Từ Đức Anh là người Chiết Giang, chuyển tới Hán Khẩu cùng gia đình từ năm mười một tuổi, cậu ta là bạn học với Tử Chiêu và Cảnh Ninh, còn có một biệt danh nghe rất vang là Từ Cơm Sôi.
Khi ấy Từ Đức Anh là một cậu nhóc lùn mập mạp, cũng để kiểu tóc rẽ ngôi 2-8 nghiêm túc như bây giờ, mọi người chỉ biết cha cậu ta là quan chức chính phủ, phần Từ Đức Anh thì không ưa trò chuyện, nhưng lại là cậu học trò nghe lời nhất trong mắt các thầy cô. Cậu ta học rất giỏi, nhưng sức khỏe không được tốt, giờ thể dục cả lớp phải chạy quanh sân, nhưng thường cậu ta chỉ được mấy bước thôi người đã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển chực ngất xỉu, lũ con trai ai cũng cười cậu ta, còn các bạn nữ lại rất thông cảm, cảm thấy cậu bạn mập mạp này là kẻ yếu bị đám con trai khỏe mạnh nghịch ngợm cô lập, cần được quan tâm yêu thương. Nhưng các nữ sinh càng quan tâm tới Từ Đức Anh, cậu ta lại càng bị đám học trò nam ghét bỏ, đặc biệt là Mạnh Tử Chiêu.
Dạ dày Từ Đức Anh yếu nên được người làm trong nhà mang bữa trưa tới tận trường hằng ngày. Hôm nào cũng một chiếc cặp lồng đựng thịt hầm nhừ tươm, rau muống băm nhỏ chừng hạt đậu Hà Lan, hấp xanh biếc, Từ Đức Anh luôn ngồi đơn độc ăn cơm trong góc phòng.
Tử Chiêu rất hay trêu cậu ta, chế giễu kiểu tóc cứng nhắc, trang phục ngây ngô, cơ thể mập mạp, và cả khẩu âm Chiết Giang nghe mà chẳng ai hiểu của cậu. Từ Đức Anh chưa từng nổi giận, cũng chẳng phản bác, ngược lại, cậu ta còn dùng ánh mắt dịu dàng thuần khiết như một đứa trẻ của Chúa để nhìn Tử Chiêu, ung dung bình tĩnh tới kỳ lạ. Tử Chiêu luôn thắc mắc không biết cái tên này có phải người không nữa? Sao lại không biết cáu giận bao giờ? Tại sao cứ nhìn thấy gương mặt chân thành này là mình lại tức giận như vừa bị ai xúc phạm?
Đức Anh không bao giờ ăn cơm khô, ít nhất Tử Chiêu chưa từng thấy cậu ta ăn. Có khi món chính của cậu ta là bánh bao, bánh mì hấp, bánh nhân súp, nhưng hầu như luôn là cơm sôi. Cơm sôi chính là cơm thừa được nấu chín mềm ngon miệng, bỏ thêm cả rau cả thịt, người Hán Khẩu hay ăn món này, nhưng trong trong tâm khảm dân bản địa thì “cơm sôi” cũng chính là từ chửi mắng một người “ngốc nghếch, đần độn, vô dụng”. Làm sao một kẻ đến từ nơi khác như Từ Đức Anh có thể hiểu được.
Tử Chiêu cố tình hỏi cậu ta: “Sao cậu thích ăn cơm sôi thế?”
Từ Đức Anh thành thực đáp lời: “Dạ dày tớ yếu, mẹ tớ bảo ăn cơm sôi tốt cho hệ tiêu hóa.”
“Cậu thích ăn cơm sôi không?”
“Tớ có.”
“Cậu biết cơm sôi nghĩa là gì không?”
“Mẹ tớ bảo…”
“Mẹ cậu có biết thế nào là ‘ngáo ngơ’ không, hả Từ Cơm Sôi?”
“Mẹ tớ…” Từ Đức Anh không ngốc, nói được nửa chừng cậu ta đã ngưng bặt, gương mặt mập mạp ửng đỏ.
Tử Chiêu phấn khởi chỉ thẳng cậu ta mà cười ha hả: “Ngố thật, ngố chết đi được. Từ Cơm Sôi, ha ha!”
