Hôm sau, Mạnh Tử Chiêu xuất hiện tại địa điểm đã hẹn trước, cậu đến đúng giờ, không sớm một phút, cũng không muộn một phút. Cảnh Ninh đã đến được một lát, dáng người yểu điệu ẩn dưới tàng cây, cô choàng một chiếc áo khoác lông cừu màu xám, mặc bộ váy liền tím nhạt dài tay. Cô đã dốc sức ăn diện thật đẹp, đi một đôi giày cao gót trắng mới tinh. Mái tóc dài óng ả xõa trên vai, gió thổi rối bù những lọn tóc trước trán cô, nhưng cô chẳng buồn vén gọn lại.
“Sao phải chạy thế? Trán anh đầy mồ hôi kìa.” Cảnh Ninh nói, cô đưa khăn tay cho Tử Chiêu, cậu lại không nhận, chỉ hỏi: “Đi đâu đây?”
Cô ngoảnh đầu, nhìn về phía hồ nước ngoài xa: “Chúng ta qua đó đi, dạo bộ quanh hồ một lát.” Nói rồi cô khoác tay cậu, nhưng Tử Chiêu lùi lại tránh né.
Cảnh Ninh cười lạnh: “Anh chê bẩn hay có ý gì?”
Cậu chợt kéo cô lại gần, gằn giọng: “Em đừng ép anh phải cáu!” Cậu siết tay cô, khiến cô đau nhói, nhưng ánh mắt cô chỉ tràn ngập niềm vui. Cô bèn nhân cơ hội tựa vào vai cậu, khiến đám học sinh đang ra vào cổng tây phải liên tục ngó nhìn. Tử Chiêu sầm mặt, toan đẩy cô ra, nhưng lại không nỡ nhẫn tâm. Cô như một gốc lục bình ương ngạnh bám lên phiến đá xanh, quá gầy yếu, quá mong manh, như có thể bị gió thổi mất bất cứ lúc nào.
Họ lặng lẽ dạo bước một lát, chim chóc đậu trên nhánh ngô đồng cất tiếng rủ rỉ, trái cây héo khô rơi dưới đất, cuối cùng Tử Chiêu cũng tìm được cơ hội để rút tay ra. Cảnh Ninh khẽ cất tiếng: “Mạnh Tử Chiêu, hôm nay chúng ta có thể trở về như khi trước không, dù giả vờ thôi cũng được, anh cứ coi như làm để đối phó em đi.”
Không nghe thấy Tử Chiêu đáp lời, Cảnh Ninh bèn ngoảnh đầu lại, trước mắt cô là mặt hồ bát ngát đang hiện lên rõ ràng, in bóng những gốc ngô đồng Pháp và hàng phong, hàng du sừng sững, thời gian như quay về ngày hạ, trong vườn hoa nhà họ Triệu, nhưng khoảnh khắc ấy đã trôi đi, con người cũng đổi khác. Cậu và cô hiểu rất rõ.
Cảnh Ninh nói: “Chắc chắn lá cây bạch quả ở Ma Sơn đã chuyển vàng rồi.”
Tử Chiêu vẫn lặng im.
Cô cũng mặc cậu, chỉ nói tiếp: “Nếu gặp hôm trời trong, có thể sẽ có chút gió, phải là gió nhẹ, đủ để lá bạch quả rơi kín mặt đất, tỏa sắc rực rỡ, vậy là đẹp nhất. Thật ra em không thích mùa thu lắm, gió thổi làm lòng người buồn lây.”
“Ừ. Anh nghe em.” Cuối cùng cậu cũng cất lời.
Cảnh Ninh không hiểu ý cậu, cô ngẩng đầu lên, Tử Chiêu nhìn gương mặt cô, nói: “Anh nghe em, hôm nay chúng ta sẽ trở về như trước kia.”
