*
Diệp Ân vừa tỉnh giấc đã không thấy Khương Nhã Tịnh đâu, thoáng chút mất mát dâng lên trong lòng.
Cô ngầm đoán, có lẽ nữ nhân kia đã rời đi từ rất sớm.
Đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện kim giờ đã chạm mốc số 9, cũng có nghĩa là bản thân đã muộn giờ học.
Cô uể oải thở dài.
Vội đi đánh răng rửa mặt, thay nhanh bộ đồng phục sau đó leo lên chiếc xe đạp phóng như bay đến trường.
Quan sát cổng chính đóng lại chặt chẽ, Diệp Ân liền chạy vòng ra cổng sau.
Vì không muốn phiền toái như lần trước, lần này cô đã gửi xe đạp ở bên ngoài trước khi thực hiện ý đồ leo tường.
Từng động tác diễn ra chỉ trong thoáng chốc, rất nhanh Diệp Ân đã đáp đất an toàn.
Thành công đặt chân vào sân sau của trường BD.
Vừa đứng dậy phủi tay, cô chợt nghe thấy một giọng nói nữ sinh quen thuộc truyền đến.
Là Tưởng Doanh, nghe như đang khóc thì phải?
Đảo mắt tìm kiếm, Diệp Ân phát hiện Tưởng Doanh đang đứng cùng vài tên nam sinh, cách cô một khoảng khá xa, gần khu vực nhà vệ sinh tầng trệt.
Nhìn vẻ mặt hung tợn của bọn hắn, Diệp Ân liền biết, đây chắc chắn không phải một cuộc trò chuyện bình thường.
Bất quá, ở khoảng cách xa như vậy cô không nghe rõ những người đó đang nói gì.
Đành phải lén lén lút lút, cô tiến đến nấp sau vách tường bên cạnh nhà vệ sinh, hóng tai nghe ngóng.
Trước đó, Diệp Ân đã cảm thấy thái độ Tưởng Doanh khá bất thường, nhưng vì cô lớp trưởng không chịu tiết lộ nên cô cũng không quá để tâm.
Nhưng chính lúc này đây, khi nghe rõ từng lời bọn nam sinh kia nói, Diệp Ân không tránh khỏi một phen bàng hoàng.
Nguyên lai, bọn hắn đang uy hϊếp Tưởng Doanh giúp một thế lực nào đó giao dịch hàng cấm.
Mặc kệ Tưởng Doanh khóc lóc van nài, nhưng bọn hắn nhất mực ép cô ngày mai phải có mặt, bằng không sẽ tìm đến ba mẹ cô gây rối.
Đối mặt với những lời đe doạ, Tưởng Doanh đành phải gật đầu đồng ý.
Những tên nam sinh kia sau đó cũng rời đi.
Diệp Ân chứng kiến tất cả. Cô thầm mắng, không biết cái ngôi trường quái quỷ này rốt cuộc có bao nhiêu tệ nạn!
Học sinh buôn bán hàng cấm sao? Đúng là một lũ côn đồ mượn áo nhà trường để tác oai tác quái!
Thật không ra thể thống gì!!!
Nhìn Tưởng Doanh ngồi gục mặt trên ghế đá bật khóc tức tưởi, Diệp Ân chỉ biết âm thầm thở dài.
Cô lớp trưởng đáng thương!
Diệp Ân biết, nếu lúc này cô ra mặt hỏi chuyện Tưởng Doanh nhất định sẽ không nói. Một phần vì sợ liên luỵ đến Diệp Ân, một phần vì sợ bọn hắn nói được làm được sẽ tìm đến ba mẹ cô gây rối.
Đứng một bên suy tư trầm mặc, cuối cùng Diệp Ân cũng nghĩ ra một cách.
Lúc nãy, cô nghe rõ địa điểm từ miệng bọn nam sinh kia, quyết định ngày mai sẽ đến đó chờ sẵn.
Hy vọng sự có mặt của cô sẽ bảo vệ được Tưởng Doanh, giúp cô lớp trưởng vượt qua mối tai hoạ lần này.