Đức Anh sững sờ nhìn Tử Chiêu, cậu ta im lặng, mũi chun lại, vẻ mặt muốn khóc mà không dám khóc hệt như đứa bé sơ sinh to xác bị ai cướp mất đồ chơi, đám nam sinh cùng cười phá lên, chúng đập bàn, la hét om sòm: “Từ Cơm Sôi, Từ Cơm Sôi! Ha ha, Từ Cơm Sôi!” Tử Chiêu kêu to nhất, cậu ta bưng bát cơm tráng men của Đức Anh lên, đung đưa vung vẩy mãi. Chỉ có đám con gái là bịt tai, liếc nhìn lũ con trai đang bắt nạt kẻ yếu bằng ánh mắt giận dữ. Cảnh Ninh không nhẫn nhịn nổi, bèn lao ra giật chiếc bát đáng thương trong tay Tử Chiêu, ụp thẳng bát cơm sôi đã gần nguội lên đầu tên nhãi phá phách này: “Giờ từ đầu đến chân cậu toàn cơm sôi rồi, để xem còn dám cười người khác không nhé, đồ khoai lang ẩm ương chưa chín.”
Kết quả của màn náo loạn này là cả Tử Chiêu lẫn Cảnh Ninh đều bị phạt quét sân sau giờ học, Đức Anh lẳng lặng cầm chổi đi theo sau Cảnh Ninh, cô quét ở đâu cậu ta cũng quét ở đó. Có chiếc lá khô quắt ghim dưới đất không quét nổi, Cảnh Ninh định với tay giật ra, Đức Anh bèn vội vã dùng đôi giày da đen được đánh sáng bóng gẩy đất, cứ thế đến khi chiếc lá được gẩy ra, cậu ta lại lấy chổi quét nó đi.
Cảnh Ninh nói: “Đức Anh, cậu không phải giúp tớ đâu, tớ làm được mà.”
Từ Đức Anh được quan tâm lại đâm ra luống cuống, đỏ bừng cả mặt.
“Này người anh em Đức Anh, đừng lấy chổi quét!” Tử Chiêu đứng phía trước chỉ bảo rất nghiêm túc, “Lá cây khô thế này không nên dùng chổi quét.”
Mặt Đức Anh lại càng đỏ hơn, hệt như bầu trời âm u chợt nứt ra, cho đứa bé đáng thương như cậu ta một tia sáng tình bạn chói lọi. Đức Anh nhất định phải trân trọng cơ hội này, cậu ta bèn lấy lòng hỏi Tử Chiêu: “Anh Tử Chiêu, cho hỏi mình nên dùng gì để quét vậy?”
Tử Chiêu cười như gió xuân: “Đương nhiên là dùng bừa cào rồi. Cậu dùng bừa cào là tốt nhất.”
“Cảm… ơn.” Âm cuối của Từ Đức Anh rất bé nhỏ, đương nhiên cậu ta biết Tử Chiêu đang làm nhục mình, nhưng cậu ta lại tiếp tục im lặng nhẫn nhịn.
Cậu ta không nói gì nữa, chỉ dùng chân gẩy những chiếc lá ngoan cố trên mặt đất, gom chúng lại gọn gàng trước mặt Cảnh Ninh.
Cảnh Ninh chỉ mặt Tử Chiêu: “Mạnh Tử Chiêu, cậu chuyên đi bắt nạt người khác, tôi coi thường cậu.”
“Cậu coi thường tôi thì tôi cũng coi thường cậu!”
“Đồ quỷ đáng ghét, tôi ghét cậu!”
“Cậu ghét tôi thì tôi cũng ghét cậu! Trả mấy con vịt lại đây cho tôi!”
“Hôm nay về nhà tiểu thư đây sẽ giết chúng nó mang đi nấu canh!”
“Cậu dám hả!”
“Dám đấy thì sao!”
Tử Chiêu tức xì khói, cậu vung chổi, Cảnh Ninh tưởng cậu định đánh mình, bèn thét to né tránh, nhưng cây chổi lại giáng xuống Đức Anh. Tuy vậy, đang vung tay Tử Chiêu đã chợt khựng lại, cậu ý thức được cậu bé trông thì ngốc nghếch này thực chất cực kỳ gian xảo, đúng vậy, khi cặp mắt trong veo của Cảnh Ninh nhìn cậu ta đầy quý mến, Tử Chiêu lại càng chắc chắn hơn: Chắc chắn tên nhãi này đang giở trò rồi. Nhưng về sau cũng không còn sự kiện nào để củng cố cho phán đoán của Tử Chiêu, vì Từ Đức Anh mắc phải bệnh nặng, được bố mẹ đưa tới một thành phố ven biển để dưỡng bệnh, đến tận khi bọn họ đã tốt nghiệp trung học cậu ta cũng vẫn chưa trở lại.
