Cẩn thận mặc lại hai lớp quần giúp Khương Nhã Tịnh. Diệp Ân sau đó cũng nằm xuống, ôm sát đối phương vào lòng, ấm giọng nói: "Nhã Tịnh, ngủ ngon."
Khương Nhã Tịnh vẫn nhắm mắt, khoé môi kéo lên một đường cong mềm mại: "Ngủ ngon."
Cô nép gọn trong lòng Diệp Ân, có lẽ vì quá mệt nên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Diệp Ân rũ mi nhìn xuống, ngắm nghía gương mặt bình yên của Khương Nhã Tịnh, không tránh được cảm giác đau lòng.
Cô đang đau lòng cho chính bản thân mình.
Dù muốn hay không, có lẽ trái tim cô đã dành một vị trí đặc biệt cho Khương Nhã Tịnh.
Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ rồi lại âm thầm cười khổ.
Cô thở dài, siết chặt vòng tay của mình, dùng cằm cọ lên tóc đối phương.
Khép dần lại đôi mắt.
*
Trời vừa hửng sáng, Diệp Ân bị đánh thức bởi những tiếng động ồn ào bên ngoài. Cô mơ màng nhìn xung quanh, lúc này mới ý thức được Khương Nhã Tịnh không còn nằm bên cạnh.
Còn sớm như vậy lại đi đâu không biết?
Cô xoa nhẹ mi tâm, dụi mắt vài cái sau đó chống tay ngồi dậy.
Đặt chân xuống giường, vừa kéo rèm ra cô đã trông thấy Khương Nhã Tịnh ngồi bên giường cùng Tưởng Doanh, dịu dàng đút từng muỗng canh cho cô học trò của mình bồi bổ.
"Dậy rồi sao?" Khương Nhã Tịnh quay sang, nhìn Diệp Ân mỉm cười.
Tưởng Doanh ngoắc ngoắc tay: "Đến đây ăn sáng đi. Canh ngon lắm a!"
Diệp Ân gật nhẹ đầu, cô nhìn sang chiếc bàn gần đó, thấy bàn chải đánh răng cùng khăn lau mặt đã được chuẩn bị sẵn.
Chắc chắn là Khương Nhã Tịnh cho người mang đến, cô liền cầm lấy mang vào phòng tắm.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô đi trở ra, kéo ghế ngồi bên cạnh hai cô trò, loay hoay tìm kiếm gì đó rồi hỏi: "Bữa sáng của tôi đâu?"
Khương Nhã Tịnh vẫn tiếp tục động tác đút canh cho Tưởng Doanh, nhạt giọng đáp: "Không có phần của em."
Diệp Ân: ". . ."
Vẫn còn dỗi sao?
Nhưng cũng không nhất thiết bỏ đói tôi có đúng không?
Liếc mắt nhìn Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh dường như biết được người kia đang nghĩ gì, liền nói: "Chút nữa chúng ta sẽ ăn sáng dưới căng tin."
Diệp Ân thở phào, cảm thấy may mắn vì bản thân không bị bỏ đói.
"Sư phụ, có đói lắm không? Hay là ăn chung với tôi đi, canh còn nhiều thịt lắm." Tưởng Doanh chỉ trỏ vào bát canh trên tay Khương Nhã Tịnh.
"Không được." Khương Nhã Tịnh nghiêm mặt: "Canh này giúp em tẩm bổ, Diệp Ân không thể uống."
Diệp Ân cũng nói thêm: "Phải đó. Cô uống đi, uống hết rồi sẽ mau chóng khoẻ lại."
Cô thừa biết Khương Nhã Tịnh là giấm chúa, đương nhiên không dám cùng Tưởng Doanh ăn chung bát canh này rồi!
Sau khi hoàn tất bữa sáng cho Tưởng Doanh, Khương Nhã Tịnh đỡ cô nhóc nằm xuống, lấy ra vài quyển sách giúp cô giải sầu trong lúc buồn chán.
Khương Nhã Tịnh luôn có những mặt chu đáo như thế này.
Dặn dò Tưởng Doanh vài câu, sau đó cô cùng Diệp Ân nhanh chóng xuống căng tin để dùng bữa.
Hai người mua thức ăn xong liền ra bàn ngồi. Diệp Ân vừa ăn vừa nhìn ngắm Khương Nhã Tịnh, nữ nhân này kể cả lúc ăn cũng vô cùng trang nhã, đúng với thân phận tiểu thư cao quý của mình.
Chẳng bù với Diệp Ân, từ nhỏ đã có thói quen ăn uống thô kệch, ngẫm lại thì cũng có chút buồn cười.
Hai người các cô, từ tính cách cho đến thân phận đều đối lập nhau, không hiểu sao lại có thể va vào nhau bất chấp mọi rào cản. . .
À không, nói chính xác hơn thì rào cản ở đây chỉ có mình Diệp Ân cảm nhận được, Khương Nhã Tịnh hoàn toàn không hay biết gì.
Nghĩ rồi lại thiểu não, Diệp Ân không biết sau này khi Khương Nhã Tịnh phát hiện cô là tình báo viên sẽ căm hận cô đến mức nào. . .
Động tác nâng đũa cũng theo đó mà chậm lại, có chút uể oải.
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh cảm nhận được biểu tình lo lắng kia, liền quan tâm hỏi: "Em sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
Diệp Ân ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, khẽ lắc đầu: "Không có. Tôi chỉ đang. . . lo lắng cho Tưởng Doanh. Cô ấy còn quá trẻ mà gặp phải loại sự tình như thế này. . ."
