Không phải Diệp Ân không muốn nói, mà là chẳng biết phải nói gì!
Những đêm vừa qua cô đã nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng hoàn toàn không đủ căn cứ để xác thực.
Đành phải ngậm ngùi đáp: "Em không biết. Chính vì không biết nên em mới hỏi."
Giọng có chút ngập ngừng: "Cô Khương, có phải. . . em đã làm cô chán ghét rồi không?"
Trầm ngâm ánh mắt nhìn Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh lắng giọng: "Nếu tôi nói phải thì em sẽ làm thế nào?"
Đồng tử thắt lại, Diệp Ân long lanh sóng mắt. Cô cúi thấp đầu, sắc mặt theo đó cũng trở nên trầm trọng.
Chẳng nói thêm lời nào.
Khương Nhã Tịnh bắt trọn từng biểu cảm của đối phương, cô khẽ thở dài: "Diệp Ân. . ."
"Em thật sự có để tâm đến cảm giác của tôi sao?"
Khoảnh khắc khi cô nói ra những lời này, đáy mắt vô tình đã hiện lên vài tia gợn sóng.
Khẽ khàng lay động.
Diệp Ân chậm rãi mở miệng: "Sao lại không? Em rất để tâm nữa là đằng khác."
"Vậy em nói xem." Khương Nhã Tịnh nâng nhẹ đuôi mày, bộ dáng muốn gây khó dễ: "Em đã làm gì khiến tôi không vui?"
Diệp Ân: ". . ."
Chứng kiến biểu cảm ngơ ngác của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh nhếch môi, cười như có như không: "Em không trả lời được càng chứng minh bản thân đang nói dối."
"Em rõ ràng không để tâm đến cảm giác của tôi."
Chất giọng âm lãnh mang theo vài tia hụt hẫng.
Nắm bắt cảm xúc của đối phương, Diệp Ân cảm tưởng như vừa phát hiện ra một chân trời mới.
Chẳng lẽ. . . những gì đại tẩu nói đều là thật hết sao?!
Lưỡng lự vài giây, cô bất ngờ nắm lấy cổ tay Khương Nhã Tịnh, rất nhanh liền nói: "Cô Khương, ở đây không tiện, chúng ta đến nơi khác nói tiếp có được không?"
Khương Nhã Tịnh ngỡ ngàng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Diệp Ân nắm tay kéo đi, rời xa nơi tâm điểm của sự ồn ào náo nhiệt.
Bất đắc dĩ cô phải theo chân Diệp Ân đi đến một bãi đất trống nằm sát bên cạnh bãi K. Nơi này khá vắng vẻ, hầu như xung quanh đều không có bóng người.
Cả hai dừng chân trước một gốc cây, ngưng mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Đặc biệt là Khương Nhã Tịnh, cô rất muốn biết rốt cuộc Diệp Ân sẽ nói gì với mình.
Liệu có phải là những gì mà cô mong đợi hay không. . . ?
"Cô Khương." Diệp Ân vịn chặt hai bên vai người kia, thẳng tắp ánh mắt, hít một hơi thật mạnh rồi nói: "Có phải cô không thích em đến gần Giai Kỳ không?"
Nghe Diệp Ân hỏi, Khương Nhã Tịnh chỉ giữ yên lặng, đâu đó trong ánh mắt hiện lên sự chua xót.
Hai bên vành tai ửng lên một mảng hồng nhàn nhạt.
Diệp Ân không khó nhận ra, sự yên lặng này chính là ngầm thừa nhận.
Cô khẽ cười, ý cười trên môi đậm hơn bao giờ hết, tiếp tục dò hỏi: "Có phải. . . có phải cô cũng có cảm giác giống như em đối với cô hay không?"
Lần này Khương Nhã Tịnh rất nhanh đã phản ứng: "Giống em là giống thế nào?"
Nét mặt vẫn bình thản, Khương Nhã Tịnh nói rất tự nhiên, như thể trong câu hỏi kia không bao hàm ý tứ gì khác.
Dùng răng cắn chặt môi dưới, Diệp Ân nỗ lực trấn định bản thân, nhưng không hiểu sao lời nói phát ra lại không ngừng run rẩy.