Vừa định lấy điện thoại ra để báo cho Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân chợt nghĩ đến gì đó liền dừng lại động tác.
Có lẽ thời điểm này là không thích hợp.
Nữ nhân kia. . . chắc chắn đang có chuyện hệ trọng hơn cần phải giải quyết.
Thôi thì đợi vài ngày nữa mới nói cũng được.
Hy vọng cuộc giao dịch ngày mai sẽ diễn ra suôn sẻ, không gặp bất cứ trở ngại gì. . .
Chỉ có như vậy, Tưởng Doanh mới có thể an toàn rời khỏi nơi nguy hiểm!
*
Tối hôm đó
Diệp Ân lục lọi chiếc hộp giấu gưới gầm giường, cô lấy ra hai con dao găm nhỏ đặt sẵn lên kệ tủ.
Cũng trong chiếc hộp đó, cô lấy thêm một món vũ khí không kém phần quan trọng.
Lựu đạn khói, thứ này chắc chắn sẽ rất hữu dụng vào ngày mai.
Đề phòng trường hợp bất trắc.
Sau khi chuẩn bị ổn thoả, cô mới đặt lưng lên giường nằm xuống, kéo chăn bông đắp kín cơ thể.
Nằm suy tư, thở dài trong mớ hỗn độn.
Bất giác lại nhớ đến Khương Nhã Tịnh, cô vội cầm lấy điện thoại, lướt vào danh bạ, nhắn một dòng chữ gửi đến "lão bà".
[Nhã Tịnh, cô ngủ chưa?]
Chờ đợi vài giây, rất nhanh bên kia đã phản hồi tin nhắn.
[Tôi chưa. Vẫn đang xử lý một số chuyện.]
Diệp Ân nhìn đồng hồ, lúc này đã là 11 giờ đêm rồi.
Có vẻ chuyện Khương Nhã Tịnh đang xử lý rất quan trọng. . .
Cô trầm thấp thở dài, nội tâm không ngừng lo lắng.
Trong lòng tự hỏi, có phải những ngày này Khương Nhã Tịnh sẽ đối mặt với Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ hay không?
Nhiệm vụ của Chung Giai Kỳ là gì. . . ? Liệu có gây nguy hiểm đến Khương Nhã Tịnh hay không?
Cô không biết. . . ! Nhưng cô thật sự rất để tâm, rất lo lắng cho an nguy của nữ nhân này!
Do dự một lúc, cô tiếp tục gửi đi một tin nhắn.
[Bất luận cô làm việc gì, cũng phải cẩn thận có biết không?]
Thời điểm vừa nhắn xong, Diệp Ân nằm rúc trong chăn dở khóc dở cười.
Cô tự cười chính mình, không biết bản thân đang ở phe nào mới đúng nữa?
Điện thoại rung lên, Khương Nhã Tịnh không nhanh không chậm gửi trả cho cô một dòng chữ, rất ngắn gọn.
Nhưng chất chứa đầy tư vị ngọt ngào.
[Biết rồi, lão công.]
Diệp Ân: ". . ."
Người gì đâu mà. . . đáng yêu hết sức!
Sao không giỏi gọi như thế ở trước mặt tôi đây này?
Tôi mà nghe thấy. . . chắc chắn sẽ đè cô ra mà gặm nhấm từng chút một!
Vừa nghĩ, Diệp Ân vừa nâng môi cười tủm tỉm.
[Nhã Tịnh, có phải cô đang đỏ mặt không?]
Chờ khá lâu vẫn không thấy tin nhắn hồi đáp, Diệp Ân liền bật cười.
Cô tin chắc nữ nhân kia đang lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.
Hướng mắt nhìn lên trần nhà, Diệp Ân cố tưởng tượng ra vẻ mặt thẹn thùng của Khương Nhã Tịnh ngay lúc này, trong lòng không khỏi vui thích.
Ý cười trên môi càng khoét sâu hơn.
Bất ngờ sau đó màn hình lại sáng lên, một dòng tin nhắn được gửi đến.
[Xấu xa! Em đúng là tiểu vô lại!]
Diệp Ân: ". . ."
