Lồng ngực Diệp Ân nhảy lên lộp bộp.
Cô không biết cái miệng nhỏ của Khương Nhã Tịnh còn có thể ngọt ngào đến nhường này.
Bất quá, theo suy luận của cô, nếu không giải thích với Tưởng Doanh sẽ khó tránh những phiền phức không đáng có.
Cô liền thở dài: "Nhã Tịnh, cô thật sự không để tâm đến phía cảnh sát sao?"
Khương Nhã Tịnh mỉm cười: "Sao lại không? Tôi rất để tâm nữa là đằng khác."
Dời ánh mắt về nơi vô định, cô lạnh lùng nói: "Nhưng tôi không ngại. Nếu họ tìm đến tôi, tôi tự khắc sẽ có cách giải quyết. Kể cả Tưởng Doanh cũng vậy, bất luận em ấy có khai ra tôi, bọn họ cũng không thể làm gì được tôi."
Diệp Ân: ". . ."
Thế lực Khương gia rốt cuộc to lớn đến mức nào vậy. . . ?
Cái gọi là không sợ trời không sợ đất là đây sao?!
Trong lòng có nỗi bất an, Diệp Ân cầm tay Khương Nhã Tịnh, nói: "Nhưng tôi sợ Tưởng Doanh sẽ xa lánh cô. Cô nhóc này trước giờ đều rất kính trọng cô không phải sao?"
Khương Nhã Tịnh vẫn điềm nhiên: "Chính vì vậy nên mới không cần phải giải thích."
Nhận rõ thái độ thờ ơ của đối phương, Diệp Ân cũng không biết nói lời gì tiếp theo mới thích hợp.
Đành phải gác lại chuyện này.
Vì Khương Nhã Tịnh lựa chọn phòng Vip cho Tưởng Doanh nên được bố trí sẵn hai giường nằm.
Một giường cho Tưởng Doanh, chiếc giường còn lại dành cho người thân túc trực tại bệnh viện.
Tuy khá chật chội, nhưng có thể xem là chỗ ngả lưng lý tưởng nhất trong thời điểm này.
"Nhã Tịnh, cô nghỉ ngơi chút đi. Để tôi thức trông chừng Tưởng Doanh là được rồi." Diệp Ân vuốt ve gương mặt nữ nhân của mình.
Khương Nhã Tịnh lúc này cũng đã thấm mệt, cô hỏi lại: "Em thế nào? Có mệt lắm không?"
Diệp Ân lắc đầu, vòng tay bế Khương Nhã Tịnh mang đến giường đặt xuống.
Sờ sờ lên má đối phương, Diệp Ân hôn lên cái trán nhỏ sau đó nói: "Ngủ ngon."
Khương Nhã Tịnh mỉm cười, cô ngoan ngoãn nằm khép lại hai mắt.
Vì cơ thể có chút mệt nên cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, vừa thả lỏng cơ thể cô liền chìm sâu vào giấc mộng.
Diệp Ân đứng ngắm Khương Nhã Tịnh một lúc lâu, sau đó kéo rèm lại, trở về vị trí cũ ngồi xuống.
*
Thời gian chậm trôi, đến quá nửa đêm Tưởng Doanh đột nhiên tỉnh dậy. Vừa mở mắt cô đã trông thấy Diệp Ân gục đầu ngồi bên cạnh giường.
Nhìn cảnh vật xung quanh, lại nhìn đến mu bàn tay mình đang cắm dây truyền dịch, cô liền nhận ra nơi mình đang nằm là ở một phòng bệnh.
"Diệp Ân. . ." Tưởng Doanh nhúc nhích bàn tay, khẽ lay người bên cạnh.
Diệp Ân bị tác động lập tức ngẩng mặt lên, cô vuốt mặt lấy lại sự thanh tỉnh, sau đó hỏi: "Tỉnh rồi sao? Cô cảm thấy trong người thế nào?"
"Tôi. . . tôi khát quá." Tưởng Doanh mấp máy môi, dường như bị thiếu nước nên có chút nứt nẻ.