"Giống. . . giống em là. . . là. . ."
Không thể nói tròn vành rõ chữ, sắc mặt Diệp Ân dần đông cứng lại.
Cô quan sát Khương Nhã Tịnh, chỉ thấy người kia nhướn mi, khoé môi hơi vểnh lên, một đường cong mờ mờ ảo ảo.
Rất khó xác định.
Như tự nuốt lưỡi chính mình, Diệp Ân không cách nào thốt ra những lời kế tiếp.
Cô trầm mặc rất lâu, sau đó cất tiếng gọi: "Cô Khương. . ."
Khương Nhã Tịnh vẫn giương mắt đứng nhìn.
"Cô. . . có lạnh không?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cúi đầu cười khe khẽ, Khương Nhã Tịnh hạ xuống hai tay người kia đang đặt trên vai mình.
Cô nói: "Được rồi. Chúng ta trở về thôi."
Rốt cuộc, cô vẫn chưa nghe được trọng điểm mà bản thân muốn nhắm đến.
Bất quá, ở đây không có lửa trại, vừa lạnh lẽo lại vừa âm u, khiến Khương Nhã Tịnh cũng có chút không được thoải mái.
Hơn nữa còn rất lạnh.
Diệp Ân cũng không khá hơn là bao, lựa chọn vị trí này để trò chuyện đúng là một sai lầm.
Khiến cô lạnh đến mức run lên cầm cập.
Hai người cứ thế rời đi, quay trở lại nơi phát ra những ngọn lửa cháy rực trong đêm tối.
Từ phía xa, có thể trông thấy mọi người quây quần bên lều cắm trại, một số người vẫn ngồi yên trên thảm, tập trung ăn uống, hàn huyên với nhau trong khung cảnh bình yên đúng với lứa tuổi học trò.
Trở về chỗ ngồi, Diệp Ân cùng Khương Nhã Tịnh đều khó tránh cảm giác e thẹn.
Hai nữ nhân vẫn ngồi cạnh nhau, lẳng lặng nốc cạn những lon bia, không ai nói với ai dù chỉ một lời.
Cảnh đêm thiên nhiên chính là thơ mộng nhất. Những đóm lửa nảy lên tí tách hoà lẫn với tiếng côn trùng kêu, tạo nên một bầu không khí ấm cúng giữa màn đêm lạnh lẽo.
*
Đến gần 10 giờ đêm, kết thúc tiệc dã ngoại, mọi người thu dọn xong liền trở về lều của mình.
Diệp Ân vừa đứng lên đã có chút chuệnh choạng, cô lấy tay vỗ nhẹ lên đầu, cảm giác bản thân gần như mất thăng bằng.
Lại ham hố uống quá sức nữa rồi. . . !
"Diệp Ân, em sao vậy?" Khương Nhã Tịnh vòng tay, giữ chặt eo cô học trò của mình. Giọng không khỏi lo lắng: "Sau này đừng uống nhiều như thế nữa."
Đưa tay vuốt ngực, Diệp Ân như người không xương, cứ thế nhào đến ôm chầm Khương Nhã Tịnh.
"Khó. . . khó chịu quá. . . !" Hơi thở Diệp Ân có chút nặng nề.
Cô tựa cằm lên vai Khương Nhã Tịnh, dáng đứng càng lúc càng xiêu vẹo.
Nhận thấy tình hình không ổn, Khương Nhã Tịnh càng ghì chặt vòng tay của mình hơn, cô sợ người kia đứng không vững, chốc lát sẽ ngã lăn ra nền đất.
Tưởng Doanh đứng gần đó, vừa trông thấy tình cảnh quen thuộc liền nhanh chân chạy đến, nhăn mặt nói: "Lại say nữa rồi sao? Cô Khương, để em giúp cô đưa cô ấy trở về lều."
Vừa chạm vào vai Diệp Ân, Tưởng Doanh lập tức bị hất tay ra, giọng nữ nhân lưu manh quát to như đang cố chống cự: "Không muốn!"
