Ngô Cảnh An vung tay, “Đừng lắm chuyện, em đã hẹn với người ta rồi, anh đừng có lại đây quấy rầy kế hoạch, đi, anh cũng khó có một lần về nhà làm con trai hiếu thuận.”
Khuôn mặt cười của Hứa Huy bị đánh tan, còn nói thêm hai câu sau đó lái xe về nhà.
Bữa tối một mình cũng không có gì cầu kỳ, Ngô Cảnh An ăn một bát mì sợi coi như xong.
Rạng sáng phải đi làm, vừa mới hơn chín giờ tối anh đã nằm trên giường gọi điện thoại cho Hứa Huy.
Bên kia ầm ầm, không biết là ở nhà hay là ở bên ngoài.
Hứa Huy nói: “Ngày mai anh không sang đó, em muốn ăn cái gì thì mua mà ăn, đừng tiếc tiền.”
Tiền lương cộng thêm tiền thưởng hiện tại của Ngô Cảnh An một tháng cũng khoảng bảy tám ngàn, nếu không sao lại nói nhà máy điện lớn tốt đâu, bao nhiêu người đều cố gắng chui vào.
Hứa Huy không biết đầu bị cửa kẹp làm sao đó, thế mà giao thẻ lương cho anh, mỹ kỳ danh viết, vợ quản tiền là thiên kinh địa nghĩa.
Ngô Cảnh An thật chỉ muốn cầm gậy gõ đầu gã.
Cái gì mà vợ quản tiền! “Vợ” gã ngay cả gã làm công việc gì cũng chưa biết rõ đâu!
Nói đến nói đi, Ngô Cảnh An cũng không đem tiền này trả lại cho gã.
Hai người góp tiền tiêu chung, ngược lại thật sự có chút hương vị ở nhà sống qua ngày. Hơn nữa, Hứa Huy như vậy, chút tiền lương ấy gã thật sự không coi vào mắt.Hàn huyên vài câu qua điện thoại, bên kia thực sự ồn ào, Ngô Cảnh An rất nhanh đã cúp điện thoại.
Có lẽ là đã mệt mỏi cả ngày, anh rất nhanh đã ngủ, đồng hồ báo thức nửa đêm vang lên, đúng mười hai giờ.
Mất hai phút tỉnh ngủ, mất thêm tám phút mặc quần áo đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu, anh đẩy xe đạp ra, lại mất mười phút đạp xe tới xưởng. Quẹt thẻ điểm danh, đăng nhập hệ thống, lại là một đêm giám sát kiểm tra.
Giám sát cùng anh là một anh đồng nghiệp họ Trương, mỗi ngày ôm một cốc trà hoa cúc to tổ chảng, một đêm có thể uống đến ba bốn chén, đó chính là một lít, không biết dạ dày anh ta làm sao chịu được. Chỉ biết anh Trương cứ một lát lại đi WC, chạy tới chạy lui không ngừng.
Ngô Cảnh An mắt không rời màn hình, nghiêng thân mình sang hỏi, “Anh Trương, anh cứ một lát đi một chuyến như vậy không mệt sao, uống ít chút đi!”
Anh Trương vẻ mặt cáo già cười cười, liếc thấy xung quanh không có người, hạ giọng nói: “Ngốc, đi một chuyến WC là mười mấy phút đồng hồ, anh chạy thêm một chuyến là bớt phải giám sát một hồi! Uống nước thì có là gì, em mới tới, không hiểu, nếu cứ cả đêm thành thành thật thật mà nhìn, nhanh thôi, cũng sẽ thành Vu Cường thứ hai.”
Chuyện Vu Cường sớm đã truyền khắp xưởng, làm chủ quản giám sát vài năm, cuối cùng phun một ngụm máu lên bàn, đưa vào bệnh viện.
Ngô Cảnh An cảm thán sâu sắc, chính sách và đối sách cùng tồn tại hài hòa, không thể không bội phục kinh nghiệm thực tiễn anh Trương nhiều năm sờ soạng ra.
