyên lặng lẽ mỉm cười: “Sao năm đó ông không giết tôi?”
Thịnh Đường hỏi ngược lại: “Sao trong trận lụt năm ngoái con lại cứu ta?”
“Tôi chưa đạt được kết quả mình muốn.”
Thịnh Đường lại bật cười, như vừa nghe thấy chuyện gì mừng vui lắm: “Không hổ là đứa con ngoan ta đích thân dạy dỗ, tác phong hành sự giống hệt ta không khác một ly.”
Ngân Xuyên đáp lại bằng sự im lặng.
Thịnh Đường cười một hồi, thấy khát nước, bèn cựa mình lấy ly nước trên tủ đầu giường, chỉ tiếc ông ta không đủ sức. Vừa chạm tay, ly nước đã rơi xuống giường, chảy ướt đẫm gối và nền nhà. Ngân Xuyên ngồi im không nhúc nhích, nhìn ông ta chật vật loay hoay. Thịnh Đường cũng chẳng bận lòng, ông ta liếm môi rồi chầm chậm nằm xuống, cất một hơi thở dài, tiếp tục thều thào: “Bức huyết thư Mẫn Huyên để lại trước khi chết nói ta là cha ruột của con, ta chọn tin tưởng lời cô ấy. Năm đó nếu ta dám chắc con là con của Trịnh Đình Quan, ta sẽ không giữ con lại.”
Gợn sóng chợt lăn tăn trong đôi mắt phẳng lặng của Ngân Xuyên: “Ồ, vậy ông biết từ khi nào?”
“Ban nãy. Vậy nên ta mới nói con để lộ lá bài tẩy quá sớm. Tiếc thay, ta thật sự đã nuôi nấng con như con ruột suốt bao năm nay.”
Cơn rét lạnh chầm chậm lướt lên sống lưng Ngân Xuyên. Lão già này đây tuy đang khép hờ mắt, bộ dạng như sống dở chết dở, nhưng vẫn hừng hực thứ sát khí nồng nặc.
Thịnh Đường nói: “Cũng dễ hiểu thôi, người trẻ mà, dù có thận trọng tới mức nào thì khi nghĩ mình thắng rồi cũng sẽ không kiềm chế được phải khoe khoang một phen, huống chi bao năm nay con cần cù khắc khổ là thế, không nắm chắc phần thắng con đã chẳng dễ lật mặt. Ta đoán con cũng chẳng nhẫn nhịn nổi nữa rồi… Thôi được, theo lý mà nói, có vẻ ta cũng không đủ khả năng mà cò kè mặc cả với con, nhưng hôm nay con có thể kiên nhẫn ngồi đây, vậy ắt hẳn ta còn có chỗ gì đó hữu dụng. Nói ta nghe đi, con muốn ta làm gì?”
“Tất thảy những điều ông gây ra cho người khác khi xưa đều đang chầm chậm quay trở lại cắn xé ông. Tôi cũng sẽ khiến ông phải đem trả cả vốn lẫn lời, đền lại những gì ông đã cướp mất.” Khóe mắt Ngân Xuyên hời hợt liếc sang khay trái cây trên tủ đầu giường, “Ví thế này. Giả dụ xưa ông đã ăn một quả táo mình không nên ăn, điều tôi muốn làm bây giờ chỉ là khiến ông nôn hết cả cây táo ra thôi.”
Đôi mắt Thịnh Đường chợt trợn trừng. Trong tích tắc, ông ta rất muốn bóp chặt lấy cổ họng Ngân Xuyên, bóp nó nát tan thành từng mảnh, hoặc khoét đôi mắt chẳng buồn che lấp những chùm sáng rừng rực nọ, khiến chúng không thể nhìn ông ta nghênh ngang chẳng mảy may sợ hãi như vậy nữa. Nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ vụt qua trong chớp mắt, ông ta còn không đủ sức mà vươn tay. Thịnh Đường nín lặng hồi lâu, dằn nỗi đau đớn như trăm ngàn mũi kim xuyên thẳng vào lồng ngực, ông ta khàn giọng: “Con…”
“Thật ra những thứ đó cũng không là gì với ông. Chẳng phải ông vẫn vượt qua được thời khắc khó khăn nhất đó sao? Nực cười thật, bán vợ đổi lấy tiền cọc mới nhặt được cơ hội trở thành mại bản, cúc cung tận tụy với chủ nhân nước ngoài suốt chục năm ròng, thế mà cuối cùng kết cục vẫn như chó nhà có tang đấy thôi?”