Cô nhoẻn miệng cười, gật đầu thật mạnh. Tim Tử Chiêu thắt lại, đau đớn khôn cùng vì ánh lệ trong mắt cô.
Không biết đã đi được bao xa mà chẳng còn thấy bóng người qua lại trên đường nữa, bên tai chỉ đầy ắp âm thanh nước hồ vỗ bờ và tiếng chim kêu, hơi nước trong lành và mùi hương cây cỏ lan khắp không gian, dõi mắt ra xa, chỉ thấy vài con thuyền đánh cá đang lênh đênh giữa hồ, những cái bóng cong cong bé nhỏ, mờ mờ ảo ảo, dập dờn đung đưa, như những khung nền không có thực bỗng nhiên được đặt lên mặt hồ. Giờ đã gần đến giữa trưa, cuối cùng ánh mặt trời cũng xuyên qua tầng mây, mặt hồ chuyển thứ sắc rợn ngợp như thực như ảo. Cảnh Ninh nhìn đường cong tĩnh lặng của dãy núi ngoài xa, đôi môi khẽ cong lên, để lộ hàm răng sáng bóng, như thể đang cười, mà có lẽ chỉ đang suy nghĩ một chuyện gì đó.
Bàn tay Tử Chiêu nhúc nhích, hồi lâu sau, cậu lại thọc tay vào túi áo.
“Mạnh Tử Chiêu, tay em rất lạnh, phải làm thế nào bây giờ?” Cô tóm được phản ứng của cậu, nhất quyết không chịu bỏ qua.
“Ừ, vậy chúng ta tìm quán ăn món gì ấm ấm thôi.”
Đây không phải thứ cô muốn. Cô muốn cậu nắm lấy tay cô. Cuối cùng, vẻ thất vọng nặng nề xẹt quá mắt Cảnh Ninh, cô chầm chậm cúi đầu.
Hai người tìm được một quán ăn nhỏ tại làng chài bên hồ, họ gọi một âu canh gà và một đĩa cá kho. Cảnh Ninh nhai kỹ nuốt chậm, cẩn thận gỡ hết xương cá ra, Tử Chiêu trông mà sốt sắng, bèn thành thạo tách thịt cá, gắp bỏ vào bát cô. Cô lẳng lặng ăn, ăn thật chậm, như đang cố kéo dài thời gian. Mới được vài miếng, Tử Chiêu đã nhìn đồng hồ rồi đứng dậy: “Anh ra lấy xe trước, em cứ ăn đi.”
Gương mặt cô dần tối sầm lại, Tử Chiêu cũng chẳng buồn nhiều lời, cứ thế bỏ đi. Cậu ra cổng bắc của trường để lấy xe, rồi lại men theo đường hồ trở lại quán ăn nhỏ. Vậy thôi cũng đã mất gần nửa tiếng đồng hồ.
Khi ấy Cảnh Ninh đã dùng xong bữa, cô ngồi một mình bên hồ, người quấn kín áo khoác, ngón tay thon dài trắng muốt níu khép cổ áo, gió thổi mái tóc dài tung bay. Tử Chiêu còn chưa lại gần, Cảnh Ninh đã phát hiện ra cậu. Cô quay lưng lại, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi con ngươi đen láy ngập trong sự châm chọc: “Em đang đợi anh ngửa bài đây. Còn chưa hết một ngày đã định lật lọng rồi à?”
“Chiều nay em không phải đi học sao? Để anh đưa em về.”
“Giờ em không muốn đi học. Nghỉ cũng được.”
“Em không nhất thiết phải làm thế này.”
“Đúng vậy, trước đây anh theo đuổi em, giờ thì em bám dính lấy anh, anh đắc ý chưa?”
Tử Chiêu nở nụ cười giễu cợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng âm u lạnh lẽo: “Anh chẳng có gì để đắc ý cả. Nhưng Cảnh Ninh, hành động của em mấy hôm nay thật sự không giống em chút nào.”