Bị mắng rồi.
Diệp Ân đọc xong nội tâm càng trở nên rạo rực.
Nụ cười treo trên vành môi không cách nào dập tắt.
Thật nhớ nữ nhân của mình đến phát điên lên được!
Sao lúc nào cũng đáng yêu thế này kia chứ?
Cô nhịn không được, lập tức bấm gọi cho Khương Nhã Tịnh.
Rất nhanh đầu dây bên kia liền bắt máy.
Nhưng không ai chủ động lên tiếng trước, dường như có một sự thẹn thùng lắng đọng đâu đó trong lúc này.
Mất vài giây sau Diệp Ân mới mở miệng: "Nhã Tịnh. . ."
Cô chỉ gọi một tiếng, sau đó không nói thêm.
Khương Nhã Tịnh đáp lại: "Tôi đây. Sao em vẫn chưa ngủ?"
"Nhớ cô nên không ngủ được." Diệp Ân đáp rất nhanh, tựa như không cần phải suy nghĩ.
Cô quả thật rất nhớ Khương Nhã Tịnh.
Nghe Diệp Ân nói, Khương Nhã Tịnh tràn dâng xúc cảm ngọt ngào.
Nội tâm mềm nhũn.
"Tôi cũng nhớ em. Cả ngày làm việc đều nhớ đến em."
Khương Nhã Tịnh cất giọng ấm áp, từng chữ thốt ra đều khiến quả tim Diệp Ân nhấc lên từng nhịp.
Diệp Ân nói khẽ: "Nhã Tịnh, khi nào xong việc cô lại đến nhà tôi nhé?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Nữ nhân dâʍ loàn, lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện đồi bại!
Tuy mắng là thế, nhưng Khương Nhã Tịnh lại vô thức đỏ mặt.
Cánh môi cong cong, khoé mắt lộ ra ý cười không sao giấu được.
"Em lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó sao? Có thể cư xử đứng đắn hơn được không?"
Diệp Ân bật cười khúc khích: "Không được! Nhã Tịnh rất đẹp, cơ thể cô khiến tôi không ngừng nhung nhớ. Cả ngày nay tôi chỉ nghĩ về nó thôi, rất muốn được đè cô——"
"Không được nói!" Khương Nhã Tịnh nghe mà mặt đỏ đến tận mang tai, cô mắng: "Diệp Ân! Em đúng là hết thuốc chữa rồi!"
Tiếng cười Diệp Ân càng lớn hơn, cô ước bản thân có thể trông thấy vẻ mặt Khương Nhã Tịnh ngay lúc này.
Chắc chắn sẽ rất buồn cười!
Lại nhìn sang đồng hồ, Diệp Ân nhỏ giọng, hỏi: "Cô đã xong việc chưa? Có thể nghỉ ngơi rồi chứ?"
"Sắp xong rồi." Khương Nhã Tịnh mềm giọng nhắc nhở: "Em cũng nên ngủ đi thôi, đã trễ lắm rồi."
"Ừm. Tôi ngủ đây. . ."
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Ân lại nói: "Nhã Tịnh. . . cẩn thận nhé. Hứa với tôi, đừng để bản thân xảy ra chuyện gì có được không?"
Đầu dây bên kia yên ắng rất lâu.
Không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Chờ mãi không thấy Khương Nhã Tịnh trả lời, Diệp Ân liền nói tiếp: "Tôi chỉ. . . tôi chỉ lo lắng cho cô thôi. Thể chất của cô không tốt, không nên làm việc quá sức."
Khương Nhã Tịnh thở nhẹ một hơi, mỉm cười đáp lại: "Được rồi. Tôi hứa."
"Ừm. Tôi cúp máy đây. Chút nữa xong việc ngủ ngon nhé." Diệp Ân nói.
"Em cũng vậy, ngủ ngon."
Vừa tắt điện thoại, Diệp Ân nằm ngay ngắn trùm chăn qua khỏi đầu.
Thở dài ai oán.
Cô không biết đến bao giờ mới kết thúc sự tra tấn này. . .
Dằn vặt không sao tả được!