Giữ nguyên vẻ mặt bình thản, Khương Nhã Tịnh khẽ cất giọng: "Nếu tôi vẫn muốn ghen, vẫn muốn chiếm hữu em thì thế nào?"
Giọng "hừ" trong mũi vang lên, Diệp Ân đáp bằng giọng nhạt nhẽo: "Còn hỏi để làm gì? Hiện giờ cô vẫn đang ghen, vẫn đang cưỡng ép để chiếm hữu tôi đó thôi?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Quả đúng là như vậy. . . !
Nhưng cô cũng không còn biện pháp nào khác!
Bất quá, từ đầu đến cuối chú ý giọng điệu cho đến nét mặt Diệp Ân, hầu như đều lộ rõ sự bất mãn khiến cô đau thương cùng cực.
"Em khó chịu lắm sao. . . ? Có phải. . . có phải tôi làm cản trở em rồi không?" Thanh âm trong trẻo nghẹn lại nơi cổ họng, Khương Nhã Tịnh nói ra những lời này không tránh khỏi dâng lên chua xót.
Nghe rõ từng chữ, Diệp Ân lặng người một lúc, thẳng tắp ánh mắt nhìn Khương Nhã Tịnh. Cô nhìn rất lâu, càng nhìn càng cảm thấy lồng ngực nhói lên từng chút.
Cô không muốn chứng kiến vẻ mặt u uất của nữ nhân này. . . !
Một mình cô đau lòng đã là đủ lắm rồi. . . không nhất thiết phải tiếp tục giày vò đối phương thêm nữa.
Vì khi chứng kiến nữ nhân của cô đau lòng, sẽ càng khiến bản thân cô đau lòng hơn mà thôi.
Như một cách tự hành hạ chính mình vậy. . .
"Nghỉ ngơi đi." Hơi thở tản ra nhàn nhạt, cô nói: "Tôi sẽ không gọi, sẽ không nhắn tin với cô ấy. Cô an tâm rồi chứ?"
Một câu nói đơn giản xua tan đi nỗi bất an trong lòng Khương Nhã Tịnh.
Cô biết, chắc chắn Diệp Ân vẫn còn rất yêu cô. Vẫn không đành lòng nhìn thấy cô phiền não.
Nhịn không được liền mỉm cười, ý cười trên môi ẩn chứa biết bao vui sướng.
Ngọn nến trong lòng tưởng chừng đã bị dập tắt, nay lại được thắp lên một tia lửa nhỏ. . . Khiến cô quên đi cái lạnh của những ngày qua, lúc này mới cảm thụ được chút ít hơi ấm.
Nhưng cũng đủ làm tan chảy cõi lòng.
"Ừm." Cô mỉm cười xán lạn: "Vậy em nghỉ ngơi——"
"Rụp."
. . . . .
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Chưa nói xong mà đã cúp máy là thế nào?
Đáng ghét thật sự!
Cô bĩu môi, nhìn chằm chằm lên màn hình. Nhớ đến gì đó liền lướt vào thư viện ảnh, mở lại những tấm ảnh vừa rồi cô đã lén lút chụp lại khi video call cùng Diệp Ân.
Có tổng cộng 5 tấm ảnh, hầu hết đều là vẻ mặt lạnh tanh không chút biểu tình của nữ nhân kia. . .
Nhưng vẫn rất đẹp, quyến rũ đến mê người.
Khiến tim cô nảy lên từng nhịp, bất giác lại cười tủm ta tủm tỉm.
Cô thầm nhủ, ngày mai nhất định phải đổi điện thoại mới để có thể nhìn rõ hơn một chút. Diện mạo mà cô luôn mong nhớ sẽ không bị các vết nứt che đi phần nào! Ngả lưng nằm xuống, cô thở nhẹ một hơi, lâu rồi tâm tình mới thư thái đến vậy. . .
*
Ngày hôm sau
Cả một ngày loay hoay ở Khương gia, đến chiều nhận được lời mời từ Nhậm Phú Cường, Khương Nhã Tịnh cùng Châu Lễ nhanh chóng lái xe đến quán bar của hắn.