Thịnh Đường chỉ thấy thứ chất lỏng tanh tanh xộc lên cổ họng, ông ta vội vươn tay bịt chặt miệng, luồng hơi nóng phả thẳng vào lòng bàn tay, máu tràn ra khỏi kẽ ngón tay. Nỗi thương hại khó ai phát hiện thoáng dấy lên trong Ngân Xuyên, anh đưa cho ông ta chiếc khăn tay, Thịnh Đường nhận lấy, lau sạch tay và khóe miệng. Cuối cùng nụ cười bên khóe môi cũng tan biến.
Ngân Xuyên mở chiếc cặp táp đặt bên cạnh, lấy một xấp tài liệu ra: “Trong này có một trang do Edmund đích thân chép, ông ta đã xin ý kiến Thượng Hải và trụ sở chính London cho ông nghỉ hưu, tất cả các thành viên trong hội đồng quản trị đều ký tên rồi. Hiệu buôn Tây đã thật sự bỏ rơi ông. Cho ông cái này làm kỷ niệm.”
Nghe tới đây, bắp thịt nơi gò má Thịnh Đường giần giật, Ngân Xuyên chậm rãi thưởng thức nét biến hóa trên gương mặt ông ta.
Gót chân Achilles, bán thần mình đồng da sắt cũng có nhược điểm trí mạng. Với Phan Thịnh Đường, sự tín nhiệm của hiệu buôn Tây chính là nhược điểm của ông ta, sự tin cậy lẫn nhau và bản hợp đồng đã được gây dựng từ hàng chục năm hợp tác cuối cùng cũng mong manh chẳng chịu nổi một đòn tấn công.
Hợp đồng là gì? Với đám thương nhân, chẳng qua hợp đồng cũng chỉ là lợi ích. Thương nhân là hạng không có lợi sẽ chẳng ra tay, từ cổ chí kim chẳng có một ngoại lệ. Thử tách chữ lợi này ra, một bên là “lúa”, một bên là “dao”(*). Để Edmund có thể tặng Thịnh Đường một dao, Ngân Xuyên đã trừ mưu tính kế suốt thời gian dài.
(*) Chữ “lợi” (利) gồm có chữ “hòa” (禾): lúa, và chữ “đao” (刀): dao
“Hai tập còn lại có một phần là thỏa thuận chuyển giao cổ quyền, một phần là bản tuyên bố mối quan hệ thật sự của chúng ta. Tôi không cần bất cứ món địa sản, phòng ốc hay ngoại trang nào. Tôi chỉ cần tất cả cổ phần hiệu buôn Tây trong tay ông và Cảnh Huyên. Nếu ông không phản đối thì xin hãy ký đại danh của mình vào đây.”
“Ta không ký thì sao?”
“Như vậy thì không lý trí lắm đâu. Ông chia tay với Edmund rồi, cũng nên chuyển sang phe tôi, không còn vị trí ở hiệu buôn Tây ông vẫn có thể ở nhà dưỡng lão như thường. Còn nước còn tát, việc gì phải sầu, mất chút tiền có đáng là gì, dù sao vẫn đỡ hơn là ngồi tù chứ nhỉ? Chẳng lẽ ông thật sự muốn tôi cho người hằng ngày vào tù bón cơm cho ông sao? Tôi đang thật sự muốn để lại đường lùi cho ông đấy.”