Tưởng Doanh: ". . ."
"Diệp Ân. Ngoan một chút, để tôi đưa em trở về lều." Khương Nhã Tịnh vỗ về.
Diệp Ân đáp lí nhí: "Không! Tôi không muốn về lều. Tôi muốn ở lại với cô."
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
"Được rồi." Khương Nhã Tịnh thở dài: "Vậy tôi đưa em về lều của tôi nghỉ ngơi có được không?"
Cái đầu nhỏ gác trên vai Khương Nhã Tịnh gật gù liên tục.
Hết cách, cô cùng Tưởng Doanh đành phải dìu Diệp Ân trở về lều của mình.
Mặc dù đã về đến nơi, nhưng Diệp Ân vẫn ôm chặt Khương Nhã Tịnh không buông.
Tưởng Doanh thấy thế, miệng không ngừng chửi rủa: "Cái cô chết tiệt! Uống đến say như vậy, có biết làm phiền cô Khương lắm không hả?"
"Tưởng Doanh." Khương Nhã Tịnh nhẹ nhàng cất tiếng: "Em trở về nghỉ ngơi đi. Việc ở đây để tôi lo được rồi."
Nén xuống cơn bực dọc, Tưởng Doanh đáp lại Khương Nhã Tịnh sau đó liền rời đi. Dặn lòng sáng mai phải mắng nữ sinh này một trận cô mới hả dạ!
Bên trong lều, chỉ còn ánh sáng từ chiếc đèn led treo lều phát ra, Khương Nhã Tịnh có thể nhìn rõ gương mặt Diệp Ân lúc này đã đỏ lên trông thấy.
"Diệp Ân, nằm xuống trước đã. Để tôi lấy nước đến giúp em rửa mặt." Khương Nhã Tịnh mềm giọng vỗ về.
Diệp Ân lắc đầu nũng nịu: "Không muốn."
Không khác gì so với lần trước, Khương Nhã Tịnh ngán ngẩm lắc đầu.
Cô tự nhủ, sau hôm nay nhất định sẽ cấm tiệt rượu bia đối với nữ nhân này.
Lần nào cũng không biết chừng mực!
Bất ngờ Diệp Ân lại ngửa mặt ra, mơ màng ánh mắt nhìn Khương Nhã Tịnh, nhìn rất lâu sau đó lại thở dài đầy tiếc nuối.
Tiếng thở phát ra như muốn biểu lộ tâm trạng của cô lúc này.
Khương Nhã Tịnh nheo mắt khó hiểu: "Sao vậy. . . ?"
Diệp Ân khẽ cười: "Nhã Tịnh. . . cô đẹp quá."
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Mây hồng thấp thoáng nổi lên từng rặng, Khương Nhã Tịnh thẹn thùng nghiêng mặt sang nơi khác.
Né tránh ánh mắt của đối phương.
Hai tay Diệp Ân nâng lên, xoay mặt Khương Nhã Tịnh hướng thẳng về phía mình.
Cười đến cong mi mắt: "Nhã Tịnh. . . Nhã Tịnh ngại rồi sao?"
"Thình thịch" từng tiếng, lồng ngực Khương Nhã Tịnh reo vang inh ỏi.
Bị đối phương gọi tên liên tục khiến cô khó lòng khắc chế được xúc động.
"Diệp. . . Diệp Ân." Cố nén lại tâm tình, Khương Nhã Tịnh hạ hai bàn tay kia xuống, cất giọng thỏ thẻ: "Em say rồi. . ."
Vòng tay qua eo kéo đối phương tiến sát lại người mình, Diệp Ân chồm đến, nói khẽ vào tai Khương Nhã Tịnh.
Giọng trầm khàn quyến rũ đến cực hạn: "Nhã Tịnh. . ."
"Có phải. . . cô cũng thích tôi có đúng không?"
-----------//-------
P/s: hum qua công việc khá dày, tui nhìn màn hình cả ngày nên bị đuối mắt. Tối nhìn đt tiếp k nổi mấy bà ơi.
Tha lũi cho tui. Nay tui up sớm cho mng ăn cum tró nha ??