Vội vã chụp lấy chai suối trên tủ, Diệp Ân mở nắp, đỡ Tưởng Doanh ngồi dậy giúp cô nhóc uống xuống từng ngụm.
"Thế nào rồi? Có phải còn đau lắm không?" Diệp Ân hỏi han.
Tưởng Doanh lắc đầu nhè nhẹ: "Đỡ rồi. . ."
Ngước mắt nhìn Diệp Ân, Tưởng Doanh mở miệng: "Cô Khương. . ."
Diệp Ân đáp lại ánh nhìn của Tưởng Doanh bằng một sự im lặng.
Tưởng Doanh nói tiếp: "Cô Khương bị bọn hắn uy hϊếp có đúng không? Cô ấy thế nào rồi?"
Diệp Ân ngạc nhiên, nhướn mày, hỏi: "Cô thật sự nghĩ như vậy sao?"
Dáng vẻ Tưởng Doanh có chút thấp thỏm, cô khẽ gật đầu: "Phải. Lúc tôi bị đám người Nhậm Phú Cường bắt đi, tôi đã nghe được không ít chuyện. . ."
"Nhưng không phải bọn hắn là người xấu sao?" Tưởng Doanh mím môi: "Chỉ toàn thốt ra những lời xằng bậy. . . chắc chắn bọn hắn muốn bôi nhọ danh dự cô Khương. Tôi đương nhiên sẽ không vì thế mà nghĩ xấu cô ấy. . ."
Thật lòng mà nói, Diệp Ân không ngờ Tưởng Doanh còn ngốc hơn cả mình.
Chuyện rõ ràng như vậy mà cô nhóc vẫn lựa chọn tin tưởng Khương Nhã Tịnh.
Khó trách lúc nãy, Khương Nhã Tịnh lại thờ ơ thế kia, cứ như đã biết trước cô học trò này sẽ luôn đứng về phía mình.
"Tưởng Doanh." Diệp Ân mỉm cười, hỏi: "Cô thật sự tin tưởng cô Khương đến vậy sao?"
Nhắc đến vấn đề này, Tưởng Doanh không cần suy nghĩ, hồn nhiên đáp: "Phải. Cô Khương đối với chúng tôi luôn rất tốt. Nếu không nhờ cô, chúng tôi có lẽ đã lang thang đâu đó rồi. Đến nhà ở chúng tôi còn không có, đừng nghĩ đến chuyện được cắp sách đến trường."
Nghe vậy, Diệp Ân liền nhíu mày khó hiểu: "Ba mẹ cô thế nào? Họ không chăm sóc cô sao?"
Tưởng Doanh cúi thấp đầu, giọng buồn bã: "Ba mẹ tôi đã mất cách đây gần 3 năm. Kể từ đó tôi không còn nơi nương tựa, họ hàng cũng không có."
Lại là 3 năm? Có điều gì trùng hợp ở đây sao. . . ?
Diệp Ân lại hỏi: "Có thể cho tôi biết họ vì sao lại qua đời không?"
Nhận thấy Diệp Ân quan tâm mình, Tưởng Doanh ngập ngừng đáp: "Họ. . . họ bị sốc thuốc dẫn đến tử vong."
"Sốc thuốc? Là dùng ma tuý quá liều sao?" Diệp Ân có chút căng thẳng.
Tưởng Doanh gật đầu: "Phải. Trước đó gia đình tôi tuy nghèo khổ nhưng sống rất yên ấm. Một thời gian sau, ba tôi không biết bị ai xúi giục lại mua bán cái thứ chết tiệt đó. . . cuối cùng còn dẫn theo mẹ tôi đồng quy vu tận!"
Vừa nói, Tưởng Doanh vừa siết chặt tay. Hai hàng nước mắt cứ thế tuôn xuống không ngừng.
Cô đang rất đau lòng, cắn chặt môi khóc đến run rẩy.
Diệp Ân thở dài, cô vỗ về bàn tay Tưởng Doanh, ấm giọng an ủi: "Đừng khóc nữa. Sức khoẻ cô đang không được tốt."
Nắm lại bàn tay Diệp Ân, Tưởng Doanh gật nhẹ đầu, cố kiềm lại từng tiếng nấc nghẹn bên trong cổ họng.
