_ Người đâu mà bất lịch sự.
Chị cả Aurora tức giận, vừa rồi mà không có mấy đứa em can ngăn thì Aurora đã tháo dép mà ném vô mặt đám người kia rồi. Đặc biệt là tên mũi diều hâu mặt trắng.
Cả đám mười mấy người say xỉn, đi đứng loạn choạng, bước ra cửa tiệm ăn đụng trúng người ta, đã không biết thì lỗi thì thôi, còn nhéo mũi gọi Aurora là: " Cô nương mũi tẹt ".
Aurora thù nhất trên đời là những ai dám gọi mình là " mũi tẹt" với cô đó là vu khống và xuyên tạc sự thật, mũi của Aurora là dọc dừa, không phải tẹt.
Aurora nổi danh là hiền lành, nên sau khi tập xong bốn năm lần các động tác tự vệ cơ bản, cô nín giận mà bỏ qua.
Dù sao cũng không chấp kẻ say, nên sau khi đạp hắn thêm vài cái, tiện tay thu luôn cái quạt trắng, Aurora đành nuốt giận mà bỏ đi, coi như hôm nay ra đường gặp xui, sau này đừng để cô gặp lại hắn nữa, nếu không tuyệt học đánh trai mà mấy chị trước truyền lại Aurora không ngại đem ra sài.
Aurora Cầm xấp giấy mà cô móc được trong ngực của tên mặt trắng kia, đọc lướt qua một chút, gương mặt cô khinh bỉ thấy rõ. Đúng là hạng người không ra gì, say xỉn trêu ghẹo gái nhà lành chưa đủ, còn là loại cho vay nặng lãi, cắt cổ bóp hầu bóp họng người khác. Cộng thêm cái bộ dáng ẻo lả, giả dạng thư sinh áo trắng kia, đây đúng là ung nhọt của xã hội.
Không nhịn được, Aurora lấy ra chai xịt hơi cay phòng thân loại đặc biệt mà gia gia tặng cho cô để phòng thân, lâu nay chưa có dịp sài, nghe nói có người bình thường cầm chai xịt này vào vùng sinh tồn, gặp ba bầy tinh thú ăn thịt một lúc, xịt một hồi mà có thể toàn thân an toàn thoát khỏi.
Khi Aurora vẫn còn chút băn khoăn về mặt đạo đức thì tên mặt trắng mũi diều hâu khi chỉ vào cô mà hét lên:
_ Chín tiểu đệ, chụp con nhỏ mũi tẹt này lại, đại ca, bóp mũi nó lấy lại giùm đệ cây quạt.
Dù đám người kia tê tới mức không biết trời đất là gì, đứng lắc lư chèo néo nhau như lá liễu. Nhưng với Aurora vậy là đủ, ra là một phường tệ nạn vào hùa với nhau làm việc xấu.
Bình xịt loại đặc biệt kia được sử dụng, một đám 11 người thanh niên tinh anh to khỏe la hét như lợn bị thọc tiết, bị một người con gái yếu đuối hiền lành lùa chạy như vịt, vừa chạy vừa kêu la ỏm tỏi, đếm 1, 2, 3 là mất dạng.
Mấy đứa em gái ra sức cổ vũ cho bà chị hành hiệp trượng nghĩa. Riêng A Phóng thì đơ như trời trồng, đến giờ y mới biết là cô chủ nhỏ của mình tốt tính đến thế.
Chuyện nhỏ bỏ qua, không nhắc nữa.
Người đầu tiên đón chào mấy chị em và "vú nuôi khổng lồ " A Phóng tại cửa của đại nhất lâu là tiểu nhị tầng một.
_ Ý, mấy chị em nhà " mũi chẹt", bữa giờ đi đâu không thấy, buôn bán đắt quá à.
Aurora nói với người tiểu nhị mặt đỏ, có vết sẹo dài từ đỉnh trán đến dưới chuôi mắt, người đang cười niềm nở ôm hun mấy đứa nhỏ Orla, Phoebe, Jena, Dalida, còn Emily thì lớn rồi, tay không cầm quà thì không phải cứ muốn hun là được.
_ Chú Nhị Nhất mà còn kêu con "chẹt " thêm một lần nữa thì đừng hòng con nói chuyện với chú.
