Hứa Huy tránh ở trong nhà ba bốn ngày không ra khỏi nhà, trong lúc đó, Liêu Thắng Anh đến thăm gã hai lần.
“Anh trai của tao ơi, anh dù bị đánh thành đầu heo vẫn đẹp trai vô biên, chẳng lẽ đến cửa cũng không dám ra sao?”
Hứa Huy lười phản ứng hắn, ngồi trên giường nhàm chán lật xem tạp chí.
Liêu Thắng Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, hưng phấn mà nói: “Anh trai ơi, mị lực của anh quả nhiên cả Như Lai Phật Tổ cũng không ngăn được, còn nhớ con bé ở Hải Nam kia không, còn chạy tới đây tìm mày, nói nào là một ngày không gặp như cách ba thu, nào là đã có người khác theo đuổi nhưng không quên được mày, xa như vậy cũng chạy tới cùng mày chơi uyên ương nghịch nước. Hắc hắc… Tao không phục không được. Aiz, tao hỏi thăm rồi, con bé đó điều kiện không tồi, cha nó còn làm một chức vị không nhỏ trong tỉnh, ông bà già nhà mày chắc sẽ không phản đối nhỉ?”Hứa Huy ném tạp chí sang một bên, liếc mắt nhìn hắn, “Lần trước mày còn bảo tao liều chết mà theo đuổi Lâm Giai Giai mà, sao hôm nay lại nói những lời này?”
“Fuck! Lâm Giai Giai? Tao thấy mày có vẻ không quan tâm, đoán có lẽ mày sớm đã đem cô ta quên lên chín tầng mây rồi phải không? Hơn nữa, Lâm Giai Giai xinh đẹp thì xinh đẹp, mày muốn chơi cứ chơi, thật muốn vào cửa ông bà già nhà mày? Nằm mơ! Còn không bằng con bé này, khuôn mặt dáng người đều ngon, chủ yếu là cha nó có lai lịch, có quan hệ này, đường phát triển ở tỉnh kia của nhà mày thuận lợi hơn nhiều.”
Hứa Huy khinh miệt cười, “Lời này để cho Trần Thiến nghe cô ấy còn không lột da mày.”
Liêu Thắng Anh nhướng mày, “Đừng nhắc tới cô ấy, thật phiền! Hai ngày nay không cãi nhau với tao nữa, động một chút là rời nhà trốn đi. Đi thì đi, cô ấy muốn chạy thì cứ chạy đi, còn muốn tao đuổi theo! Hếch cả mũi lên trời, tao cũng phải học mày, lạnh nhạt với cô ấy hai ngày, nhất định sẽ ngoan ngoãn trở về.”
Hứa Huy cũng không tin mấy lời ngụy biện này, khuyên hai câu sau lại cảm thấy chung quy là việc riêng của người khác liền không can thiệp nữa.
Điện thoại Liêu Thắng Anh vang lên, hắn cầm lên xem lại đẩy tới trước mặt Hứa Huy, “Mày xem, lại là con bé kia gọi tới thúc giục, nếu không, tao cho nó số điện thoại của mày nha, có muốn gặp hay không, mày nói với người ta.”
Hứa Huy từ chối cuộc gọi, “Mày trêu vào người ta thì tự giải quyết lấy, dám lấy số điện thoại của tao quảng cáo ra bên ngoài, tao nói với Trần Thiến những chuyện mày làm ở Hải Nam.”
Liêu Thắng Anh hận không thể bóp chết thằng bạn tốt trước mặt, mắng một câu lòng tốt không được báo đáp xong liền muốn bỏ đi, nghĩ nghĩ, lại không chắc chắn mà hỏi, “Mày không phải thực sự có gì với Lâm Giai Giai đấy chứ?”
Hứa Huy ngã cả người xuống giường, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm trần nhà, “Lâm Giai Giai… Hừ, tao nhìn trúng cái cọc này rồi, để xem còn ai có bản lĩnh tranh giành với tao!”
Sau hôm đánh nhau, sự tích anh hùng của Ngô Cảnh An đã truyền khắp xưởng.
Dù đi đến nơi nào, mấy cô em gái đều dùng ánh mắt như dao nhỏ nhìn anh, cứ như anh đánh cha họ vậy.
Xem ra Hứa Huy ăn ở còn rất tốt, rất được tình cảm của đại chúng nhân dân.
Vừa nhận ca đã có người truyền lời lãnh đạo tìm, Ngô Cảnh An không khỏi buồn bực mà nghĩ những lời Khổng Tân nói bắt đầu ứng nghiệm, có phải nên thỉnh cái tượng Bồ Tát đem theo người, phù hộ ngày nào đó đừng bị người XXXX.
Miệng lãnh đạo quả thật giống như súng máy, pằng pằng pằng liên tục phun nước miếng về phía Ngô Cảnh An, tầm mắt anh cũng không dám dời, vẫn luôn hướng về phía khuôn mặt kia, hi vọng có thể tìm được chốt mở bắt nó dừng lại.
Kiểm tra, phạt tiền, tóm lại tất cả sai lầm đều là do anh, là anh động thủ trước.
