Ngô Cảnh An rũ mắt nhìn tay con chó kia, thản nhiên nói một câu, “Cậu nên trở về.”
Hứa Huy nói: “Không vội, không phải năm cũ còn chưa qua sao!”
Ngô Cảnh An nói: “Kỳ thật tay tôi không lạnh, không cần giúp tôi ủ.”
Hứa Huy cười, “Tôi sợ lạnh, kỳ thật trên người tôi còn lạnh hơn, có thể ủ giúp tôi một chút.”
Ngô Cảnh An nói: “Có ý nghĩa sao?”
Hứa Huy nhếch môi, “Tôi cũng hiểu được không có ý nghĩa gì, ba tháng, trò chơi bạn bè này cũng nên kết thúc đi, Ngô Cảnh An, chuyện gì làm quá cũng đều không có ý nghĩa.”
Ngô Cảnh An không hề thay đổi sắc mặt, “Được thôi, nói thật ngay từ đầu tôi cũng không định làm bạn bè, cửa ở ngay đó, tạm biệt không tiễn.”Hứa Huy nói, “Cậu có ý gì?”
Ngô Cảnh An cười, “Ngạc nhiên chưa, cậu không biết tôi có ý gì?”
Hứa Huy không hề lên tiếng nhìn anh, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng pháo, đánh vỡ không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, cũng nhắc nhở sự đặc biệt của hôm nay.
Hứa Huy xoay mặt đi, cúi đầu nhắm mắt kìm nén hồi lâu mới đem sự ngột ngạt kia chuyển thành một tiếng thở dài sâu kín.
“Hôm nay là đêm ba mươi, chúng ta đều bớt nóng đi, dù sao cũng không thể dùng phương thức này bắt đầu năm mới chứ!”
Đây là nhượng bộ của Hứa Huy.
Ngô Cảnh An thỏa hiệp ngầm đồng ý.
Trong TV diễn viên dốc sức nói, ngoài TV hai người ngồi hai đầu sô pha ai cũng ôm tâm tư.
Không còn ai chủ động cầm tay đối phương.
Đúng giờ, tiếng pháo rung trời, Hứa Huy im lặng không lên tiếng đi xuống dưới lầu, từ cốp xe mò ra một dây pháo.
Đốt một điếu thuóc quay đầu nhìn Ngô Cảnh An đứng cách đó không xa, “Cậu muốn đốt không?”
Ngô Cảnh An cắm tay trong túi áo, lắc đầu.
Hứa Huy đốt pháo, bước nhanh chạy đến bên cạnh anh bưng lỗ tai.
Dây pháo dài ngủ say trên mặt đất nổ tung một đóa hoa chói mắt, chiếu lên bầu trời đêm.
Trong ánh sáng đầy trời, Ngô Cảnh An trong mắt Hứa Huy yên lặng như một pho tượng.
Gã không biết còn phải làm như thế nào để khiến cho người này sống lại.
Ba tháng lâu dài, thu liễm tình cảm của mình với anh, lấy thân phận bạn bè làm này làm kia, như vậy, vẫn không được sao.
Ngô Cảnh An, cậu rốt cuộc muốn gì nữa?
Pháo nổ xong, Hứa Huy buông tay che lỗ tai xuống, lại chậm chạp không rời đi.
Ngô Cảnh An giống như có ăn ý với gã, đứng ở bên cạnh hàng hiên lạnh lẽo, cùng gã nhìn ánh lửa xa xa gần gần lóe lên.
Một năm mới, bắt đầu mới.
Mà bọn họ, thật sự có thể bắt đầu sao?
Ai cũng không mở miệng trước, trong đêm khuya rét lạnh, hơi thở ra khỏi miệng ngưng tụ thành sương trắng, rất nhanh đã tán đi.
Thẳng đến khi, tiếng pháo ngừng, mọi âm thanh tắt ngấm.
Hứa Huy cúi đầu cười khổ một tiếng, nói với người bên cạnh, “Tôi đi đây.”
Ngô Cảnh An gật gật đầu.
Không giữ lại, không tạm biệt.
Hứa Huy chậm rãi bước đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, nhìn người đàn ông xoay người đi vào trong, gã gọi, “Cảnh An.”
Ngô Cảnh An dừng bước, quay đầu lại.
Có rất nhiều lời nên nói, có rất nhiều lời muốn nói lại không có cách nào mở miệng, Hứa Huy há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể nói một câu, “Năm mới vui vẻ!”Ngô Cảnh An kinh ngạc vài giây, đáp lại, “Năm mới vui vẻ!”
Hứa Huy vào trong xe, xe rất nhanh nổ máy, biến mất trong đêm đông lạnh lẽo.
Ngô Cảnh An lên cầu thang, đứng ở tầng hai dừng lại, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, nhìn con đường đi vào tiểu khu, xe Hứa Huy quẹo một cái, ra khỏi cửa lớn, lại không nhìn thấy.
Cúi đầu, anh nhìn trên cửa sổ, không biết ai đặt lên đó một cái chậu hoa.
