Những ngày kế tiếp, Hứa Huy quả nhiên như gã đã nói không còn xuất hiện nữa.
Bình tĩnh như vậy, Ngô Cảnh An cũng coi như thỏa mãn.
Mỗi ngày đúng hạn đi làm tan ca, có khi đến chợ mua chút đồ ăn tươi mới, có khi đến siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt, có khi cùng bạn bè đồng nghiệp uống rượu đánh bài, có khi một mình ngồi trên ghế nằm ở ban công hút điếu thuốc.
Ngày như vậy duy trì mãi đến năm mới đến.
Anh một mình chuẩn bị một bàn món ăn ngày tết, rót hai chén rượu, làm bộ người kia còn ở, anh ăn, uống, cười, nói.
Anh nói, Hứa Huy, cậu muốn đi liền mẹ nó cút xa một chút, chúng ta cả đời không qua lại với nhau, đừng nói mấy lời ghê tởm cái gì mà đánh chết không chia tay, hai ta tốt xấu gì cũng đều là đàn ông, cầm được thì buông được, chẳng qua là nói yêu đương mà thôi, không phải chỉ là một thằng đàn ông sao, chia tay!
Tôi sẽ lại tìm. Cậu tìm nữ, tôi tìm nam, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ăn xong bữa cơm giải tán hôm nay, chúng ta chính là hai người xa lạ.
Anh hung hăng cạn một chén rượu, bức ra một giọt lệ, cũng là giọt cuối cùng từ nay về sau.
Nhà nhà đoàn tụ, khoảnh khắc pháo nổ vang kia, anh say ngã xuống trong phòng.
Di động để chế độ im lặng báo có một tin nhắn, rung lên vài lần sau đó liền yên tĩnh.
Đêm hôm đó, Hứa Huy áo mũ chỉnh tề xuất hiện trong mộng Ngô Cảnh An, tây trang đen áo sơ mi trắng, vẻ mặt cười cười ghê tởm, kéo cô dâu xinh đẹp của gã đi vào giáo đường. Ngô Cảnh An đứng trong đám người nhìn gã, không cười, không rơi lệ, giống như nhìn một người xa lạ.
Kết cục như vậy, chân thật, tốt đẹp.
Ngô Cảnh An cũng coi như nghĩ thông, đến ngày hôm sau khi tỉnh lại cảm giác thần thanh khí sảng.
Ngày đầu năm ánh nắng ấm áp chiếu rọi bốn phía, anh duỗi duỗi người, rửa mặt xong đem chăn ôm ra ngoài tiếp xúc thân mật với ánh mặt trời, vén tay áo thu thập đồ ăn cơm thừa tối hôm qua, nhân tiện quét tước một lần.
Ai chia tay ai mà không thể sống, anh sẽ sống càng tốt hơn gã nhiều.
Thu dọn đồ đạc của Hứa Huy đóng gói dán nhãn vứt đi, cái gì không thể ném được anh yên tâm thoải mái nhận, mẹ nó, ông đây để cậu ngủ thời gian dài như vậy, chút đồ vật ấy cũng coi như cậu có lời.
Đến khi mệt đến thắt lưng không đứng dậy nổi, anh nằm trên ghế sa lông cầm di động, đem tất cả tin nhắn cuộc gọi nhỡ ảnh chụp video nhìn cũng không thèm nhìn xóa sạch, mở ra lên mạng vơ vét shop online.
Hứa Huy là phú nhị đại, năng lực của Hứa Huy anh cũng từng nếm trải. Người như vậy khi yêu bạn, trăng sao trên trời đều có thể hái xuống cho bạn. khi trở mặt, năng lực của gã sẽ làm gã trở nên vô cùng đáng sợ.
Nếu gã kiên trì không chịu chia tay, mình tiếp tục ở lại thành phố S tám chín phần mười là chạy không thoát.