Mẹ nó, ngày mai anh cũng muốn đem một cái chai hai lít đến!
Anh Trương nhàn nhã tự đắc uống một hớp trà thanh nhiệt lớn, bắt đầu tám chuyện, “Tiểu Ngô à, ngày mai Trung thu, định trải qua thế nào?”
Ngô Cảnh An nói: “Thì cũng thế thôi, em là một người ăn no cả nhà không đói bụng.”
Anh Trương cười, “Chưa có bạn gái à? Anh nói này, xưởng chúng ta không ít cô sinh sau chín mươi đâu, có thể tới đây làm điều kiện trong nhà thường cũng không tồi, em không định tán một cô sao?”
Ngô Cảnh An bĩu môi, “Mấy tiểu thư kia, em trèo cao không nổi. Hôm trước trong căng tin không có chỗ, em liền ngồi bên cạnh một cô, còn chưa kịp ngồi xuống, anh biết cô ấy nói gì không?”
Anh Trương: “Nói gì?”
Ngô Cảnh An: “Mông em vừa chạm vào băng ghế, cô ấy đã bắn tằng tằng, hỏi em, ANH! MUỐN! LÀM! GÌ! Đệt, em ở trong căng tin cầm bánh quẩy bưng bát cháo, em có thể muốn làm gì?!”
Anh Trương ôm bụng cười hồi lâu, “Cũng đúng cũng đúng, mấy cô bé đó đều được chiều chuộng, cũng không phải người có thể sống qua ngày. Nếu không, như vậy đi, anh giới thiệu cho em một cô, con gái anh trai anh, nhỏ hơn em ba tuổi, đi làm ở bưu cục, nếu em đồng ý gặp, anh sẽ sắp xếp cho.”
Ngô Cảnh An len lén thở một hơi thật dài, nói một vòng lớn là để chờ ở đây!
Aiz, đầu năm nay các chú các dì thật sự nhiệt tình, đi đâu cũng có thể được người ta làm mối.Ngô Cảnh An khó được mà dời mắt khỏi màn hình, chán nản gục đầu xuống, muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng cắn răng: “Anh Trương, nói thật với anh, kỳ thật, em có bệnh.”
Anh Trương kinh ngạc nhìn anh, “Có bệnh? Bệnh gì?”
Ngô Cảnh An gian nan nói: “Em… sau này không thể có con.”
Cho dù cách hơn hai mét, anh cũng có thể nghe được tiếng anh Trương khoa trương hít vào một hơi.
Từ nay về sau, loại chuyện giới thiệu đối tượng này liền cùng Ngô Cảnh An cách biệt.
Tan việc, anh trở lại ký túc xá tắm rửa một cái, nghĩ trở về cũng không có việc gì, liền quyết định ngủ lại đây.
Ký túc xá bọn họ ở vẫn rất tốt, chiếu theo tiêu chuẩn khách sạn mà chuẩn bị, hai người một phòng, TV, vòi tắm hoa sen, điều hòa, internet đều đầy đủ, lúc Hứa Huy không ở nhà, anh cũng không vội trở về, người cùng phòng làm ca tiếp theo anh, cũng không ảnh hưởng giờ giấc nghỉ ngơi lẫn nhau.
Cảm giác vừa ngủ liền ngủ thẳng tới chiều, đoán bạn cùng phòng cũng sắp tan tầm, anh cũng ngủ đủ giấc, thu dọn một chút liền cưỡi xe đạp về nhà.
Hứa Huy vài ngày nay không có tin tức gì, Ngô Cảnh An cũng không muốn quấy rầy gã đoàn viên với cả nhà, một mình không có việc gì đi dạo siêu thị.