Đám đàn em tiếp đón vô cùng niềm nở, thận trọng đưa hai vị khách quý tiến vào phòng Vip.
Vừa bước qua khỏi cửa, Khương Nhã Tịnh đã trông thấy Nhậm Phú Cường ngồi trên ghế sofa dài trêu đùa cùng hai nữ vũ công, đứng bên cạnh hắn còn có vài tên đàn em thân thuộc.
"A, Khương tiểu thư!" Thấy cô bước vào, hắn cất giọng gọi to một tiếng, tiếp đến liền khoát tay ra hiệu cho tên đàn em.
Tên đàn em vội vội vàng vàng chạy đến chỗ cô, cung kính mời cô đến ngồi ở vị trí gần bên cạnh Nhậm Phú Cường.
Hai nữ vũ công thức thời cũng lập tức đứng lên, di chuyển ra khỏi phòng. Phòng Vip được cách âm, tiếng nhạc bên ngoài truyền vào rất nhỏ. Đây chính là nơi diễn ra những cuộc thảo luận giữa cô và hắn trước mỗi lần giao dịch.
Khương Nhã Tịnh vừa ngồi xuống, Nhậm Phú Cường lập tức rót một ly rượu vang thượng hạng đưa đến tay cô: "Khương tiểu thư, lần này đều nhờ có cô tôi mới có thể bình an vô sự. Để tôi kính cô một ly!"
Dựa vào những thông tin Khương Nhã Tịnh nhận được, sở dĩ Nhậm Phú Cường bị bắt là vì phía cảnh sát đã tìm được chiếc nhẫn kim cương nằm trong dạ dày của nạn nhân.
Theo điều tra sơ bộ, có thể trong lúc giằng co nạn nhân đã tuột chiếc nhẫn khỏi tay của hung thủ, vì biết bản thân khó tránh được tai ương nên đã nuốt chửng chiếc nhẫn vào bụng hòng để lại bằng chứng.
Sau khi xác minh lai lịch của chiếc nhẫn, đối tượng tình nghi đầu tiên chính là Nhậm Phú Cường. Vì chiếc nhẫn này là hàng bán giới hạn, chỉ được thiết kế duy nhất 3 mẫu. Hai chiếc nhẫn còn lại vẫn ở yên trên tay chủ nhân của nó, duy nhất chiếc còn lại thuộc quyền sở hữu của Nhậm Phú Cường, nhưng lại không nằm trên tay hắn.
Điều này chứng thực hắn có liên quan đến vụ án mạng kia, nói không chừng hắn chính là hung thủ gây ra hàng loạt vụ án tương tự.
Hoặc cũng có thể. . . những việc hắn làm đều do tên trùm đứng sau băng đảng Báo Đen sai khiến.
Tên trùm đó. . . hắn mới chính là mục tiêu của Khương Nhã Tịnh!
"Ông Nhậm, chúng ta đều là người một nhà. Ông không cần quá để tâm." Khương Nhã Tịnh nâng ly cụng với hắn, mỉm cười hoà nhã.
Nghe thấy ba chữ người một nhà, hai mắt Nhậm Phú Cường lập tức sáng lên, hắn cười sảng khoái: "Phải, phải. Người một nhà a! Khương tiểu thư, từ nay chúng ta có phước cùng hưởng, có hoạ cùng chia có được không?" Thời gian vừa qua, hắn đã nhận được không ít lợi lộc từ việc kết giao cùng Khương Nhã Tịnh. Lại nói, vụ việc lần này hắn cứ nghĩ mình sắp toang thật rồi. Nhưng hắn không ngờ thế lực Khương gia lại quá mức hùng mạnh, cứ tuỳ tiện mời một luật sư liền có thể giúp hắn thoát thân.
Muốn hắn không nể cũng không được!
Hai bên trò chuyện rất vui vẻ, người đón kẻ đưa vô cùng hợp ý.