Lúc này Từ Đức Anh đã chẳng còn vẻ ốm yếu bệnh tật như khi xưa, có lẽ hứng gió biển tốt cho phổi, ăn hải sản tốt cho dạ dày nên cậu ta cũng trở nên khỏe mạnh cao ráo, trông còn khá khí khái. Tử Chiêu thầm nghĩ: “Giờ có vẻ khỏe khoắn thật đấy, cầm bừa cào thì đúng hợp.”
Cậu ngoài cười trong không cười, bảo: “Được đấy, trông cậu có vẻ rắn chắc hơn trước nhiều rồi, giờ chạy bộ không phải thở hổn hển nữa hả?”
Đức Anh cười dịu dàng: “Hóa ra anh Mạnh vẫn nhớ tôi, mà không chỉ nhớ không thôi, còn nhớ rất kỹ nữa. Cảm ơn anh Mạnh, sức khỏe của tôi đã ổn rồi, không phải ăn cơm sôi nữa.”
Cảnh Ninh bật cười, cô nhìn Đức Anh, nói: “Cậu trông thì hiền lành mà hóa ra cũng thù dai đấy.”
Tử Chiêu cười lạnh: “Tớ cũng thù dai mà, năm ấy ai úp cơm lên đầu tớ nhỉ. Được rồi, hôm nay tính cả món nợ này vào đây luôn đi, thành một trăm nghìn chẵn.”
“Cậu có muốn tranh thủ kiếm thêm không?” Cảnh Ninh bưng ly cà phê lên đung đưa trước mặt Tử Chiêu.
Đức Anh vội vã chen vào: “Ninh Ninh, cậu có thích hoa tớ tặng không? Tớ đã tự tay cắt tỉa chúng cẩn thận đấy.”
Tử Chiêu đáp lời thay cô: “Cô ấy thích, thích không chịu nổi. Cậu xem cô ấy thức tới mức nào đi, thấy không?” Cậu gom cánh hoa rơi đầy bàn thành một mớ, đẩy tới chỗ Đức Anh.
Đức Anh coi như không thấy, cậu ta đứng dậy nói: “Mọi người cứ ngồi đi, tớ qua bên kia đây, lát nữa tớ sẽ thanh toán cho mọi người. Kỳ Kỳ, Trình Viễn, cả Ninh Ninh nữa, các cậu thích ăn gì thì cứ gọi nhé.”
“Cậu ngồi với bọn tớ đi.” Phương Kỳ Kỳ và Lưu Trình Viễn giữ cậu ta lại.
Đức Anh nhìn vẻ mặt Cảnh Ninh, thấy cô cúi đầu không nói gì, cậu ta bèn bảo: “Thôi thôi, tớ ngồi kia là được rồi, tại ban nãy thấy anh Mạnh gọi tên nên tớ mới qua chào hỏi. Mọi người cứ nói chuyện đi nhé.” Nói rồi cậu ta trở lại ngồi bên chiếc bàn khi nãy.
“Cậu ấy sao vậy nhỉ? Sao lại ngồi đó? Ngượng quá đi mất, rõ ràng cậu ấy mời chúng mình uống trà mà?” Phương Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng Đức Anh với vẻ khó hiểu.
Cảnh Ninh chầm chậm khuấy cà phê: “Tớ thấy cậu ấy hơi phiền, bảo nếu cậu ấy chịu ngồi xa chúng ta thì tớ sẽ đến.”
“Người ta đường đường là cậu ấm con trai thị trưởng mà lại bị cô cả nhà họ Phan sai bảo, chạy theo như tên hầu bàn, tớ phục cậu thật đấy.”
“Tớ có muốn bắt nạt cậu ấy đâu, nhưng mà…” Cảnh Ninh thoáng ngẩng đầu, thấy mặt Tử Chiêu xụ xuống, cô lại đổi ý, bảo, “Ờ, cứ đi với cậu ấy mãi cũng chán, giữ khoảng cách để về sau sống chung với nhau thì cũng có thêm thiện cảm.”
