Chỉ là lúc này, xuất hiện trong hình ảnh không chỉ là Ngô Cảnh An.
Còn có, một nam nhân vật chính khác.
Hoài nghi của Ngô Cảnh An chỉ duy trì ba giây, hình ảnh cắt, nửa người Hứa Huy xuất hiện trên màn hình.
Một cái áo lông trắng thật dày tôn lên tướng mạo đẹp trai của gã, người thanh niên có vài phần thẹn thùng lấy nắm tay ngăn bên miệng, ho khan vài tiếng.
Ánh mắt trốn tránh, giống như đối mặt không phải máy quay mà là một người gã không dám thấy.
Chần chừ một lúc lâu, gã rốt cuộc mở miệng.”Ngô Cảnh An, tôi, tôi là Hứa Huy.”
Bên ngoài máy quay một người đàn ông nhịn không được cười nhạo một tiếng, mày là Hứa Huy, ừ, mày là Hứa Huy.
Thanh niên trong màn ảnh vỗ đầu mình một cái, trên mặt xuất hiện vài vệt đỏ ửng khả nghi. Chỉnh lý từ ngữ một phen, nói tiếp: “Tôi biết cậu tuy rằng miễn cưỡng tiếp nhận tôi, nhưng kỳ thật khúc mắc vẫn không cởi bỏ, hôm nay quay cái này mục đích là muốn giải thích với cậu một chút, tôi… Nguyên nhân khi đó tôi làm như vậy với cậu. Cũng không thể để cậu hiểu lầm tôi cả đời, nói thật, tôi… Cũng không có làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, chẳng qua, chẳng qua là quá đáng như thế một chút. Huống chi, cậu không biết là chuyện cậu làm với tôi càng quá đáng sao?”
Đại khái là cảm thấy mình nói như vậy không ổn, lông mày người thanh niên nhíu lại, nhếch nhếch môi, cuối cùng giương mắt nói, “Thôi, tôi người lớn không chấp trẻ con, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, trước tiên nói lời xin lỗi với cậu, thật xin lỗi.”
Người đàn ông ngoài màn hình không nghĩ tới gã sẽ nói ra những lời như vậy, khác rất xa với dự đoán của mình, nhất thời không biết làm sao.
Người này, rốt cuộc là muốn làm gì!
Đoạn phim này có lẽ là quay ở một nơi ánh sáng rất tốt, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt người thanh niên kia, làm làn da gã càng thêm trắng nõn, mái tóc bị nhuộm thành màu vàng kim chói mắt. Một vài động tác nhỏ càng khiến người ta sinh ra ảo giác đáng yêu.
Ngô Cảnh An nhịn không được cúi đầu, cười thật tươi.
“Là đồng chí thì sao, thích đàn ông thì thế nào, tôi có tư cách gì chỉ trích cậu. Tôi đã từng, là một kẻ bá đạo ích kỷ ăn chơi trác táng, lúc thương tổn cậu thậm chí không suy xét cảm thụ của cậu, đã làm những chuyện quá đáng kia. Cảnh An, đến hôm nay, cậu vẫn chưa thực sự tha thứ cho tôi. Nếu có thể, mong cậu cho tôi mấy phút đồng hồ, nghe mấy lời trong lòng của tôi.”
(đồng chí: chỉ người đồng tính)
Ngô Cảnh An ngẩng đầu, gương mặt bị phóng đại kia có vài phần xa lạ, khuôn mặt quen thuộc lại tạo thành một Hứa Huy rất khác.
“Nghe người ta nói xác suất hai người yêu nhau trên thế giới này là bốn mươi chín phần triệu, rất thấp, một số liệu không thể ngờ được, không biết là thật hay là giả, lại cảm giác muốn tìm một người mình chân chính yêu thương hẳn là không dễ dàng. Chỉ là, trong một xác suất thấp như vậy lại muốn từ bỏ bởi vì người kia cùng giới tính với mình sao, tôi nghĩ, tôi làm không được. Lúc trước cậu nói với tôi chuyện của Lâm Giai Giai, vì sao tôi lại phản ứng lớn như vậy? Đơn thuần chỉ là do nghĩ cậu yêu cô ta, tại sao bọn Đại Cương rất nhiều người theo đuổi cô ấy tôi đều không giận, tôi không nghĩ kỹ đã nói ra những lời tổn thương người như vậy, Cảnh An, đến giờ cậu còn ghi tạc trong lòng sao?”