“Em là vậy đấy, thích gì làm nấy.”
“Em muốn làm gì anh cũng mặc kệ, và cũng không muốn quan tâm.”
“Em biết anh không quan tâm. Trông anh hồng hào khỏe khoắn thế này là biết anh chưa từng quan tâm tới ai rồi, anh chỉ quan tâm tới bản thân anh thôi.”
Tử Chiêu bình tĩnh nhìn cô, cậu chậm rãi cất lời: “Đúng vậy, đúng là anh chỉ quan tâm tới bản thân mình.”
“Vậy thì tại sao ban đầu anh lại đồng ý với em? Tại sao anh còn tới đây?”
“Dẫu sao chúng ta cũng trưởng thành bên nhau, ít nhất còn có thể làm bạn. Đi thôi, để anh đưa em về, em muốn trở lại trường hay về nhà?”
Cảnh Ninh khụt khịt: “Em không có cái phúc được làm bạn với anh. Em sẽ tự đi.”
Tử Chiêu nhìn cô: “Đừng cứng đầu nữa, anh đi với em thì đương nhiên phải chở em về.”
“Không cần! Anh cút đi!”
Tử Chiêu cau mày, nhưng cuối cùng cậu vẫn chỉ cười: “Em vẫn hệt như trước, được rồi, em muốn sao cũng mặc!”
Cảnh Ninh rút một món đồ ra từ túi áo, cô đưa cho cậu: “Trả anh.”
Tử Chiêu đưa mắt nhìn, đó là một chiếc hộp nhung đỏ, như ngọn lửa thiêu đốt đôi con ngươi. Cậu nhận lấy hộp, ném thẳng nó xuống hồ, lạnh nhạt cất lời: “Anh không cần cái món đồ chơi bỏ đi này nữa, em mang ra làm gì?”
Cảnh Ninh quay đầu nhìn nước hồ, từng gợn nước dập dờn loang ra, cô nhìn, cứ nhìn mãi, một giọt nước mắt lăn xuống.
Tử Chiêu quay lưng dợm đi, nhưng mới được hơn mười bước, cậu đã chợt nghe thấy một tiếng động nặng nề vang lên phía sau. Có lẽ cả đời này cậu cũng không quên nổi âm thanh ấy. Âm thanh tuyệt vọng, trống rỗng, cướp hồn đoạt phách con người, hóa thành một nỗi đau bén nhọn, đâm thẳng vào tâm can. Cậu quay người lao ra hồ, gợn sóng liên tục lay động, nước hồ trầm đục đã nuốt chửng Cảnh Ninh.
“Phan Cảnh Ninh!” Cậu thét tới lạc giọng, nhảy xuống hồ.
Cậu như lạc vào một cơn ác mộng, thực và ảo giằng xé quấn quýt lấy nhau, hơi lạnh buốt xương, cơn nghẹt thở băng giá, ánh sáng đục ngầu. Cô coi khinh cậu, rõ ràng cô biết mình là sinh mạng của cậu, nhưng cô lại coi rẻ bản thân. Rõ ràng cô biết nếu cô chết cậu cũng chẳng sống nổi, nhưng lại nhất nhất đòi chết trước mặt cậu. Cậu túm lấy tay cô, bàn tay bé nhỏ mềm mại không còn siết lấy cậu thật chặt nữa, cô quyết định buông bỏ cậu. Cô bé đáng chết, cậu hận cô đến phát điên, nhưng lại cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của cô, nỗi khổ sở của cô. Đúng vậy, cậu hận cô, nhưng cậu còn hận bản thân mình hơn, cậu đã đẩy cô tới bước đường này.
Áo khoác của Cảnh Ninh đã ướt sũng, người cô nặng trĩu, Tử Chiêu phải dốc hết sức bình sinh để kéo cô lên. Chủ quán ăn và người hầu bàn nghe tiếng, chạy lại giúp đỡ, họ kéo Cảnh Ninh lên bờ, rồi lại dìu Tử Chiêu lên.