Chuyện Tưởng Lộ chính là bài học, nếu như nói khi đó anh còn có vài phần ngây thơ, cho rằng dựa vào cố gắng có thể thay đổi cải biến vận mệnh gì đó, thì hiện tại, anh tuyệt đối không nghĩ như vậy.Tại thành phố S, Hứa Huy nếu như muốn cho anh nửa bước khó đi, quả thực dễ như trở bàn tay.
Cho nên, qua giai đoạn đau xót anh cần phải tìm đường lui cho bản thân.
Trung Quốc lớn như vậy, anh mới ba mươi tuổi, muốn tìm một thị trấn nhỏ nào đó bắt đầu một lần nữa, cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Kỳ quái là, trước kia khi ở xưởng nhỏ, coi trọng công tác như vậy, hiện tại đổi tới xưởng lớn, độ quý trọng nhưng lại giảm đi không ít.
Từ chức, với anh mà nói, cũng không phải quyết định khó hạ như vậy.
Hoàn cảnh thay đổi người, ý tưởng cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà thay đổi.
Anh là thật sự mệt mỏi, cũng không có dũng khí bốc đồng tùy người gây sức ép. Anh nghĩ rồi, Hứa Huy nếu thật muốn trở nên phá hoại như vậy, anh liền rõ ràng quyết đoán bán nhà, chạy lấy người!
Chỗ mẹ tạm thời không đi tốt hơn, tốt nhất có thể tìm được một địa phương dựa vào núi, mỗi ngày mở cửa sổ, nghe chim hót ngửi mùi hoa, bên hông đeo tạp dề, trong tay bưng vỉ hấp nóng hổi, đứng ở quán bánh bao nhà mình thét to một tiếng, “Bán bánh bao đây!”
Cuộc sống kia, cũng coi như là thoải mái thích ý.
Chỉ cần nghĩ đến, liền nở nụ cười.
Tinh thần Ngô Cảnh An nháy mắt tỉnh táo, từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, thay quần áo đến thẳng nhà chú Câm.
Tay nghề này hoang phế lâu như vậy, nên tu bổ lại, anh muốn học thật giỏi, đến lúc đó còn sợ không cưới được “vợ” không kiếm được “chồng” sao.
Về phần Hứa Huy, cút mẹ cậu đi, nếu còn hiếm lạ cậu, ông đây không phải là đàn ông!
Bạn bè đến mừng lão Hồ sinh đứa thứ hai, Hứa Huy cùng đám bạn tụ lại một chỗ.
Có người trêu ghẹo mắng lão Hồ, mày trái với chính sách quốc gia nghiêm trọng nha, mấy người làm kế hoạch hóa gia đình sao không phạt chết mày nhỉ.
Lão Hồ cười, ha ha, chỉ là chuyện vài đồng tiền mà thôi, đỡ cho ông bà già nhà tao cứ lải nhải cháu đích tôn cháu đích tôn, cứ như con gái nhà tao không phải cháu nội vậy. Aiz, đừng có cười tao, chúng mày sau này cũng phải qua cửa này thôi. Chúng ta là người trẻ tuổi nhìn thoáng, con trai con gái gì cũng được, không sao, nhưng người già không nghĩ vậy. Quốc gia chúng ta tư tưởng trọng nam khinh nữ, phỏng chừng đến lúc các cụ xuống lỗ cũng chẳng thay đổi được!
Trương Âm cười, ***, có người nguyền rủa mấy cụ già như mày sao!
Trong bữa ăn cười đùa không ngừng, tất cả mọi người uống không ít, Liêu Thắng Anh luôn luôn ầm ĩ lúc này lại im lặng thần kỳ rốt cuộc làm cho người ta chú ý.