Những lời kia Ngô Cảnh An đương nhiên nhớ rõ, nhớ rất rõ ràng, gã nói, cậu cho là cậu có thể cùng ngồi ăn với tôi sao, đều là người, cũng chia ba bảy loại, cậu cảm thấy cậu thuộc loại nào, Lâm Giai Giai thuộc loại nào, cậu xứng sao.”Cậu đấm tôi một cú kia, tôi cũng ghi tạc trong lòng như thế. Cậu cho là, vì sao lúc ấy tôi lại nghĩ không thông, cho nên mới ấu trĩ mà đi làm những chuyện sau đó. Mãi đến khi triệt để tổn thương cậu, tôi mới tỉnh táo quay lại suy nghĩ những chuyện đó. Cảnh An, trong lòng tôi cậu rốt cuộc là vị trí gì? Là một người bạn sao? Trong tình huống địa vị cách xa như vậy, vì sao lại muốn thành bạn bè với cậu? Vì sao lại ở trong đêm hôm khuya khoắt nhắn tin, gọi điện thoại cho cậu, chỉ cần nghe giọng cậu một chút là được? Vì cái gì? Tóm lại chỉ là muốn đùa cậu, muốn nhìn thấy vẻ mặt cậu nhăn nhó, tâm tình sẽ tốt lên. Lúc nghe thấy bốn chữ Hứa Người Bình An, ngay lập tức nghĩ đến cậu, không chút do dự mà mua lại, chỉ chờ vẻ mặt cậu khi phát hiện bốn chữ này, nghĩ tâm tình cậu có phải sẽ giống như tôi hay không. Cũng như vậy, vì sao khi nghe được người ta đùa giỡn cậu với Cao Phú Soái sẽ vui vẻ như đứa trẻ? Vì sao lúc cậu đánh tôi tôi lại có cảm giác phản bội mãnh liệt như vậy, giống như, giống như, cậu đúng ra phải là của tôi, một thứ gì đó của Hứa Huy tôi, vĩnh viễn không thể thay đổi. Cảnh An, cậu có hiểu không, hiểu được tất cả nguyên nhân của những chuyện này không?”
Nhìn thanh niên vẻ mặt trẻ con trên màn ảnh, trong lòng Ngô Cảnh An như chảy xuôi một dòng nước ấm.
Giờ khắc này, Hứa Huy, như đương nhiên mà đi vào lòng anh.
“Không thể lý giải được oán ghét của tôi với cậu, vừa nghĩ nên trả thù cậu thế nào, vừa không thể khống chế mà đến gần cậu. Những chuyện những ngày đó phát sinh, một phần là do tôi thiết kế, nhưng một phần cũng là từ tâm mà phát. Không thể tiếp nhận cậu đến gần, không thể tiếp thu cậu gặp mặt người đàn ông khác, không thể tưởng tượng cậu mất tích, không thể nhìn cậu bi thương thống khổ. Cảnh An, có lúc, tôi thật không biết rốt cuộc là ai thiết kế bẫy rập với ai, nhảy vào cái bẫy này rốt cuộc là ai.”
Ngô Cảnh An bất đắc dĩ gục đầu xuống, lúc này đây, anh thật sự thua vào tay Hứa Huy.
Trái tim, cũng như khóe miệng, không thể kiềm được mà cười.