Tử Chiêu ngã ngồi xuống, nhìn cô gái đáng thương cuộn tròn dưới đất như một con cá sắp chết. Nhưng cũng may cô còn dư hơi tàn, Tử Chiêu hoàn hồn, hai tay ấn ngực cô, rồi lại in đôi môi lên cặp môi lạnh băng của cô để hô hấp nhân tạo.
“Tỉnh lại đi, em mau tỉnh lại đi! Phan Cảnh Ninh! Tỉnh lại!”
Giọng cậu nghẹn ngào, chân mềm nhũn, nhưng tay lại càng ra sức ấn. Cậu sợ cô đau, nhưng càng sợ cô không tỉnh dậy được nữa. Mấy phút sau, Cảnh Ninh ho sặc sụa, nôn ra toàn nước rồi thở hổn hển. Chủ quán ăn tốt bụng kiếm đâu ra chiếc chăn vải đưa Tử Chiêu: “Nước hồ lạnh lắm, cháu mau lau người cho cô bé đi.” Tử Chiêu run rẩy nhận lấy chăn, cởi lớp áo khoác ướt đẫm của Cảnh Ninh ra rồi lại bọc chăn kín người cô, ôm chặt cô vào lòng.
Bắt đầu có nhiều người xúm lại ngó nghiêng, chỉ trỏ bàn tán: “Đúng là tạo nghiệt.”
“Sao đám trẻ con nhà giàu lại nghĩ quẩn thế nhỉ?”
“Cơm no áo ấm mà còn đòi chết…”
Cảnh Ninh lại chẳng buồn quan tâm, cô cau mày, hai tay siết thành nắm đấm đặt trước ngực, cô rên rỉ: “Ngực em đau quá… Tử Chiêu, giày em rơi mất rồi, giày mới của em đấy…”
Răng Tử Chiêu run lập cập, hai mắt đỏ quạnh, cậu thét: “Phan Cảnh Ninh, sao em hèn hạ thế! Sao em có thể đối xử như vậy với anh, đồ khốn!”
Cảnh Ninh ngẩng đầu thưởng thức vẻ mặt Tử Chiêu, cô khẽ bĩu môi: “Quỷ đáng ghét, em biết ngay anh không chịu được.”
Cậu chỉ muốn tát cho cô một cái, nhưng vươn tay rồi mà mãi không hạ xuống nổi, cậu hít một hơi thật sâu, kéo cô dậy. Cảnh Ninh đang chân trần, bị cậu lôi xềnh xệch lên xe.
Chiếc xe lao đi vun vút, vòng hết ngõ nọ lại tới ngách kia như đang trên con đường dài đằng đẵng không có điểm kết thúc. Cảnh Ninh tựa lên ghế, người run cầm cập vì lạnh, nhưng gương mặt lại hiện chút sắc máu, nước mắt cũng không còn rơi. Chiếc xe lái thẳng lên một sườn dốc, rẽ sang lối khác rồi dừng lại. Cô bị cậu đẩy vào một tòa nhà kiểu phương Tây. Dường như cậu cũng chẳng buồn quan tâm cô có đau không, cứ thể đẩy cô, kéo cô thật mạnh. Ban đầu Cảnh Ninh không nói tiếng nào, nhưng tiến vào được mấy bước, cô lại chợt vùng vẫy, chật vật lao ra ngoài chạy, Tử Chiêu cất vài bước là đuổi kịp, mặt cậu tái mét, cậu ôm ngang eo cô, tiến thẳng lên tầng.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc và tim đập như trống bỏi.