Phương Kỳ Kỳ tròn mắt: “Trình Viễn bảo cậu ấy tới nhà cậu cầu hôn, chẳng lẽ chuyện này là thật hả, chắc cậu sẽ không đồng ý đâu nhỉ?”
Cảnh Ninh chỉ mỉm cười, cặp mắt to quan sát Tử Chiêu chăm chú, cậu vốn là kẻ hay ba hoa chích chòe mà giờ phút này lại im lặng như một miếng sắt, lòng cô vui mừng tới lạ.
Lưu Trình Viễn chen lời, bảo với Phương Kỳ Kỳ: “Đức Anh bị các cậu xúi đấy còn gì, cậu ấy ngốc lắm, ôm theo cả một bó hoa hồng to bự, còn đến Lão Phượng Tường đặt nhẫn nữa. Hôm ấy tớ cũng có mặt ở đó, mọi người trông thấy Đức Anh mà sợ hết hồn, đến Ninh Ninh cũng không ngờ cậu ấy to gan tới vậy, suýt thì lỗ mãng quỳ xuống trước mặt Ninh Ninh thật. Nào ngờ Đức Anh vừa khuỵu gối xuống thì đã bị người ta kéo dậy mời vào phòng đọc sách. Đến lúc đi ra rồi chẳng ho he gì đến chuyện cầu hôn nữa, chỉ ngẩn ngơ bảo Ninh Ninh: ‘Dù có thế nào tớ cũng sẽ không bỏ cuộc đâu.’ Thế rồi bỏ đi luôn.”
“A,” Phương Kỳ Kỳ ngó Cảnh Ninh, “cha cậu ra mặt đó hả?”
Cảnh Ninh lắc đầu, cô bất giác đùa nghịch chiếc thẻ rượu ngà voi trên bàn, khẽ cười đáp: “Là anh cả tớ đấy. Anh ấy cũng không nói gì cả.”
“Không nói gì ư?” Phương Kỳ Kỳ gật đầu, “Anh cả cậu giỏi lắm mà, có cần nói gì với Đức Anh đâu, chỉ hừ một tiếng thôi là đủ khiến cậu ấy xách dép chạy.”
Cảnh Ninh cười khúc khích: “Anh tớ có dữ thế đâu.”
Lúc này Tử Chiêu mới cất lời: “Anh cả cậu không dữ, mà là oai phong. Sao anh ấy lại coi trọng cái loại như Từ Đức Anh được? Tớ chẳng tin đâu.”
“Đúng đấy, anh cả tôi có mắt nhìn người lắm, ít có ai lại được anh ấy coi trọng.”
“Nhưng trên thế giới này cũng có một vài người dù được anh ấy coi trọng hay không cũng thấy chẳng hề hấn gì.” Cậu phát hiện ra vẻ xem thường trong giọng điệu của cô, bèn lập tức phản bác.
Cặp mắt đen láy của cậu vẫn ẩn chứa nét kiêu căng như khi trước, Cảnh Ninh chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị, bèn bảo hai cô bạn mình: “Tớ phải về nhà rồi.” Đoạn cô đứng dậy bỏ đi. Đức Anh lập tức bật dậy, đặt một xấp tiền lên bàn rồi đuổi theo ngay.
Phương Kỳ Kỳ giận dữ lườm Tử Chiêu: “Cậu mà có nửa phần thật thà dịu dàng như cậu chủ Từ thì hôm nay đã chẳng bị cô ấy đối xử như thế.”
“Đừng có so tôi với tên ngốc đó.” Tử Chiêu lạnh lùng nói.
Phương Kỳ Kỳ lắc đầu liên tục: “Người ta tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, còn cậu ấy à, cậu Mạnh ơi, nhiều lúc cậu cứ nghĩ mình thông minh cơ. Động não đi.” Cô mỉm cười, cầm chiếc thẻ rượu Ninh Ninh bỏ quên trên bàn dúi vào tay cậu, “Không đuổi theo cẩn thận kẻo muộn đấy.”
Cuối cùng cậu cũng vẫn chậm một bước. Khi đuổi theo đến cổng, Tử Chiêu đã không thấy bóng Cảnh Ninh nữa rồi, chỉ bắt gặp Từ Đức Anh đứng dưới cột đá với gương mặt tiu nghỉu.