Thanh niên trong màn ảnh thở dài một hơi, “Cảnh An, tôi đã từng ở trước mặt thật nhiều bạn bè như vậy không lưu tình chút nào mà nhục nhã cậu, hiện tại, tôi cũng muốn đứng trước những người này nói những lời này. Hi vọng qua hôm nay, cậu có thể cởi bỏ khúc mắc này, những chuyện hồ đồ ấu trĩ kia, để chúng nó hoàn toàn bị hủy diệt trong lòng cậu. Thật xin lỗi, nếu như có thể sớm chút ý thức được sai lầm này thì tốt biết bao nhiêu. Thật xin lỗi, cảm ơn cậu tha thứ. Cuối cùng, còn có một câu quan trọng nhất muốn nói với cậu…”
Hình ảnh dừng lại, lúc Ngô Cảnh An đang buồn bực, một chùm tia sáng đột nhiên chiếu vào bên trái anh, anh theo bản năng quay đầu lại.
Chùm tia sáng chiếu lên khu vực đứng mấy người đàn ông đang đứng, cầm đầu đúng là nhân vật chính kiêu ngạo trong màn hình.
Ngô Cảnh An không thể tin mà nhìn nơi đó, những người đó là bạn bè Hứa Huy, gã đồ ngốc này thật sự ở trước mặt những người đó phát đoạn video này! Gã điên rồi!
Kẻ điên kia lộ ra một nụ cười đẹp trai, hai tay cắm trong túi áo, rướn cổ lên la lớn với anh, “Ngô Cảnh An, anh yêu em.”Ngô Cảnh An nháy mắt hóa đá. Gã, gã, gã thật sự là Hứa Huy? Gã rốt cuộc muốn làm gì?
Hứa Huy cười tiếp tục hô, “Đồng tính luyến ái thì thế nào, muốn cười muốn mắng mặc bọn họ đi, anh cũng là đồng tính luyến ái, anh yêu em, chính là em Ngô Cảnh An.”
Sống gần ba mươi năm, những lời này chính là quá đủ lực sát thương đối với Ngô Cảnh An, cũng là, lời tỏ tình chạm vào tâm linh anh.
Ngô Cảnh An, anh yêu em.
Anh cũng là đồng tính luyến ái, anh yêu em, chính là em Ngô Cảnh An.
Ngô Cảnh An nghĩ mà cười, cười gã hoang đường, ngu ngốc, nhưng chẳng biết tại sao, từng trận xót xa trong lòng không hề báo động trước mà lan tràn trong thân thể.
Anh muốn hô lên với người kia cái gì, lời đến bên miệng, lại bị tình cảm phức tạp áp về trong bụng.
Nam nhân vật chính kiêu ngạo không thèm quan tâm đến phản ứng của những người phía sau, đi xuống khán đài, bước đến bên một nhân vật chính khác.
Nụ cười của gã, vẫn luôn dừng bên khóe miệng, chưa từng thay đổi.
Cằm Liêu Thắng Anh suýt rớt xuống đất, có người lôi kéo tay áo hắn, hắn mới kịp phản ứng quay đầu nhìn về phía vài người bạn đang trợn mắt há mồm.
Hứa Huy huyênh hoang bày tỏ tình yêu quả thực như một quả bom, kéo tất cả mọi người vào chiến khu.
Gã thì hoan hoan hỉ hỉ mà làm gay của gã đi, nhưng cục diện rối rắm này, gã lại không để chút đầu óc mà thu thập! Cái kẻ điên này!
Liêu Thắng Anh thở sâu, vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc nhìn mọi người từ khiếp sợ tỉnh lại, thanh âm trầm thấp lại không thiếu lực uy hiếp: “Ở đây tôi tin tưởng đều là bạn bè Hứa Huy có thể thâm giao, cũng không phải kẻ tuổi trẻ thiếu suy nghĩ, cái gì nên nói không nên nói, tôi nghĩ các vị đều hiểu được nặng nhẹ. Nhà họ Hứa là gia tộc thế nào, không cần tôi giới thiệu. Hứa thiếu điên, diễn một chút cho mọi người xem, mọi người xem náo nhiệt chút là được. Nhưng nếu tràng diễn này rơi vào lỗ tai cụ Hứa, thì sẽ không tốt như vậy nữa. Nếu có ai định đem chuyện này uy hiếp cái gì, tốt nhất nên cân nhắc phân lượng bản thân, có đủ để gánh vác cái giá phải trả sau đó hay không. Bạn bè với nhau, lời khó nghe tôi cũng không muốn nói nhiều, nói như thế, các vị hiểu được là được.”