Khương Nhã Tịnh rũ mi, tâm trạng cũng vội chùng xuống: "Tôi hiểu. Tôi chắc chắn sẽ bù đắp cho em ấy, trong tương lai sẽ không để em ấy phải chịu thiệt thòi."
Nghe vậy, Diệp Ân bày ra bộ dáng an lòng. Cô tiếp tục nâng đũa gắp thức ăn cho vào miệng.
Hai người ăn xong liền trở về phòng bệnh, lúc này Tưởng Doanh đang được nữ y tá thay dây truyền dịch, đồng thời phát thuốc cho cô nhóc uống theo giờ chỉ định.
Khương Nhã Tịnh cùng Diệp Ân ngồi một bên chờ đợi, cả hai hướng mắt vào màn hình tivi, nghe ngóng mảng tin tức đặc biệt nhất sáng nay.
Thành phố X lại vừa xảy ra một vụ án mạng. Trong những năm gần đây, liên tiếp nhiều vụ án chấn động diễn ra đều có liên quan đến ma tuý.
Nhưng lần này có vẻ đặc biệt hơn, bởi nữ nhân trong mảng tin tức kia tử vong trong bộ dáng vô cùng thê thảm.
Khám nghiệm hiện trường, thi thể của nạn nhân không còn được nguyên vẹn. Trên mặt bị rạch nhiều vết rất khó để nhận dạng, tay và chân đều bị cắt lìa bỏ vào bao tải.
Mặc dù hình ảnh đã bị che lấp kỹ càng, nhưng chỉ nghe thôi cũng đủ khiến Diệp Ân rùng mình sởn gai ốc.
Diệp Ân nhìn sang Khương Nhã Tịnh, chỉ thấy vẻ mặt kia điềm tĩnh đến kỳ lạ. Tưởng Doanh tuy chỉ là cô nữ sinh nhưng cũng không để lộ biểu tình sợ hãi, cứ như người nhát gan ở đây chỉ có mình Diệp Ân thôi vậy!
Diệp Ân bĩu môi, cô thầm mắng hai nữ nhân máu lạnh! Không có chút tình người!
Bất quá, ngay thời điểm phóng viên thông báo danh tính của nạn nhân, Diệp Ân không biết bản thân có hoa mắt không. . .
Cô quan sát rất rõ, cả gương mặt Khương Nhã Tịnh gần như biến sắc, trắng bệch không giấu được vẻ sửng sốt.
[Qua bước đầu điều tra, danh tính của nạn nhân được xác minh là Trịnh Nhàn, 37 tuổi. . .]
Cái tên nghe rất quen tai, Diệp Ân cố nhớ lại.
Phải rồi, hôm trước cô đã từng nghe Liễm Văn nhắc qua. . .
Trịnh Nhàn trong mảng tin tức này, liệu có phải là mẹ của Trịnh Trung, nam sinh năm nhất đã tử vong cách đây 3 năm hay không?!
Tiếp tục quan sát Khương Nhã Tịnh, có lẽ trong một khắc nào đó, nữ nhân này đã nỗ lực dằn xuống mọi ngổn ngang trong lòng.
Diệp Ân có thể cảm nhận được.
Khương Nhã Tịnh siết chặt bàn tay, cô vội đứng lên bước ra khỏi phòng.
Ngồi một góc nhìn theo, hai hàng lông mày Diệp Ân vô thức nhíu lại. Cô không biết, rốt cuộc cái chết của Trịnh Nhàn lại có liên quan gì đến Khương Nhã Tịnh?
Cô có nên báo cáo cho Liễm Văn biết hay không. . . ?
Câu trả lời là. . . có!
Cô là nhân viên tình báo của phía cảnh sát, những sự việc trọng đại liên quan đến án mạng. . . tuyệt đối không phải chuyện đùa!
Hít sâu một hơi để xốc lại tinh thần, cô cũng vội rời khỏi phòng đi đến một góc khuất.
Cầm điện thoại trên tay, cô lập tức lướt vào danh bạ, bấm nhẹ vào hai chữ "Lão đại" trên màn hình, phát cuộc gọi đến Liễm Văn.
"Lão đại. . . chị đã xem tin tức chưa?" Diệp Ân hỏi.
"Trí nhớ của em quả thật rất tốt. Chị chỉ nhắc qua một lần mà em đã nhớ kỹ đến vậy rồi sao?"
"Không phải. . . đáng lý ra em không để tâm cho lắm. Chỉ là. . . em nhận thấy Khương Nhã Tịnh có biểu hiện bất thường. . ." Diệp Ân nói ra những lời này không tránh khỏi rầu rĩ.
Liễm Văn hiếu kỳ: "Vậy sao? Em nói xem."
Diệp Ân thở dài, sau đó đáp: "Cô ấy có vẻ sửng sốt, hơn nữa còn có chút run rẩy khi nhận được tin tức. . ."
Đầu dây bên kia yên lặng.
"Được rồi." Liễm Văn cười nhạt: "Chị sẽ tiếp tục cho người điều tra. Tạm thời em cứ bên cạnh quan sát cô ta giúp chị."
Diệp Ân lo lắng: "Lão đại. . . có phải. . . có phải cái chết của Trịnh Nhàn có liên quan đến Khương Nhã Tịnh hay không?"
"Cái chết của Trịnh Nhàn có liên quan đến Khương Nhã Tịnh hay không thì chị không biết."
Nói rồi, Liễm Văn lại nâng môi cười: "Nhưng ngay lúc này chị có thể chắc chắn, Trịnh Nhàn và cả Trịnh Trung đều có mối quan hệ mật thiết với Khương gia."