Thịnh Đường nói: “Con lấy mất cổ phần chẳng khác nào xóa sạch tâm huyết suốt ba mươi mốt năm của ta, ta nghĩ con nên giết ta thì hơn. Hoặc không thì nói thêm mấy câu cho ta tức đến chết đi, đừng để lại đường lùi nữa. Năm đó ta để lại đường lùi cho con nên mới lâm vào cảnh hôm nay.”
“Ba mươi mốt năm của ông được đổi lấy nhờ bán mẹ tôi. Ông mưu hại cha tôi, nhân lúc nhà họ Trịnh không có ai chèo chống để vừa đạp đổ, vừa lừa cướp núi vàng núi bạc, chắc ông cũng biết ông cướp mất bao nhiêu từ nhà họ Trịnh rồi. Đừng nói mình lương thiện như vậy, có thể ông nhất thời mềm lòng tha cho tôi, nhưng ông chưa từng ngừng hoài nghi và thăm dò tôi. Ông vô cùng tự tin, dù tôi có là con trai của kẻ thù, ông cũng tự phụ mình đủ thủ đoạn đày đọa tôi đến chết. Trước khi đày đọa tôi đến chết, ông còn có thể khiến tôi bán mạng kiếm tiền về cho nhà họ Phan.”
“Con thông minh thật, ta còn không biết mình nên khen ngợi con thế nào.”
“Vậy nên ông không thể chết được. Cha tôi là đại ân nhân của ông, ông còn chưa báo hết ơn mà. Tôi sẽ không cho mọi người hay ông là tên hung thủ giết người vô liêm sỉ, tôi sẽ nói với họ vì muốn đền đáp ân huệ, ông đã nuôi dưỡng tôi, cả đời ông cũng không thể quên đại ơn đại đức của nhà họ Trịnh. Vậy nên ông yêu thương che chở, nuôi dưỡng tôi như con trai ruột. Giờ ông già rồi, sắp chết rồi, còn tôi cũng đã trưởng thành, nên ông quyết định công khai thân phận thật sự của tôi, yên tâm giao phó lại cho tôi sự nghiệp vốn thuộc về tôi.” Nụ cười của Ngân Xuyên như gió xuân thoảng qua mặt sông kết băng.
Dường như Thịnh Đường chẳng mảy may thương tổn vì lời nói này, mà ông ta chợt trầm lặng trong chốc lát, như nhớ về chuyện gì đó xa xăm lắm. Gương mặt ông ta thoáng ngẩn ngơ, có cả phần thương cảm, chẳng thể dùng lời lẽ mà hình dung. Lòng Ngân Xuyên lại càng thêm cảnh giác, đoán không biết lão cáo già này có đang trù tính thứ âm mưu thâm độc nào không. Thịnh Đường lại chật vật ngồi dậy, vươn tay nói: “Đưa cho ta đi.”
Ngân Xuyên do dự trong chớp mắt, anh đưa tài liệu cho ông ta. Thịnh Đường dụi mắt, vừa lật giở tài liệu vừa nói: “E là Edmund không dễ bị thuyết phục đâu, chắc con phải mất một khoản tiền lớn rồi.”
Đến lúc này, Ngân Xuyên cũng không thể không khâm phục khả năng kiềm chế của Thịnh Đường, anh đáp: “Tôi tặng ông ta một chút cổ phần ngân hàng.”
Thịnh Đường nhướng mày, tỏ ý muốn anh giải thích.
Vẻ tươi cười của Ngân Xuyên hóa thành một mũi dao nhọn: “Cuối tháng này Hiệu bạc Phú Hưng sẽ chính thức trở thành ngân hàng, tôi là một trong các đại cổ đông của họ. Tiền vốn… được tôi lấy về từ London.”
Thịnh Đường đặt tài liệu xuống, ông ta mỉm cười, chậm chạp vỗ tay mấy nhịp: “Hay, làm hay lắm!”