Bánh trung thu rực rỡ muôn màu thừa dịp mấy ngày cuối cùng này tăng cường quảng bá, nhân viên bán hàng dùng tất cả biện pháp để đẩy mạnh tiêu thụ các loại hộp quà còn đắt hơn cả bánh trung thu, Ngô Cảnh An đi dạo đến khu bán sách định giết thời gian.
Đang chọn, một cô gái bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với bạn, Ngô Cảnh An không để ý liếc qua một cái.
Trang sách đang giở dừng ở đó, ánh mắt anh dại ra nhìn những hàng chữ lướt qua.
Không thể đọc tiếp nổi.
Anh cúi đầu, làm bộ như nghiêm túc đọc. Sau khi cô gái và bạn đi qua bên cạnh, anh mới lặng lẽ buông cuốn sách xuống, mặt mày nghiêm trọng đi về phía lối ra của siêu thị.
Tận lực cố tránh, thường thường sẽ không được như mong muốn, ở chỗ tính tiền, cô gái vẫn nhìn thấy anh.
“Anh Ngô.”
Ngô Cảnh An cảm thấy căng thẳng, bất đắc dĩ quay đầu lại.
Cô gái còn rất trẻ, hai mốt hai hai tuổi, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, váy trắng dài bao lấy dáng người rất đẹp, một khuôn mặt…
Rất giống người kia.
Trong quán cà phê gần đó, khóe miệng cô gái từ đầu tới cuối vẫn luôn mỉm cười, cô nói: “Anh Ngô, không ngờ thật sự là anh, lúc đầu còn không dám nhận, xem xét hồi lâu mới thử kêu một tiếng.”
Ngô Cảnh An gật gật đầu, mặt không đổi sắc “Ừm” một tiếng.
Cô gái dường như không nhìn ra anh mất tự nhiên, tiếp tục nói: “Anh vẫn không thay đổi gì, giống hệt trong trí nhớ của em.”
Ngô Cảnh An trong trí nhớ của cô là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, thanh xuân nhiệt huyết, phong nhã hào hoa, hiện giờ mười năm qua đi, làm sao còn có thể giống nhau.Mà ngay cả cô, nếu không phải khuôn mặt kia quá giống mặt của cậu ấy, Ngô Cảnh An cũng không dám nhận.
Cô gái nói: “Anh hiện tại vẫn tốt chứ?”
Ngô Cảnh An: “Rất tốt.”
Cô gái giật giật miệng, như là cố gắng lấy dũng khí rất lớn, “Anh của em, anh ấy… vẫn một mình.”
Ngô Cảnh An nheo mắt, tim không tự chủ được co rút một chút.
Rốt cuộc, vẫn nhắc đến cậu ấy.
Một đoạn yêu đương thiếu niên ngây ngô say đắm mười năm trước giống như phim quay chậm hiện lên trên cửa sổ thủy tinh trước mắt.
Trên mặt Tỉnh Trình là nụ cười trong sáng, ở dưới băng rôn chào đón học sinh mới màu vàng, câu đầu tiên nói với anh là xin chào.
Tỉnh Trình đứng ở phía trước bức tượng trong trường, bắt chước lại động tác giống y đúc, Cảnh An, cậu xem, tớ có giống liệt sĩ cách mạng không.
Tỉnh Trình ở căng tin trường học mắng hai người chen ngang mua cơm, quay đầu chớp mắt cười với anh như chuột trộm được dầu vừng.
Tỉnh Trình nâng băng ghế đánh về phía kẻ to con lớp trên, lau máu bên khóe miệng che trước mặt anh, ánh mắt hung ác trừng năm kẻ côn đồ.
Tỉnh Trình cùng anh trong bữa tiệc chào đón học sinh mới hát một ca khúc, mỗi người một cái micro, lúc nhìn nhau cười, chôn thâm tình dưới đáy lòng.
Những hồi ức tốt đẹp chua xót ấy tất cả nảy lên trong đầu óc, người kia, giống như xuất hiện trước mắt anh thật sống động.