Có người có phải sắp có chuyện tốt rồi không, không phải mày làm Đàm Tình lớn bụng chứ! Thôi, chúng ta cũng đừng cười lão Hồ, bên này có người còn nghiêm trọng hơn, lên xe trước mua vé bổ sung! Aiz, lão Liêu, mày nếu kết hôn sinh con làm cùng một lúc, thì mấy anh em chúng ta cũng tiết kiệm được một khoản.Mọi người đều cười, Liêu Thắng Anh nở một nụ cười khổ, bưng chén rượu lên, uống một hơi.
Ngồi một chỗ im lặng còn có Hứa Huy, Hách Thời ngồi bên cạnh gã, nhìn gã một cái, “Nghĩ cái gì vậy?”
Hứa Huy mặt không đổi sắc lắc lư li rượu trong tay, “Không có gì.”
Hách Thời: “Quyết định rồi thì không cần hối hận, trên đời này không bán thuốc hối hận.”
Hứa Huy rũ mắt, “Mày có phải cũng cho rằng tao là đồ khốn nạn không?”
Hách Thời: “Không đến mức đó, mày có thể nghĩ như vậy thuyết minh mày để ý.” Mắt nhìn không khí náo nhiệt bên cạnh, Hách Thời dừng miệng, nơi này, thực sự không thích hợp bàn luận vấn đề tình cảm.
Từ khách sạn đi ra, Hách Thời đỡ Trương Âm uống đến có chút lảo đảo lên xe taxi.
Nói địa chỉ với lái xe, Trương Âm mở cửa sổ phía sau xe, đầu ghé vào bên cửa, nặng nề nói: “Socola, mày cũng nhanh lên đi! Lần tụ hội trước, vợ tao nghe Vi Vi oán giận. Mày ấy à, kết hôn thì sớm kết đi, kéo dài tới cuối cùng cũng vẫn là một bước này. Cũng đừng học lão Liêu, kéo ra cái kết quả như thế. Còn có Hứa thiếu, hừ, chơi đùa cái gì.”
Hách Thời cúi đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói một câu, “Ừ.”
Xe taxi chở Trương Âm đi rồi, Liêu Thắng Anh lúc này không biết uống sai thuốc gì thế mà không đem Đàm Tình đến, một mình bắt một chiếc taxi khác.
Hách Thời quay đầu lại nhìn Hứa Huy vừa đi ra khỏi khách sạn, “Nếu không, hai ta bắt chung một chiếc xe đi, vừa lúc tao đến gần nhà mày bàn công việc.”
Ở trong xe, Hứa Huy không nói một lời nhìn phong cảnh không ngừng biến hóa ngoài cửa sổ, Hách Thời đột nhiên nói, “Hứa thiếu, tao nói với mày một chút về mối tình đầu của tao nhé!”
Hứa Huy kinh ngạc quay đầu lại, Hách Thời luôn luôn không nói nhiều lắm sao lại nhắc đến loại đề tài riêng tư này.
Trước kia lúc còn đi học, bao nhiêu người buộc hắn nói, hắn đều im bặt không đề cập tới, hôm nay…
Hách Thời hơi hơi ngửa đầu, thở dài một tiếng, giống như kéo lại năm tháng đến đoạn thời gian ngây ngô kia.
Trước kia, tao từng thích một người, khi đó, có lẽ cũng không biết là thích.
Người ấy đối xử với tao rất tốt, quả thực là tốt đến mức làm người ta giận sôi, mỗi ngày buổi sáng mua điểm tâm chuẩn bị sẵn kem đánh răng, nước rửa mặt cuối cùng mới gọi tao rời giường, tao chơi xấu người ấy liền dỗ, tao đưa chân người ấy sẽ xỏ tất vào, tao bảo người ấy là mẹ tao, người ấy nói quản tao cả đời mới tốt.
Thời điểm đó, không biết cái gì là thích, chỉ biết hưởng thụ người ta chăm sóc.
Mãi đến một ngày, người ấy nói ra ba chữ kia.
Có rất nhiều nguyên nhân, làm tao không thể tiếp nhận.