Có người liếc mắt nhìn người bên cạnh, có người mất tự nhiên vuốt vuốt tóc, có người kéo kéo cà vạt, có người nói: “Tính tình Hứa thiếu có ai không biết, nháo một chút là thôi, ai có thể lấy chuyện này nói cái gì. Thôi, đều hiểu cả.”
Liêu Thắng Anh thở ra một hơi đồng thời đem tổ tông đời trước đời trước trước của nhà họ Hứa thăm hỏi một lần.
Mẹ nó, sao càng ngày hắn càng giống chân chó của tên nhãi Hứa Huy kia!
Trên khán đài, Hách Thời nhìn không chuyển mắt hai người trên sân thể dục cách đó mấy mét.
Lão Ngô đang cười nói cái gì đó, trên mặt dạt dào biểu cảm chỉ có thể dùng hạnh phúc để hình dung.
Thật lâu thật lâu sau, hắn lấy di động đã bị hắn nắm chặt đến ướt mồ hôi trong túi tiền ra, mở ra một dãy số, nhìn cái tên bên trên, ngón cái dừng thật lâu ở nút gọi đi.Nếu lúc trước hắn cũng có thể có phần dũng khí này của Hứa Huy, hôm nay, liệu có thể có kết quả khác hay không.
Đứng cách Ngô Cảnh An mấy mét, Hứa Huy dừng lại, cười với người trước mặt, giống như một đứa trẻ làm tốt chờ được khích lệ.
Ngô Cảnh An nở nụ cười, dùng ánh mắt nhìn kẻ điên liếc gã, “Cậu cũng thật đủ ngốc.”
Hứa Huy cười theo, “Có môt người đồng ý vì em mà ngốc, có phải cảm thấy rất tự hào hay không? Phải biết, có rất nhiều người cả đời cũng không gặp được người như vậy.”
Ngô Cảnh An dở khóc dở cười, “Tôi còn phải cảm ơn ngu ngốc của cậu hay sao?”
Hứa Huy gật gật đầu, “Không cần khách khí, chúng ta là ai với ai chứ! Về sau, có cơ hội, em cũng ngốc vì anh một lần. Chúng ta liền hòa nhau.”
Ngô Cảnh An nhướng mày, “Sẽ có ngày đó sao?”
Hứa Huy không hề nghi ngờ, “Đương nhiên, chờ đến lúc em yêu anh lần nữa, yêu đến không thể kiềm chế, tự nhiên liền sẽ ngốc.”
Ngô Cảnh An gật gật đầu, “Được, được, cậu nỗ lực cố gắng, có thể sớm một chút nhìn thấy ngày đó.”
Khóe miệng Hứa Huy mỉm cười, chậm rãi tới gần người đàn ông kia, dừng trước mặt anh, một khuôn mặt anh tuấn dán sát lại, “Anh đẹp trai như vậy, vẫn không bị anh mê hoặc sao?”
Ngô Cảnh An nói, “A, hình như còn thiếu một chút.”
Hứa Huy không chút khách khí mà dán lên đôi môi người đàn ông đối diện, Ngô Cảnh An nâng một cánh tay lên ôm lấy cổ gã, làm sâu thêm nụ hôn này.
“Em yêu anh.”
“Xem đi, còn nói không phải ngốc sao!”
Ngốc liền ngốc đi, chúng ta chính là hai kẻ ngốc.
Ai lúc trẻ không từng ngốc nghếch đâu, quan trọng là, tìm được một người, anh vì gã, gã cũng đồng ý vì anh mà ngốc nghếch, vì thế, ngốc liền biến thành yêu, thật dài thật lâu, hạnh phúc mĩ mãn. <ins class="adsbygoogle"