Ủ rũ đi vào phòng trực ban, nghênh đón anh là một bồn nước lạnh khác.
“Anh thích tôi?” Lâm Giai Giai lên tiếng làm Ngô Cảnh An cả kinh.
“Đừng hiểu lầm, chỉ là tin vịt.” Điều này nhất định phải làm sáng tỏ.Lâm Giai Giai cười nhẹ, “Tôi cũng nghĩ thế, làm cùng nhau ba tháng, tôi còn chưa thấy ánh mắt anh dừng trên người tôi lần nào. Như vậy,” ánh mắt cô dịu dàng, nhưng đối với Ngô Cảnh An mà nói còn sắc bén hơn mấy con dao nhỏ của mấy cô nàng khác, “hai người vì sao lại đánh nhau?”
Ngô Cảnh An thở dài, “Nói câu khó nghe chút, đối tượng của cô đúng là chẳng ra sao.”
Lâm Giai Giai không cho là đúng, “Anh còn trông cậy vào một thiếu gia có tiền được chiều chuộng từ nhỏ có bao nhiêu tu dưỡng hả Ngô Cảnh An? Tôi nghĩ anh là một người đàn ông rất ổn trọng, thì ra tôi nhìn nhầm sao?”
Giờ cơm buổi tối, Khổng Tân xuống tìm Ngô Cảnh An, hẹn anh cùng ra ngoài mua cơm.
Ngô Cảnh An khoát tay, “Cậu tha cho tôi đi, mặt mày này của tôi cũng đừng ra ngoài dọa người, dì bán đồ ăn có khi còn tưởng tôi là xã hội đen phải báo cảnh sát đấy!”
Khổng Tân vỗ vỗ bả vai anh, “Làm gì đến nỗi, cũng không phải đi xem mắt, còn định cả ngày không ra khỏi cửa ký túc xá sao?”
Ngô Cảnh An nhe răng trợn mắt xoa bả vai, “Cậu chú ý chút, cả người tôi toàn là thương tích. Hôm nay không phải đi xem mắt nhưng vạn nhất có cô bé nào thầm mến tôi, thấy tôi như vậy, bong bóng ái tình vừa thổi lên đã bị chọc cho vỡ nát. Không đi, dù sao cũng không đi.”
Khổng Tân không có cách nào, hỏi anh ăn cái gì để mua cho.
“Tôi giảm béo.”
“Đi tìm chết đi!”
Buổi tối điểm danh, Đại Cương trừng mắt nhìn thẳng anh, nắm nắm tay hướng về anh đi tới, làm anh sợ tới mức liên tục lùi về sau, “Cái kia, ai ai ai, trước tiên gọi điện cho đồn công an đã, lát nữa có án mạng nha! Mọi người làm chứng cho tôi, nếu tôi gặp bất trắc, Đại Cương là người đáng nghi nhất!”
Đại Cương cặp cổ anh đi ra ngoài, “Tôi đánh chết cậu không được nhưng đánh tàn phế thì cũng có thể chứ.”
Ra khỏi xưởng rồi đi luôn ra khỏi quặng mỏ, thẳng tiến tiệm ăn nhỏ bọn họ thường ăn.
Gọi vài món thức ăn, mấy người anh em ra sức khuyên giải mới tạm dập tắt được cơn giận của Đại Cương.
Đại Cương nói, “Cậu có muốn đắc tội trước tiên cũng nên đánh bóng mắt mình đi đã chứ, loại con nhà giàu ngang như cua này là loại cậu có thể trêu sao?”
Tiểu Lý nói: “Không phải cậu chọc ghẹo Lâm Giai Giai bị người ta bắt được đấy chứ? Trước đây cũng đâu có dễ xúc động như vậy, hôm qua rốt cuộc làm sao thiếu kiên nhẫn thế. Giận dữ thì bỏ đi, sao có thể vì chuyện như vậy mà đánh nhau.”
Khổng Tân nói, “Thôi, đừng nói hắn nữa, hôm qua nói một buổi chiều, tức giận đến độ cơm còn chưa ăn cơ! Việc này dù sao cũng xảy ra rồi, kế tiếp nên làm sao, Hứa Huy kia không chừng hôm nào đó lại tìm người đánh cho hắn một trận không chừng, chúng ta là bạn bè, cũng không thể chỉ chờ xem!”
Ngô Cảnh An đặc biệt cảm động, cho nên mới nói làm người không thể không có bạn, ở nhà nhờ cha mẹ ra cửa nhờ bạn bè lời này một chút cũng không sai. Xảy ra chuyện, ít nhất còn có người tự nguyện cùng mình gánh vác, giao tình này, đủ sâu sắc.Thương lượng đến thương lượng đi kết quả cuối cùng là, lúc Ngô Cảnh An đi làm hay ra cửa nên có người đi cùng, bạn bè thay nhau. Ngày mai Khổng Tân hết ca sẽ đến ở nhà anh hai ngày, đề phòng bất trắc.