Cậu đá tung cửa một gian phòng, rèm cửa dày nặng cũng bay lên theo. Ánh dương thiêu đốt trên khung cửa như lửa cháy. Cậu ném cô xuống giường, không đợi cô kịp ngồi dậy mà cứ thế lao ra, đè cô xuống. Cậu muốn trừng phạt cô, trừng phạt cả chính mình, nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành nụ hôn nóng bỏng, cậu giải tỏa nỗi oán hận, sự áy náy, tình yêu và cả hối tiếc dành cho cô đã được tích tụ từ lâu.
Căn phòng rất lạnh, cơ thể cô cũng lạnh lẽo, nhưng chẳng mấy chốc đã được cậu nhóm lửa nóng bừng. Cậu nâng gương mặt cô lên, nhìn cô, hai mắt lấp lánh ánh sáng, rồi cậu cúi đầu, dịu dàng liếm những giọt nước mắt của cô, như đang thỏa thích nếm thứ rượu ngọt tình ái. Đúng vậy, cậu yêu cô, tình yêu chất trong từng lỗ chân lông, từng tấc da thịt, cậu yêu cô, yêu cơ thể phóng túng của cô, linh hồn ngoan cường của cô. Tất thảy những chuyện xưa cũ thuở thơ ấu, niềm vui ngày thanh xuân như một cơn mưa dữ dội ập tới, cô ngẩng đầu nhìn cậu, ngón tay lần tới khuy áo cậu. Cậu nắm lấy tay cô, để nó tiến vào sau lớp áo sơ mi, lướt qua làn da săn chắc trơn bóng của cậu. Cô ôm lấy cậu, ra sức vuốt ve da thịt cậu, thậm chí có thể phác họa nên cả đường nét xương cốt cậu. Đôi môi áp lên bờ vai cô chợt nghiến thật mạnh, sau đó, cậu nhẹ nhàng trút bỏ áo quần cô.
Khó tin làm sao, lạ lẫm làm sao, nhưng cũng thân thuộc xiết bao. Như thể họ đã từng có nhau từ rất lâu trước đây, đã có nhau tới nghìn lần vạn lần.
“Tử Chiêu…” Cô nghẹn ngào vuốt ve gương mặt cậu, cơn đau đớn do kiệt sức tiêu tan dưới bàn tay vuốt ve của cậu.
“Em biết em là sinh mạng của anh nên mới coi thường anh như vậy!” Cậu lẩm bẩm, hàng mi ướt át chạm lên gáy cô, cậu biết cô sẽ để mặc cậu chi phối, cũng như cậu đã để tình cảm cởi bỏ mọi ràng buộc của mình.
Họ gắn kết với nhau trọn vẹn, như chưa từng chia lìa, đến cả linh hồn cũng thuộc về nhau. Giờ phút này cô biến thành dây mây, mềm mại, nhưng dẻo dai không gì phá hủy nổi, cô quấn quýt bao bọc cậu. Còn cậu là cơn gió siết đang cuồn cuộn, không sao ngừng lại nổi. Cùng là những cơ thể trẻ trung, nhưng cậu cứng rắn, cô lại mềm mại, họ là một cặp trời sinh, họ chiếm trọn lấy nhau, hưởng thụ cơn mê mải choáng váng này, để niềm vui sướng và đau khổ như ánh lửa điện giao hòa, cuộn trào trong thân thể. Cậu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô chăm chú, đến mức cô như được thắp sáng bởi hào quang, cô sáng trong, kiều diễm, cậu quyết định sẽ giữ chặt lấy tia sáng ấy không buông, đến khi những dục vọng nội tâm được xoa dịu hoàn toàn.
Trời lại mưa, tiếng mưa sao vừa vững vàng, vừa dịu êm. Âm thanh tí tách len vào cả cơn điên cuồng, tìm đến cả giấc mơ của họ, nó như chiếc máy thu thanh, sau giây phút ồn ã vì tạp âm, nó lại cất tiếng êm ái khiến lòng người ta dịu lại.
Tiếng quẹt diêm khẽ vang lên, rồi ánh lửa ẩn hiện, mang theo cả mùi lưu huỳnh thoang thoảng.