Sau đó, sau đó người ấy rời đi, một thời gian rất dài, chúng tao đều không liên hệ với nhau.Tao, cũng từng hối hận. Cũng từng nghĩ nếu lúc ấy tiếp nhận phần tình cảm này, có lẽ, mỗi ngày sau đó sẽ trải qua rất vui vẻ.
Chỉ là, trên đời này làm gì có chuyện nào là có thể để cho chúng ta hối hận.
Tao lại đi tìm người ấy, có lẽ, có lẽ người ấy đã có cuộc sống mới, người yêu mới.
Người hối hận, chỉ có một mình tao.
Hách Thời quay sang nhìn gã như có điều suy nghĩ, “Hứa thiếu, lòng người có khi là thứ rất yếu ớt. Điều mày cho là rất chắc chắn có lẽ đột nhiên liền tan nát, điều mày cho là vĩnh viễn không thay đổi có lẽ có một ngày thật sự thay đổi, chờ đến lúc dó, cho dù mày có tiền có năng lực, cũng không mua được trái tim người ta.”
Hứa Huy nhăn chặt mày, lòng tràn đầy lo lắng lại không nói nổi một lời.
Lúc Hách Thời xuống xe, nói: “Tao với mày làm bạn mười năm, quen biết lão Ngô cũng hơn hai năm. Hứa thiếu, anh ta là dạng tính tình gì mày hẳn là rất rõ ràng. Nếu không cho anh ta được thứ anh ta muốn, hi vọng mày buông tha anh ta. Đừng làm chuyện điên rồ, đừng đem những thứ sau này có thể qua lại đều phá hủy.”
Hách Thời đi rồi, Hứa Huy không xuống xe, để lái xe chạy vòng quanh nửa thành phố S một vòng.
Gã, giống như, sa vào một cái tử cục.
Không thua, không thắng, đến cuối cùng, cả người đối địch với gã cũng không thấy.
Không có ai thấy gã giãy dụa bàng hoàng, cả bạn bè nhiều năm của gã cũng đứng ra chỉ trích gã máu lạnh, ích kỷ.
Nhưng đến cuối cùng, có ai đứng ở ngã rẽ tương tự mà không lựa chọn con đường giống gã.
Trương Âm vứt bỏ bằng bác sĩ, tiếp quản gia nghiệp, Hách Thời buông tha mối tình đầu, mỗi người, mỗi người, đều bị ép đi lên con đường khác.
Mà gã, chỉ là không muốn từ bỏ.
Không muốn từ bỏ, cũng là sai lầm sao?
Hách Thời bảo gã buông tha Ngô Cảnh An, Ngô Cảnh An hỏi gã định làm gì?
Hứa Huy giống như bị ai bóp lấy cổ, mỗi hơi thở đều hết sức.
Ngô Cảnh An tính là gì, gã cũng muốn hỏi anh ta tính là gì!
Tình cảm hai năm, bọn họ lại đều không hiểu được đối phương.
Ai cũng sẽ không thật sự đứng ở góc độ đối phương mà tự hỏi, chỉ có thể ầm ĩ, đem tình cảm mài mòn đến lúc không còn gì, tất cả, liền kết thúc.
Hứa Huy bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Dù thế nào, gã cũng không muốn đi đến bước đó.
Tan ca sáng, một nhóm sói đói ghé vào quán cơm, một đám đàn ông không thịt không vui gọi một bàn thịt kho tàu, cá lăng băm tiêu, quét sạch tất cả lương thực còn lại của quán.
Trong bữa ăn có người hỏi, “Lão Tề, cái tủ lạnh mới của ông dùng thế nào?”
Ngô Cảnh An kinh ngạc, “Lão Tề, cái phòng kia của ông cũng lắp tủ lạnh?”Người đàn ông bị điểm danh đến nhét một khối thịt vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Cũng không đắt, sau này mua đồ ăn tự làm cũng tiện.”