(Chú " Nhị Nhất " là cách gọi tắt của mấy chị em, có nghĩa là chú tiểu nhị tầng một.)
Ngài tiểu nhị kia coi như không nghe thấy Aurora nói, sau khi xoa đầu từng đứa nhỏ xong thì nói tiếp:
_ Donna ở nhà học bài à, con nhỏ thật là siêng, dặn nó đừng học nhiều quá. Ra ngoài chơi nhiều một chút, nếu không sau này khó lấy chồng.
_ Chú Nhị Nhất nói bậy, con về mét chị Donna. - Người nói chính là cô bé Emily, sau khi quan sát kĩ hai tay trống không của chú Nhị Nhất, giọng Emily có vẻ không vui. Đã biết là tuần nào Emily cũng tới, mà không chịu chuẩn bị trước quà, không lẽ lần nào cũng hỏi, ngại lắm.
_ Rồi rồi chú sai, Emily bữa nay đẹp quá, váy mới à, chú có quà cho con nè. - Ngài tiểu nhị tranh thủ bồng Emily lên, bẹo má, rồi móc đâu ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa đầy các viên kẹo màu trắng lấp lánh như ngọc trai.
Emily mặt không buồn không vui cầm cái hộp đưa cho bốn đứa nhỏ bên dưới:
_ Chú Nhị Nhất cho mấy em kẹo nè, về tới nhà mới được ăn, cảm ơn chú Nhị Nhất đi.
Orla đại diện: _ Cảm ơn chú Nhị Nhất.
Phoebe, Jena, Dalida:_ Của em,của em.
_ Chú Nhị Nhất. - Emily nhìn thẳng vào mắt chú tiểu nhị và nói: _ Bọn nhỏ có quà rồi.. E hèm.
_ Ờ rồi rồi, quà của Emily đây.
Có trời mới biết chú tiểu nhị lấy đâu ra một tập sách ảnh động,loại lưu trữ thời gian thực, đây là loại tạp chí xuất bản số lượng ít, cực kỳ khó mua và ăn khách.
]var abd_media="media.adnetwork.vn";var abd_width=500;var abd_height=281;var abd_skip=7;var abd_flash=true;var abd_popup=true;var abd_wid=1515641312;var abd_zid=1515641399;var abd_content_id="#abd_itvcplayer";var abd_position=0;
_ Con cám ơn chú Nhị Nhất. - Mặt Emily tươi như hoa, chờ nãy giờ có nhiêu đó, loại tạp chí này mà kêu Chị Aurora mua cho thì chỉ có ăn mắng.
_ Ủa, còn Celia đâu. - Chú tiểu nhị nhìn quanh, gương mặt thất vọng khi biết bé út Celia không tới.
Sau một hồi chào hỏi, chú tiểu nhị khi biết vai trò bảo mẫu của A Phóng, đã vỗ vai và tặng hắn cái nhìn đầy cảm thông sâu sắc.
Khi biết về vụ huyên náo vừa rồi trước cổng, gương mặt của chú nhị nhất càng thêm cảm thông sâu sắc, trong đám đó hình như có người gọi chú nhị nhất là cậu ruột, nhưng thôi, tầng quan hệ đó giờ cắt đứt được rồi.
Mấy chị em cùng bảo mẫu kéo nhau lên tầng hai, vừa lên được nửa cầu thang, Jena đang ngồi trên vai của A Phóng kêu to:
_ Bác Quán Chủ, bọn con mới tới.
Từ trong phòng riêng, lão bản của đại nhất lâu ló đầu ra, lẩm bẩm:
_ Mình trốn kỹ lắm mà, sao nó thấy hay vậy ta.
Thật ra Jena chỉ kêu theo thói quen thôi, lời chào cao hơn mâm cỗ mà, mấy chị dạy thế.
Biết là chạy trời không khỏi nắng, lão bản của đại nhất lâu tay xách nách mang cầm quà chạy ra làm thủ tục thăm hỏi. Ông chủ buồn rõ ra mặt khi biết Celia không tới. Dù sao quà cũng phải đưa đủ, bọn nhỏ sau kiểm kê xong thì giao hết cho A Phóng chất trong một bọc trên lưng.