Từng dòng suy nghĩ chạy lăn tăn trong đầu Diệp Ân.
Cô không biết nguyên nhân cái chết ba mẹ Tưởng Doanh có liên quan đến Khương Nhã Tịnh hay không. . . ?
Những việc tốt mà Khương Nhã Tịnh đang làm. . . liệu có phải là hành động bù đắp hay không?
Có quá nhiều câu hỏi trong đầu cô lúc này. . .
Diệp Ân tự nhắc nhở bản thân, trước khi mọi chuyện chưa minh bạch, cô không nên nghĩ xấu nữ nhân của mình. . .
Bất quá, dòng suy nghĩ đó còn kéo dài chưa được bao lâu, cô lại nghe Tưởng Doanh nói tiếp.
"Không chỉ riêng tôi. Trong lớp có rất nhiều người cũng cùng chung cảnh ngộ. Ngoại trừ Tống Thịnh cùng một số người có gia cảnh khó khăn, những người còn lại đều không cha không mẹ."
Diệp Ân nghe xong liền ngỡ ngàng: "Không cha không mẹ. . . ? Có phải. . . có phải cũng vì ma tuý mà qua đời hay không?"
Tưởng Doanh gật gù: "Phải. Trước khi cô Khương đến trường BD, lúc đó chúng tôi vẫn đang học năm nhất. Vì vừa mất cả ba lẫn mẹ nên phải bỏ học để kiếm việc làm mưu sinh. Nhưng không ngờ sau đó cô lại chủ động đến tìm từng người, giúp chúng tôi thuê nhà trọ, đồng thời đóng học phí cho chúng tôi tiếp tục đến trường."
Diệp Ân liên kết các vấn đề. Dựa theo lời Liễm Văn nói, Khương Nhã Tịnh đã đến trường BD sau khi thay đổi hiệu trưởng được 2 tháng. Cũng có nghĩa là việc đầu tiên cô ta làm khi đến đó chính là tìm kiếm lũ học trò này. . .
Thật sự chỉ vì lòng tốt thôi sao. . . ?
Tưởng Doanh tiếp tục nói: "Tống Tịnh cùng vài người tuy còn đủ ba mẹ, nhưng vì hoàn cảnh éo le buộc phải nghỉ học."
"Thời điểm lăn lộn ở bên ngoài, họ không may bị đám côn đồ uy hϊếp, cưỡng ép phải giao dịch ma tuý cho bọn hắn. Cũng may là nhờ có cô Khương can thiệp, cô giải cứu họ sau đó cũng như tôi, được thu xếp chỗ ăn chỗ ở, lo toan luôn việc học."
Mỗi lần nhớ lại, Tưởng Doanh không khỏi nở ra nụ cười: "Cô Khương là chủ nhiệm của chúng tôi hơn 2 năm rồi, chúng tôi xem cô như người thân của mình vậy. . ."
Cho nên, đám học trò này sẽ tuyệt đối tin tưởng Khương Nhã Tịnh. Tưởng Doanh cũng không ngoại lệ!
Diệp Ân lúc này đã thấu triệt sự tình.
Xem ra, những học sinh trong lớp đều được Khương Nhã Tịnh bao bọc hơn 2 năm nay.
Nghe có vẻ đơn thuần là phát sinh từ lòng tốt, giúp Khương Nhã Tịnh được cả trường ca tụng với danh xưng thánh mẫu.
Nhưng mấu chốt là, hầu hết các học trò của cô đều có mối liên kết về hoàn cảnh.
Nếu không phải có ba mẹ qua đời vì ma tuý, thì cũng là học sinh bị người xấu lôi kéo mua bán thứ hàng chết tiệt kia!
Chắc chắn không đơn giản chỉ là sự trùng hợp!
Diệp Ân càng ngẫm càng đau đầu, cô rất sợ những gì bản thân đang suy nghĩ lúc này đều là sự thật.
Nếu đúng như vậy. . .
Khương Nhã Tịnh, tất cả những lòng tốt xuất phát từ cô chỉ vì muốn bù đắp lỗi lầm của bản thân thôi sao?!