Chậu hoa rất nhỏ, chỉ thấy một đám đất đen, anh không biết bên dưới có mầm cây nào không.
Dù thật sự có gì, cũng không thể sống trong mùa đông khắc nghiệt.
Hạt mầm mống này, không có khả năng nảy mầm.
Lên lầu, vào nhà, Ngô Cảnh An tắm rửa đơn giản liền đi ngủ.
Đêm hôm đó, anh lại một lần nữa mơ thấy Hứa Huy.
Giấc mơ rất kỳ quái, anh giống như người vô hình nhìn thấy Hứa Huy mua “Hứa Nhĩ Bình An”, trên mặt Hứa Huy treo một nụ cười hàm xúc không rõ ý tứ, có người hỏi gã muốn mua tặng ai, gã đáp, “Một người quan trọng.”
Kế tiếp là một vài đoạn ngắn rời rạc, cho đến khi người nọ gọi một tiếng đem anh “đánh thức”.
Hứa Huy vẻ mặt lo lắng lại gọi lại cho anh, cắt đứt lại gọi, cắt đứt lại gọi, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Họ Ngô, cậu giỏi!”
Sau đó anh đi vào trong mộng, một phen đoạt lấy điện thoại của gã, nhíu mày hỏi, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Hứa Huy trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, thật lâu sau mới thốt ra một câu không tình nguyện, “Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.” Anh nói.
Ngô Cảnh An tỉnh, trời đã sáng choang, một năm mới đến, anh nhìn lên trần nhà đối diện với hình ảnh người nào đó mỉm cười nói: “Năm mới vui vẻ.”
Đối với việc Hứa Huy cùng Ngô Cảnh An hòa hảo, kinh ngạc nhất phải là Liêu Thắng Anh.
Từ lúc mặc quần yếm đã quen biết Hứa Huy, Liêu Thắng Anh tự nhận không ai hiểu rõ Hứa Huy hơn mình, nhưng đối với chuyện Ngô Cảnh An, hắn thật sự không đoán ra Hứa Huy nghĩ gì.
“Đầu óc mày có bệnh à! Cái loại người không bình thường này, đâu cùng đường với chúng ta, mày để ý đến hắn làm chi?”
“Hắn cũng thật tiện, lần trước bị mày chơi một vố như thế, còn dám dán lên, nếu hắn thật sự thích mày mày cũng cẩn thận một chút, đừng để ngày nào đó thừa dịp mày không chú ý làm cái mông mày nở hoa.”
Hứa Huy gảy tàn thuốc trên tay, “Cẩn thận một chút cái mồm mày, đừng để tao nghe thấy mấy từ không sạch sẽ.”
Liêu Thắng Anh cảm thấy hoang mang, ánh mắt trợn tròn lên, “Mày, không phải chứ! Hứa Huy! Lão Hứa! Hứa đại thiếu! Mày bị ai nhập hồn rồi! Cái gì mà…” Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra cái từ kia, “Dạo này không phải đặc biệt lưu hành trọng sinh sao, mày không phải cũng thế chứ? Trong thân thể mày rốt cuộc là linh hồn ai? Mẹ nó, khẳng định cũng là đồ biến thái!”Hứa Huy nói: “Nha, mày nhiều kiến thức, còn vòng vèo mắng tao.”
Liêu Thắng Anh phiền muộn hít một cái, “Mày thích làm gì thì làm đi, tao cũng lười quản. Bắt nạt một hai lần là đủ, còn chỉnh người không tha. Tên nhãi kia là quật phần mộ tổ tiên hay là bắt cóc con mày, mày cứ tác oai tác quái đi, ngày nào đó gây ra chuyện đừng kêu tao đến chùi đít cho mày, toàn chuyện hư hỏng.”
Hứa Huy cười cười, “Quản tốt bản thân là được! Một bộ tính tình như người khác thiếu nợ mày, Trần Thiến lại cãi nhau?”
Vừa nghe thấy tên người này, Liêu Thắng Anh liền nổ, “Cãi cái lông ấy, đã giải tán rồi còn cãi cái gì!”
Chuyện này Hứa Huy ngược lại không nghĩ tới, “Thật sự giải tán không hay lại cáu kỉnh?”
“Người ta hiện tại bay đến nước nào tao cũng không biết, cãi cái gì chứ!”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mày nói chút xem!”
Liêu Thắng Anh uống một ngụm bia, đặt mạnh cốc xuống bàn, dựa vào sô pha thể hiện một bộ dạng nghèo túng thất ý.