Tiếp theo là chú Nhị Nhị. Chú Nhị Nhị là người mà bọn nhỏ thích nhất, ngoài quà công khai đem ra trước mặt chị Aurora, lúc nào chú Nhị Nhị cũng thủ thêm mấy món kẹo bánh nhỏ nhét riêng cho bọn nó. Nói theo một nghĩa chính xác, đối với mấy đứa nhỏ, đây là "quỹ đen", dùng cho việc ăn lén.
Aurora biết hết, nhưng nhớ ngày xưa hồi mình còn nhỏ cũng vậy, nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua, chỉ cần bọn nó không ăn sau khi đã đánh răng là được.
Lão bản và chú nhị nhị sau khi biết về đám thanh niên suy đồi đạo đức kia, cũng tỏ ra vô cùng tức giận và lo lắng, sau khi biết chắc là sự việc diễn ra bên ngoài phạm vi của đại nhất lâu họ mới bình tĩnh hơn một chút. Đám lão đầu của các nhà kia có muốn mán vốn,giỏi thì tới cổng nam mà đòi, xem thử có nguyên vẹn trở về hay không, đại nhất lâu không liên quan.
Thủ tục cơ bản đã xong, bọn nhỏ thực hành bước kế tiếp là đi "vận động hành lang", bọn nó chia ra, sà vào từng bàn để thăm hỏi.
Những vị khách ở tầng hai, đa phần ai cũng biết chị em nhà Aurora, lỡ có ai không biết, chỉ cần nghe lão bản truyền âm vài câu là ngay lập tức mừng rỡ niềm nở ôm hun bọn nhỏ, có người còn rưng rưng nước mắt.
Thân phận bọn họ không thể có đồ tùy tiện đem theo người để làm quà tặng, nên có không ít vật tùy thân của họ bị moi ra, Emily là người quyết định có nhận hay không nhận, nếu ai chưa có thì có thể khuất vào lần sau, dù sao đây là hoạt động thường xuyên, không cần quá gượng ép.
Thật ra theo nguyên tắc gia đình thì Donna mới là người chịu trách nhiệm kiểm kê, nhưng Donna chỉ biết cắm đầu vào học, không thể làm tốt bằng Emily được.
Kết thúc một vòng vất vả, sau khi đã chốt hạ, mấy chị em kiếm một bàn rồi ngồi xuống. Không cần phải gọi món, chú Nhị Nhị và đầu bếp đều đã biết mấy chị em muốn ăn món gì, cứ vậy lần lượt mang ra.
Đương nhiên A Phóng cũng có phần, hắn có một dĩa mỳ xào chay loại lớn, cái dĩa to bằng một phần tư cái bàn, bốn dĩa như vậy.
Mỗi lần tới bữa ăn là lại ồn ào, chị Aurora nạt từng đứa bắt phải ăn rau. Bọn này được chìu quá nên sinh hư, thấy đĩa rau như thấy tà, gắp hoài mà không đưa tới miệng. Nghĩ cũng thấy tội cho các sinh tồn giả đã liều mình mà đem mấy cọng rau đó về tới đây.
Chú Nhị Nhị vừa mang bánh ngọt tráng miệng ra thì bị Aurora trừng mắt, đành phải mang vô lại, chờ cho bọn nhỏ ăn hết món chính mới được.
Các món đa phần đều là rau, nếu có thịt cá thì đều nấu thành súp hoặc canh hầm. Đến tầng hai của đại nhất lâu, tâm tư của bọn nhỏ chỉ đặt ở quà hoặc bánh kẹo mang về thôi, còn ăn thì chỉ chờ đến món tráng miệng đặc biệt cuối bữa. Còn rau thì không thích cũng phải ăn, chị " chẹt" trừng mắt ép buộc từng đứa, không thoát được.
Đáng ăn thì bỗng Emily ngẩng đầu lên, nói:
_ Chị Aurora, gia gia rượu kêu em, em chạy lên nha.
Aurora đang đút cho Dalida, nói:
_ Không được gọi là gia gia rượu, phải gọi là Bàn gia gia, với lại ăn hết đĩa đi rồi mới lên, đừng hòng trốn.
_ Em biết rồi.
Emily cắn răng nhắm mắt, gắng gượng ăn cho hết rồi bật dậy chạy lên cầu thang: " em đi đây ".