“Khốn kiếp!” Cậu khẽ rủa một câu.
Cảnh Ninh mở mắt nhìn, trong ánh sáng chập chờn, Tử Chiêu đang quấn một tấm chăn mỏng, rón rén lúi húi quỳ bên lò sưởi, hình như củi trong lò đã ướt sũng từ lâu, cậu loay hoay cả buổi mới thắp được lửa. Tiếng lách tách vang lên, cuối cùng cũng có hơi ấm tỏa ra, lúc này cậu mới hài lòng đứng dậy.
Cảnh Ninh thấy vừa ngọt ngào vừa đau xót, nhưng quả thực dáng vẻ của cậu có phần tức cười, vậy là cô kìm lòng không đậu, bật cười một tiếng. Tử Chiêu quay lưng lại, cánh tay không cẩn thận chạm phải góc lò sưởi, đau tới nhăn nhó mặt mũi. Cậu hất chiếc chăn choàng trên mình ra, trách cô: “Cứ thấy anh khổ là em lại vui, cô nhóc họ Phan em là người đối xử độc ác với anh nhất trên đời này!” Cậu tiến về phía cô, cơ thể trần trụi dưới ánh đèn dịu dàng trông sao rắn rỏi đẹp tuyệt. Cảnh Ninh vội vã quay lưng lại, càu nhàu: “Em phải giỏi giang lắm mới có thể khiến cậu cả nhà họ Mạnh chịu khổ. Đương nhiên thấy vậy em phải vui rồi… Á!” Cô thét lên, hóa ra Tử Chiêu đã chui vào chăn, lồng ngực dán sát lên lưng cô, rồi cậu lại đặt bàn tay lạnh lẽo lên ngực cô. Cảnh Ninh giãy giụa, Tử Chiêu giữ chặt không buông, cô chẳng thể nhúc nhích nổi.
Cậu cọ cằm vào tóc cô, thở dài: “Em ấy à.”
“Tử Chiêu, mình nói chuyện đi.” Cô khẽ thốt, “Nói chuyện đến tận khi trời sáng.”
Cậu vuốt ve bờ vai cô: “Anh mệt rồi.”
Cô quay lưng lại, ngoan ngoãn nhắm mắt ghé vào ngực cậu: “Vậy thì ngủ thôi.”
Cậu vuốt hàng lông mi dài của cô, nói: “Hôm trở về anh đã đi gặp Từ Đức Anh.”
Cảnh Ninh không lên tiếng, nhưng cơ thể cô run cầm cập. Tử Chiêu cúi đầu, hôn lên tấm lưng vẫn còn in vết sẹo mờ của cô: “Phan Cảnh Ninh, anh chưa từng quan tâm rốt cuộc em đã làm gì, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Thứ anh cần là trái tim của em. Anh nói vậy em đừng hiểu sai ý, anh muốn nói anh yêu cả cơ thể và trái tim em, dù có thế nào đi chăng nữa anh cũng vẫn yêu em. Từ lần đầu tiên gặp em anh đã yêu em, yêu em suốt bao năm nay.”
Cô cắn môi, nước mắt thấm ướt lồng ngực cậu.
Cậu nhìn cô chăm chú hồi lâu, đôi mắt chứa đầy nỗi đau khổ: “Anh tìm Từ Đức Anh không phải vì muốn cậu ta chứng minh điều gì. Anh chỉ rất giận, anh hận Từ Đức Anh làm hại em, hận mình không thể bảo vệ em. Anh cứ ngỡ chẳng gì mà mình không làm được, nhưng hóa ra anh chỉ là một trò cười. Anh không những không bảo vệ được em, mà còn chẳng đòi lại công bằng cho em, khiến em đau lòng. Người phải xin lỗi là anh mới đúng. Nhưng anh thật sự không thể làm gì khác.”