“Phụ nữ vì sao cứ muốn kết hôn, chẳng lẽ không kết hôn các cô sẽ không sống nổi. Cả ngày ép buộc tao, còn thiếu lấy cà vạt siết chết tao. Tao chẳng qua mắng cô ấy hai câu, cô ấy liền nói chia tay, ban đầu tao cũng tưởng cô ấy nháo loạn, cũng không để trong lòng. Vài ngày sau đi tìm, mẹ cô ấy lại bảo cô ấy xuất ngoại. Đã hơn nửa tháng, tin tức hoàn toàn không có. Xem ra lần này cô ấy làm thật. Được rồi, muốn chia thì chia, Liêu Thắng Anh tao còn sợ không tìm được đàn bà sao? Đi đi, cô ấy còn vênh mặt lên cái gì, loại mặt hàng như cô ta, nếu không phải nể tình cảm bao năm qua, tao sớm mẹ nó đá phứt…”
Hứa Huy kiên nhẫn nghe hắn nói đâu đâu một hồi lâu mới không thể không ngắt lời nói, “Kêu cha gọi mẹ cũng vô dụng, nếu còn muốn vãn hồi, nhanh chóng, tìm người tra xem cô ấy ở đâu, đuổi theo, quỳ xuống, cầu xin tha thứ, nên làm gì thì làm đó. Kết cái hôn có thể ăn thịt mày sao? Vậy mày nói xem phụ nữ không nghĩ kết hôn thì nghĩ cái gì, định cùng với mày đến bảy tám mươi tuổi rồi bị mày một cước đạp bay? Đi, Trần Thiến là cô gái tốt, so với mấy con bé mày tìm ở bên ngoài tốt hơn nhiều lắm, được thì thông qua đi!”
Bàn tay Liêu Thắng Anh vung lên, “Cút mẹ nó đi, ông đây ép cô ta sao? Chia, chia, chia thì chia, nhìn xem ai chịu thiệt. Tao lát nữa ra ngoài đi tìm một hoàng hoa khuê nữ, cô ấy thì sao, một con đàn bà phá thai đến mấy lần, để xem còn thằng nào dám muốn?!”
Liêu Thắng Anh càng nói càng vô sỉ, Hứa Huy cũng lười khuyên, tình cảm hai người này đã nhiều năm, cũng đã đến thời kỳ chán ngán. Đương sự nếu không cẩn thận, thực sự có khả năng cứ như thế là xong.
Gã hiện tại, cũng không phải lúc lo lắng cho người khác.
Ba tháng, quan hệ giữa gã và Ngô Cảnh An, không theo như kế hoạch của gã phát triển, ngược lại càng chạy càng cương.
Mỗi lần gã muốn tiến về phía trước một bước, Ngô Cảnh An sẽ bày ra phòng ngự rắn chắc, làm cho gã không thể không lui về tại chỗ.
Không hề tiến triển, không hề có thành quả.
Có đôi khi gã thật sự nghĩ mình đã tự mình đa tình, Ngô Cảnh An thật sự đã sớm đóng cánh cửa kia lại với gã.
Không cam lòng.
Gã bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, đến cuối cùng, vẫn chỉ có thể có kết quả này, dù thế nào, gã cũng không thuyết phục được bản thân buông tay.
Ra khỏi quán bar, gã lấy di động ra, do dự hồi lâu vẫn gọi cho người nọ.
Điện thoại rất nhanh được tiếp, nghe thấy âm thanh quen thuộc của đối phương, tâm tình của gã có chút phức tạp không nói nên lời.
Có vài phần vui vẻ, cũng có vài phần chua xót.
“Đang bận sao?”
“Cũng được.”
“Ngày mai tôi đến tìm cậu.”
“Tôi muốn ngủ đến chiều, không muốn cùng cậu làm gì cả.”
“Cùng ăn một bữa cơm.”
“Hôm khác đi.”
Rất nhiều lúc, Hứa Huy đều phải đè lại tính tình bản thân. Người ngạo mạn như gã, chưa bao giờ phải để ý cảm thụ của một người đến thế.
Cho dù là thế, bọn họ vẫn thường xuyên khắc khẩu, có lẽ là gã chịu không nổi thái độ lãnh đạm của Ngô Cảnh An, nhẫn đến cực hạn liền bạo phát.
Chỉ là tranh xong cãi xong, làm lạnh không bao lâu, gã vẫn sẽ mặt dày mày dạn gọi điện thoại cho người nọ.
Nói thật, gã đã thối lui đến tình trạng này, vẫn không được sao? Vẫn không thể cảm động con người tâm địa sắt đá kia sao?
Ngô Cảnh An, có đôi khi, còn tàn nhẫn hơn gã nhiều!
“Vậy nói chuyện một lát đi!”
“Tôi mệt rồi, có chuyện ngày mai nói sau!”
“Ngô Cảnh An!”
“Đêm khuya rồi, tôi không có tâm tư cãi nhau với cậu. Cúp đây!”
Điện thoại ngắt, Hứa Huy mang theo một bụng lửa giận trừng màn hình điện thoại.
Gã nên làm gì với người này đây?!
Từng hận, từng oán, thậm chí vô số lần chửi bản thân tỉnh táo một chút, tỉnh táo lại đi!
Người đàn ông kia có gì tốt, người đàn ông kia cái gì cũng không có!
Căn bản, không xứng với Hứa Huy gã!
Cũng từng hận, từng oán, từng mắng. <ins class="adsbygoogle"