Ngô Cảnh An ban đầu không đồng ý, Khổng Tân mới cưới, bây giờ đang là thời điểm triền miên với vợ, khó khăn lắm mới đến cuối tuần, sao có thể lãng phí thời gian quý giá trên người anh!
Khổng Tân đảo mắt, “Vợ tôi về nhà mẹ đẻ, một tuần nữa mới về.”
Ngô Cảnh An không còn lời nào để nói.
Cuối tuần ngày đầu tiên, Ngô Cảnh An vác cái đầu heo cùng Khổng Tân trở về trong thành phố.
Mua đồ ăn, nấu xong cơm, đầu heo gọi ba tiếng, tên ngồi trên ghế sa lông ăn đồ ăn vặt xem TV mới lững thững lại ăn.
Ăn cơm xong, đầu heo rửa bát, thu dọn. Buổi tối lại lặp lại như vậy.
Đầu heo giận!
“Ý tốt của cậu đây hả??? Để một người bị thương như tôi hầu hạ cậu ngày ba bữa, rốt cuộc cậu đến làm gì???”
Người có ý tốt kia ăn hạt dưa uống đồ uống anh mua, nhân tiện trả lời một câu, “Bảo vệ cậu chứ sao! Nếu cậu không có việc gì, tự nhiên không có việc của tôi, đừng quan tâm đến tôi, coi tôi như người trong suốt là được!”
Ngô Cảnh An thật muốn đem người trong suốt này đá xuống dưới lầu.
Ngày thứ hai Ngô Cảnh An còn mang thương tích chưa lành, lại có người đến chọc giận anh.
Sáng sớm hai người ăn sáng bằng cháo và bánh bao, Khổng Tân đang định đi ngủ, lúc Ngô Cảnh An tính đi mua thức ăn có người ấn chuông cửa.
Khổng Tân cảnh giác đứng lên, trao đổi ánh mắt với Ngô Cảnh An xong đột nhiên vọt vào phòng bếp cầm dao thái đi ra.
Ngô Cảnh An buồn bực, đại ca, cũng không cần khoa trương vậy đâu!
Từ mắt mèo nhìn người ngoài cửa, sắc mặt Ngô Cảnh An khó coi vô cùng, nói với Khổng Tân, “Cất dao đi, là cha tôi.” Sau đó mở cửa.
Cha Ngô vẻ mặt lo lắng ngay sau khi Ngô Cảnh An mở cửa lập tức xông lên trước nắm chặt tay anh, run giọng, “An Tử, An Tử, lúc này con nhất định phải giúp cha, con không giúp cha, cha nhất định phải chết!”
Ngô Cảnh An trong lòng chợt lạnh lẽo, yên lặng rút tay ra.
Lúc từ mắt mèo nhìn ra thấy người đàn ông quen thuộc này, anh còn ngây ngốc mà ôm một tia hi vọng, cho rằng ông ta là nghe nói anh bị thương, có lòng tốt tới thăm, kết quả…
“An Tử, An Tử, con nói gì đi, An Tử.” Cha Ngô vội vàng thúc giục gọi Ngô Cảnh An ra khỏi suy nghĩ, lạnh lùng hỏi, “Chuyện gì?”
“Là Tiểu Thường, nó gây chuyện. Nó đánh thủ trưởng, không ngờ đầu người nọ ngã vào ngăn tủ, bị thương không nhẹ, bồi thường tiền thuốc men đã tốn hết tiền bạc nhà ta, hiện tại người đã không sao, nhưng bọn họ còn đòi hai mươi vạn, nếu không Tiểu Thường phải ngồi tù.”
Ngô Cảnh An nghe xong giận điên lên, “Ông muốn tôi lấy ra hai mươi vạn cho ông?”
Cha Ngô cũng có chút ngại ngùng, nói quanh co ấp úng, “Cha cũng không có cách nào, nếu không cha cũng không đến tìm con, An Tử, con nhất định phải giúp Tiểu Thường, nó là em trai ruột con mà!”Em trai ruột, thật buồn cười, bao nhiêu năm rồi anh còn chưa từng nghe người em trai này gọi một tiếng “anh”.
Hai cha con này cũng thật biết đùa, lúc không có việc gì anh là nỗi mất mặt xấu hổ, là đồ đồng tính luyến ái súc sinh khốn nạn, xảy ra chuyện anh lại thành con trai ngoan, anh trai ruột.
Biến sắc mặt còn nhanh hơn diễn kịch.
Ngô Cảnh An lạnh lùng mỉm cười, “Ông tưởng tôi trúng xổ số à, một tháng tiền lương cũng chỉ hơn một ngàn, từ đâu kiếm ra hai mươi vạn cho ông?”
Cha anh cũng thật buồn cười, hai mươi vạn, không phải hai mươi đồng, anh cũng không phải rùa vàng, có thể đẻ ra vài cái trứng vàng, ông ta ngay cả điều ấy cũng không nghĩ ra sao?
Ai biết cha Ngô đột nhiên nói rằng, “Cha nghe nói, giá nhà ở đây tăng rất cao, con đem nhà này bán đi không được sao?”
Lúc này, Ngô Cảnh An không cười. <ins class="adsbygoogle"