Ngô Cảnh An không hiểu, “Có quán cơm mà, tự mình làm làm cái gì, quá mất công.”
Anh Trương nói, “Huyết áp của hắn 150, muốn sống thêm vài năm thì phải nấu cháo hoa màu, ăn rau cần cà rốt, sau này ấy à, thức ăn mặn tương muối đều không dính vào!”
Ngô Cảnh An vừa mới gật gật đầu, “Không đúng, huyết áp của ông đã 150, sao còn ăn thịt ba chỉ!”
Lão Tề ngại ngùng cười cười, “Một bữa cuối cùng, một bữa cuối cùng.”
Mọi người cười vang, ông ấy à, đến chết cũng phải ăn.
Thanh niên Bạch Chí trong nhóm nhận điện thoại của bạn gái, mở miệng ngậm miệng là sweet heart, bảo bối, làm người nghe ngấy chết.
“Anh đang ở quán cơm… Cả nhóm đi cùng nhau… Aiz… Anh Ngô… Được, được… Anh biết… Ừ, lát nữa anh mua cho em… Anh cúp đây!”
Vừa mới cúp điện thoại, tiếng chế nhạo đã nổi lên bốn phía.
Bạch Chí gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng cười cười.
Sau khi bị đùa cợt một trận, hắn mới nhớ tới nói, “Anh Ngô, bạn gái em lúc nãy nói có người tìm anh, đang chờ ở dưới lầu ký túc xá đấy, anh có muốn về xem không?”
Tay cầm đũa của Ngô Cảnh An dừng một chút, “Nam nữ?”
“Nam.”
Ngô Cảnh An cười cười, “Nam thì không vội, thật sự có chuyện sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Nói xong, tiếp tục cùng mọi người vui chơi giải trí.
Trong lòng lại không khỏi nghĩ: Hứa Huy, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn sao?
Ăn uống xong, trên đường về ký túc xá, Ngô Cảnh An lấy cớ đau bụng chạy vào WC trước, sau khi giải quyết anh mang theo hai gói mì ăn liền chậm rì rì trở về.
Dọc đường đi, anh tưởng tượng rất nhiều phương thức so chiêu với Hứa Huy, cuối cùng đều bị anh phủ định hết.
Muốn cùng người nọ không động đao không thấy máu, hòa bình nói chia tay, cơ hồ là không thể nào.
Vậy đến đây đi, đánh không lại… đánh không lại anh lại còn trốn không thoát sao!
Đứng ở một chỗ xa xa nhìn về tòa nhà ký túc xá, quả nhiên thấy một bóng dáng thẳng tắp đứng đó.
Đến gần, Ngô Cảnh An mới nhận ra có chút không đúng.
Thân hình người này tuy có vài phần giống Hứa Huy, nhưng rốt cuộc ở chung hai năm, Ngô Cảnh An vẫn rất dễ dàng nhận ra người này không phải Hứa Huy.
Thì ra, chính mình nghĩ nhiều, thì ra, không bỏ xuống được, từ đầu tới cuối, chỉ có chính mình.
Mất mát chưa duy trì được vài giây, người nọ dường như phát hiện điều gì quay đầu, Ngô Cảnh An giương mắt nhìn lên.
Sáng mồng sáu đầu năm, tuyết đông tan rã, người nọ đứng trong khung cảnh màu trắng nở một nụ cười còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, người nọ gọi: “Cảnh An.”Mì ăn liền rơi xuống mặt đất, Ngô Cảnh An ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, hai chữ ngắn ngủn, làm trái tim anh đột nhiên dừng lại.
Thời gian giống như bị kéo trở lại mười bốn năm trước.
Cảnh An.
Giữa trời hoa quế thơm lừng, người thiếu niên dùng nụ cười chất phác mở ra cánh cửa một trái tim.
Đã lâu không gặp, còn nhớ tớ không? <ins class="adsbygoogle"