Thời điểm vừa nhấp xuống ngụm rượu, Khương Nhã Tịnh đặt ly lên bàn, cô khẽ thở dài bày ra vẻ mặt chứa nhiều tâm sự.
Nhậm Phú Cường thấy thế liền nheo mày: "Khương tiểu thư, cô có chuyện gì không vui sao? Có phải kẻ nào đang làm phiền cô không? Cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô chôn xác hắn!"
Giương lên ánh mắt suy tư, Khương Nhã Tịnh lắc đầu: "Không có. Chỉ là. . . gần đây tôi có một vị khách do người quen giới thiệu. Ông ta từ tận nước P xa xôi đến gặp tôi để mua hàng, nhưng đáng tiếc là số ma tuý ông ta cần quá lớn, tôi không đủ hàng để đáp ứng." Nghe vậy, Nhậm Phú Cường lấy tay xoa đầu, hắn "chậc" nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Ông ta cần bao nhiêu?"
"Ông ta cần gấp 500 ký* (*kilogram)." Khương Nhã Tịnh đáp.
Nhậm Phú Cường há mồm, trợn ngược hai mắt: "Nửa. . . nửa tấn sao?!"
"Phải." Khương Nhã Tịnh tiếp tục nói: "Tiền sẽ được chuyển trước nếu chúng ta chấp nhận giao dịch."
Nghe vô cùng hấp dẫn. Nhưng con số này quá lớn. . . Nhậm Phú Cường không thể đảm đương nổi!
Mặt khác, hắn cũng không muốn bỏ lỡ vị khách chất lượng thế kia. . . !
Hắn không ngừng xoa xoa cái đầu trọc, hết xoa rồi lại gãi để nghĩ cách.
"Ông Nhậm." Khương Nhã Tịnh giả vờ thấu hiểu: "Nếu không thể thì thôi, chúng ta chờ cơ hội khác vậy."
Mặt mày nhăn nhó, Nhậm Phú Cường phẩy tay, thở gắt một hơi: "Không phải là không thể. Tuy tôi không đủ hàng, nhưng đại ca của tôi thì dư sức. Chỉ là. . ." Hắn ngập ngừng: "Chỉ là hàng ở chỗ đại ca tôi cũng không dễ xin. Mỗi tháng lão chỉ cấp cho tôi bấy nhiêu thôi, muốn xin thêm cũng không biết phải xin bằng cách nào!"
Khương Nhã Tịnh cười nhạt, tiếp đến liền đưa ra ý kiến: "Ông Nhậm, hay là thế này đi. Ông trở về bàn bạc với đại ca ông thử xem. Lần này giao dịch, tôi sẽ chỉ giữ lại 3 phần, 7 phần còn lại đều giao cho các ông, như vậy được chứ?"
Nghe đến đây, hắn lập tức đứng phắt dậy: "Cô. . . cô nói thật sao?!"
"Đương nhiên là thật." Khương Nhã Tịnh nghiêm túc: "Chỉ cần vị khách này khởi đầu may mắn, nói không chừng sau này chúng ta sẽ có nhiều phi vụ lớn hơn. Tại sao tôi phải tính toán những thứ nhỏ nhặt? Huống hồ. . ."
Ngừng một chút, Khương Nhã Tịnh nâng ly rượu hướng đến Nhậm Phú Cường, cười đầy hàm ý: "Huống hồ chúng ta đã là người một nhà. Hợp tác bấy lâu, chí ít tôi cũng nên tỏ chút thành ý với đại ca ông. Như vậy sẽ thuận lợi hơn cho những lần hợp tác về sau, ông nói có phải không?" "Phải, phải!" Nhậm Phú Cường cười như nhặt được vàng, hắn nâng ly đáp lễ: "Khương tiểu thư, cô cũng có lòng thật a! Cô yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ tìm đại ca để bàn bạc!"
Khương Nhã Tịnh gật nhẹ đầu: "Cảm ơn ông, ông Nhậm."