Aurora gọi vọng theo: " không được đu lên người, không được bức râu, không được đòi quà của Bàn gia gia, nghe chưa".
_ Em biết rồi....
Emily chạy lên tầng ba.
_ Con chào chú Nhị Tam.
_ Chào Emily, Celia đâu.
_ Celia ở nhà, em nhờ con hỏi quà của chú.
_ Ủa, Celia nói được rồi à.?
_ Dạ chưa.
Rồi Emily chạy tới cái bàn giữa phòng, nơi tiên sinh kể truyện Bàn Tử đang ngồi uống trà với bạn của mình, Bá đại nhân.
_ Con chào hai vị gia gia, gia gia rượu, quà của con đâu.
Emily nhảy vào lòng, mặt dụi vào ngực, tay vo ve chòm râu của gia gia rượu.
_ Emily ngoan, đừng nhổ nữa, râu gia gia sắp rụng hết rồi.
_ Con không biết, quà của con đâu,mấy lần trước con tới thấy gia gia ngủ nên chị Aurora không cho con làm phiền, hôm nay gia gia phải bù lại cho con.
_ Rồi rồi, có quà, có quà. - tiên sinh kể truyện đúng là bất lực tòng tâm với Emily. - Bữa nay Emily muốn quà gì.?
_ Con muốn vương miện công chúa. - Emily nói rõ to.
_ Ta tặng con mấy cái rồi mà, đâu hết rồi? Bị nhổ râu, gương mặt của tiên sinh kể chuyện đau đớn thấy rõ.
_ Mấy cái đó là mấy cái đó, cái bây giờ là cái bây giờ, cái bây giờ phải đẹp hơn mấy cái hồi đó, cái hồi đó là để con đội hồi đó, cái bây giờ là để con đội bây giờ. Tóm lại là gia gia rượu phải tặng con cái bây giờ đẹp hơn mấy cái hồi đó để con đội bây giờ bởi mấy cái hồi đó bây giờ con không thích đội nữa, con muốn cái bây giờ. Bây giờ, bây giờ... - Emily vừa vùng vẫy vừa nhổ râu.
Gương mặt tiên sinh kể chuyện và Bá đại nhân căng thẳng thấy rõ, họ nín thở suy nghĩ hồi lâu mà chưa hiểu được thiên thư vừa rồi của Emily. Cuối cùng Bá đại nhân ngập ngừng:
_ Tóm lại là vương miện mới đúng không.?
Emily gật đầu, tiên sinh kể chuyện mới dám thở ra. Ông lấy ngón tay chấm vào ly rượu, vẽ lên bàn một cái vương miện, sau đó cầm cái vương miện trong suốt lấp lánh như pha lê đó ra, đưa cho Emily.
Emily lấy cái vương miện đập đập vào mặt bàn, nói:
_ Cái này có dễ vỡ không gia gia rượu, chị Aurora không cho con chơi đồ dễ vỡ. Với lại kim cương đâu, sao trong suốt vậy, nhìn không có sang trọng.
_ Đưa đây cho ta, con muốn thêm cái gì. - Bá đại nhân lên tiếng.
_ Con muốn kim cương trắng ở giữa, kim cương hồng hai bên, rồi thêm mấy viên đủ màu nữa.. Emily hướng dẫn cụ thể theo trí tưởng tượng của mình cho Bá đại nhân.
Bá đại nhân lấy trong người ra một vật rắn màu đen cầm ở tay trái, tay phải cầm cái vương miện. Viên màu đen nhỏ dần, còn trên vương miện bắt đầu hiện ra những thứ như Emily yêu cầu.
_ Đẹp quá. - Emily nói.- Tiện thể hai vị gia gia làm cho con cái nhà búp bê luôn đi, cái đó con chưa có.
Mặt mày hai ông lão đen thui, vừa giả ho vừa giả bệnh, kiếm đủ cớ mà từ chối, ai biết xong cái này Emily có đòi thêm cái khác hay không.
Để Emily nhõng nhẽo một hồi, Bàn tiên sinh xoa đầu nói với cô bé:
_ Emily ngoan, giúp gia gia một chuyện nha, con ngồi yên, gia gia muốn làm lễ khai mở cho con.