“Cô ấy đâu rồi?”
Đức Anh quay đầu cười với cậu, nói: “Lên xe riêng về rồi, cô ấy không muốn tôi theo cùng.”
Tử Chiêu cũng chẳng buồn để tâm tới cậu ta nữa, cứ thế bước thẳng về phía trước. Từ Đức Anh nói: “Anh Tử Chiêu, tôi có vinh dự được mời anh dùng bữa tối không?”
Tử Chiêu quay lại, vẻ mặt Từ Đức Anh vô cùng chân thành, tuổi tác đã lớn hơn nhưng nét thiện chí ôn hòa trong mắt cậu ta như chẳng hề vơi đi chút nào. Trước một cặp mắt như vậy, Tử Chiêu không khỏi nghĩ: Nếu cứ tiếp tục chế giễu cậu ta thì đừng nói là Cảnh Ninh, mà có khi đến chính mình cũng phải coi thường bản thân. Vậy nên cậu đáp: “Hôm nay thì không được rồi, hai cô bạn của Cảnh Ninh vẫn ngồi trong kia, tôi phải đưa hai cô ấy về nhà, không người ta lại bảo đám đàn ông con trai chúng ta bất lịch sự.”
Đức Anh cảm kích nói: “Ôi, tôi sơ suất quá. Vậy nhất định hôm nào chúng ta phải hẹn gặp nhau đấy nhé?”
Tử Chiêu gật đầu, Đức Anh tiến lại, đưa danh thiếp cho cậu bằng hai tay: “Khi nào rảnh anh cứ liên lạc với tôi.”
Đi qua hai con phố rồi, Tử Chiêu mới rút tấm danh thiếp ra khỏi túi áo, trên danh thiếp có in tên, chức vụ, số điện thoại và địa chỉ phòng làm việc của Từ Đức Anh.
Tử Chiêu chỉ liếc sơ rồi lại nhét danh thiếp vào túi ngay, nhưng dòng chữ “Quản lý tập sự Hiệu buôn Tây Thịnh Xương” lại như khắc sâu vào mắt cậu, có muốn hất đi cũng chẳng hất nổi. Bất giác cậu đã bước tới bên bờ sông, mặt sông lặng ngắt, trăm nghìn mái chèo như cũng đang lẳng lặng nghỉ ngơi. Đêm dần buông, những rặng mây đỏ thẫm nơi bầu trời phía Tây vẫn còn dư nắng tàn đang chầm chậm tan đi trong sắc đèn rực rỡ.
“Quản lý tập sự.”
Cậu thầm lẩm nhẩm bốn chữ này, dù chỉ là tập sự thôi nhưng Từ Đức Anh đã làm việc tại hiệu buôn Tây rồi, với nền tảng của cậu ta (đúng vậy, Tử Chiêu không thể không thừa nhận điều này), với gia cảnh của cậu ta, thì việc bước từng bước lên vị trí cao hơn là chuyện quá sức dễ dàng. Dù có thế nào đi chăng nữa, Từ Đức Anh cũng đang mỗi lúc một gần gia tộc mại bản nức tiếng là nhà họ Phan, và đồng thời cậu ta đang càng ngày càng gần với Phan Cảnh Ninh.
Còn Mạnh Tử Chiêu cậu thì sao?
Mấy con thuyền của Hãng tàu Đại Quân đang đậu bên bến, hệt như những tòa lâu đài nhỏ mọc sừng sững cạnh bờ sông, phủ bóng lên mặt sông tĩnh lặng. Tử Chiêu trông thấy cái bóng mà cậu rất ghét bỏ nhưng lại chẳng thể né tránh: Một cậu ấm trác táng, ngu ngốc, ngạo mạn, xấc láo, bên ngoài nạm vàng điểm ngọc, bên trong thối rữa nát nhừ, sớm muộn gì cũng ngồi không ăn lở núi vàng. Có lẽ, kẻ đó chính là cậu.
Tử Chiêu run cầm cập, cậu kêu “á” lên, khiến chú chim hải âu đang lim dim đậu trên mạn thuyền sợ hãi vỗ cánh bay đi, cậu trốn khỏi bến tàu, chạy vội ra đường cái, bắt một chiếc xe kéo, đến thẳng biệt thự nhà họ Mạnh.