Cô gái nói: “Khi đó thật tốt, anh và anh trai em còn cả em, ba người chúng ta vì trốn vé mà vòng quanh đường trong núi đi một hồi lâu mới tới công viên, anh còn nhớ con đường kia không, nhưng mà công viên hiện tại đã không còn cần vé vào cửa nữa, những con đường bị chúng ta khám phá ra kia cũng đã mọc đầy cỏ. Hồi ấy các anh cứ hay trộm chạy tới mà không chịu cho em đi cùng, em tức giận khóc tròn hai tiếng đồng hồ, anh còn cố ý đến quán mua ba bức tranh hoạt hình đến dỗ em. Anh Ngô, em có lúc cứ nghĩ, nếu… Nếu lúc trước không phát sinh những chuyện đó, ba người chúng ta, có khi hiện tại vẫn là bạn bè.”
Ngô Cảnh An không định trả lời giả thiết này, bưng cốc cà phê nhấp một ngụm, vị sữa hòa tan cay đắng của cà phê, tìm không ra mùi nguyên thủy.
Những chuyện lúc trước, đều để lại trong lòng ba người những vết thương khó có thể phai mờ.
Tỉnh Trình bị mang đi, rất nhanh đã chuyển nhà, em gái Tỉnh Trình, Tỉnh Y, trước khi đi còn đến bệnh viện thăm anh một lần.
Ngắn ngủn hai phút, cô chỉ nói ba câu.
Anh Ngô, chúng em sắp chuyển nhà.
Anh Ngô, anh trai em bị ba nhốt lại.
Anh Ngô, vì sao bọn họ đều dùng lời khó nghe đến chửi anh và anh trai em, các anh rốt cuộc làm chuyện xấu gì?
Cô bé mười tuổi không thể hiểu được ý tứ của mấy lời tâm thần mất trí, thiếu đạo đức, bại hoại trong miệng người lớn, cô chỉ có thể canh giữ ngoài cửa phòng anh trai, mỗi lần khóc lại hỏi anh rốt cuộc làm chuyện gì sai.Tỉnh Trình không biết, Ngô Cảnh An cũng không biết.
Mười năm qua đi, bọn họ vẫn không tìm được đáp án.
Làm chuyện gì sai, mà phải bị trừng phạt nặng nề như vậy.
Tỉnh Y thở dài một tiếng, muốn dừng đoạn ký ức bi thương này lại, cô nói: “Cả nhà chúng em đều ở thành phố A, anh trai em cũng học đại học ở đó, cha mẹ lớn tuổi, không muốn anh ấy đi xa, sau khi tốt nghiệp cũng ở đó tìm công tác. Ba năm trước cha mẹ em lần lượt qua đời, em tìm được công việc tốt ở thành phố B, mấy tháng nữa sẽ đi, trong nhà, từ nay về sau chỉ còn mình anh trai em.”
Ngô Cảnh An không hiểu giương mắt nhìn cô, không rõ ý tứ của những lời này.
Cô gái cười cười, “Không biết có phải duyên phận không, em chẳng qua đến thành phố S tìm bạn, cũng có thể gặp được anh. Anh Ngô, nhiều năm như vậy em hầu như không thấy anh trai cười, em biết, anh ấy vẫn luôn không vui. Anh có biết không, có lần anh ấy nghe được có người gọi một tiếng – Cảnh An, thế là cứ đuổi theo bóng dáng mơ hồ ấy xuống xe, cả em kêu anh ấy bao nhiêu lần cũng không nghe thấy.” Dừng một chút, cô gái nói, “Anh Ngô, lúc trước em còn bé, có một số việc không hiểu, giới thiệu cho anh ấy vài cô gái, có phải rất ngốc không? Nhưng bây giờ em đã trưởng thành, chỉ hi vọng, anh trai em có thể hạnh phúc, người bên cạnh anh ấy có thể là người anh ấy thật lòng yêu. Những chuyện khác, đều không quan trọng. <ins class="adsbygoogle"