Lúc này chút sắc máu lưu lại trên môi ông ta đã cạn sạch, trông sao khô héo phờ phạc, nhưng cặp mắt lại lập lòe sáng rực, như một con rắn sắp chết, chẳng còn sức tấn công, nhưng vẫn còn giữ được sự kiêu ngạo cay nghiệt: “Năm đó Trịnh Đình Quan vừa chết ta đã bắt tay với các hiệu buôn, mất hai năm mới có thể hủy hoại nhà họ Trịnh, cứ ngỡ cuối cùng kẻ địch đã bại, nào ngờ ông trời vẫn còn nhân từ với Trịnh gia. Trịnh Đình Quan để lại tiền, còn ta lưu lại mạng cho con, để con đánh một màn chiến chuyển mình đẹp tới nhường này!”
“Cần bút không?” Ngân Xuyên lắc chiếc bút máy. Thịnh Đường vươn tay nhận, ký tên mình và mọi trang cần chữ ký, tóc bạc tang thương, cổ tay run rẩy. Ký xong, ông ta khẽ thốt: “Nhìn con bây giờ như nhìn thấy chính mình hơn ba mươi năm trước. Quạnh quẽ góc khuất, một thân một mình, A Sâm, chắc chắn giờ con đang cô độc lắm.”
“Chúng ta không giống nhau.”
“Cũng đúng, con không giống ta. Vì ta là Phan Thịnh Đường, còn con là con. Con giống ta nhưng không phải là ta.”
“Có lẽ vậy.”
“Ta muốn hỏi con một câu, câu hỏi này đến chính ta cũng thấy có phần hoang đường.”
“…”
“Chúng ta có thể thử hòa giải không?”
“Hòa giải?”
“Dừng chân ở đây, đường đường chính chính làm người, học cách buông tay, buông bỏ những thứ mà con không nên có. Những thứ ấy có độc. Con hãy trả chúng lại cho ta, ta đã đánh mất tâm tính của mình trong dục vọng, đã quen với chất độc của chúng. Nhưng con không phải ta. A Sâm, dừng lại đi, ta bằng lòng đặt dấu chấm hết với con trong ngày hôm nay. Con hãy làm lại từ đầu, sẽ có một con đường xa hơn, thích hợp với con hơn. Hãy buông bỏ mối ân oán này đi, con tha thứ cho ta, ta cũng tha thứ cho con.”
Vẻ siêu việt khiến con người ta kinh ngạc bàng hoàng hiện lên trên gương mặt Phan Thịnh Đường, khiến Ngân Xuyên cảm thấy nực cười, cũng thấy nguy hiểm:
“Nếu muốn tha thứ, ông nên đi hỏi người mẹ người cha đã khuất của tôi, hỏi họ xem rốt cuộc từ này có ý nghĩa gì. Hơn nữa tôi cũng chẳng có gì cần ông tha thứ.”
Thịnh Đường cười khổ: “Cũng đúng. Giữa chúng ta sao nhắc nổi tới từ hòa giải.” Ánh sáng lập lòe trong mắt ông ta, “Nhưng trận chiến của hai ta cũng chẳng có thắng hay thua. Kết cục của đôi bên ra sao vẫn phải nghe ý trời.”
Ngân Xuyên cất tài liệu đi, lạnh nhạt thốt: “Vậy chỉ có thể đợi thôi.”
“Con gọi mọi người trong nhà vào đi, gọi tất cả vào, kể cả người làm. Đây là lúc nên công khai thân phận thật sự của con… Con muốn ta nói thế nào ta sẽ nói như vậy.”
Ngân Xuyên hoài nghi nhìn Thịnh Đường.
Thịnh Đường khẽ nhếch đôi môi khô nứt, khinh thường gật đầu: “Dù ta nói xằng nói bậy với họ thì liệu có thể tổn hại gì tới con? Hay để ta đoán thử xem con còn đang kiêng dè điều gì…”
“Tôi không kiêng dè, cũng không sợ hãi.” Ngân Xuyên ngắt lời ông ta.
“Vậy thì… A Sâm, tạm biệt.” Thịnh Đường như cười như không, ông ta chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại.