Sáng sớm hôm sau, thời điểm vừa tươm tất quần áo chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà thì Diệp Ân nhận được một cuộc gọi.
Cô bắt máy, giọng nói Liễm Văn từ đầu dây bên kia truyền đến: "Diệp Ân, em đang ở đâu?"
"Em vừa sửa soạn xong, chuẩn bị lái xe đến đón Cố Ninh Mẫn." Diệp Ân đáp.
"Được rồi." Liễm Văn nói: "Chị sẽ báo lại với Ninh Mẫn sau, hiện giờ em không cần đến đó. Giúp chị làm việc này có được không?"
"Vâng?"
"Vài ngày trước chị được biết, có một người phụ nữ từ thành phố S đến nhận tro cốt của Trịnh Nhàn. Nhưng đáng tiếc là sáng nay chị mới nắm được tung tích của cô ta từ một đồng nghiệp ở tổ trọng án."
"Chị cùng Janet đã bám đuôi cô ta, biết được cô ta đang thuê khách sạn AM để trú tạm vài ngày. Thủ tục nhận tro cốt đã hoàn tất, có lẽ hôm nay cô ta sẽ bay trở về thành phố S. Nhưng vấn đề ở đây bọn chị đều là cảnh sát của tổ ma tuý, vì tránh rước thêm phiền phức nên không thể tuỳ tiện tìm đến cô ta. . ."
Huống hồ, các cô vừa trở lại công việc sau thời gian bị đình chỉ công tác, nên càng không thể sinh thêm chuyện.
Nghe đến đây, Diệp Ân liền nói chen vào: "Chị muốn em đến gặp cô ta có phải không? Để tìm hiểu thêm về lai lịch của Trịnh Nhàn?"
"Phải." Liễm Văn ngập ngừng: "Chúng ta phải hành động thật nhanh trước khi cô ta trở về thành phố S. Nhưng mà. . . có vẻ không thể tiếp cận theo cách bình thường được."
Tương đồng với cái chết của Trịnh Trung, thời điểm truyền thông vừa đưa tin về cái chết của Trịnh Nhàn, hầu như mọi thứ liên quan đến nạn nhân đều bị vùi lấp kỹ lưỡng.
Theo phán đoán của Liễm Văn, có thể hai mẹ con Trịnh Nhàn đều có mối liên hệ nào đó dính dáng đến Khương gia, nên thế lực họ Khương hết lần này đến lần khác đều muốn bịt kín thông tin, cản trở quá trình điều tra từ phía cảnh sát.
Nhưng lần này, họ đã bỏ sót nữ nhân kia, không hề hay biết cô ta đã đến làm thủ tục nhận tro cốt.
Và cô ta chính là manh mối duy nhất, cũng chính là người có thể gỡ bỏ nút thắt lớn nhất trong lòng Liễm Văn.
Trước khi để Khương gia phát hiện ra điều này, cô nhất định phải nhanh hơn họ một bước!
Liễm Văn thận trọng dặn dò, sau khi cúp máy cô liền gửi địa điểm qua tin nhắn đến cho Diệp Ân.
Vì biết được vụ việc lần này rất nghiêm trọng, hơn nữa sẽ nắm được không ít thông tin liên quan đến Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân vô cùng sốt sắng.
Cô lái xe phóng thẳng đến địa điểm, là một quán nước đối diện khách sạn mà nữ nhân kia đang thuê. Vừa trông thấy Diệp Ân, Liễm Văn vẫy tay gọi, bên cạnh cô lúc này còn có Chung Giai Kỳ.
Diệp Ân vừa đặt mông ngồi xuống, Liễm Văn vội vàng lên tiếng: "Chờ ở đây, khi nào cô ta xuất hiện em lập tức làm theo những lời chị đã căn dặn."
"Vâng."
"Có lẽ chút nữa cô ta sẽ đón xe quay trở về thành phố S, chúng ta cần tranh thủ thời gian, nhất định phải moi cho bằng được những thông tin liên quan đến Trịnh Nhàn." Liễm Văn vừa khuấy ly trà hoa vừa nói.
Diệp Ân đáp: "Vâng. Em hiểu rồi."
Chính cô cũng muốn tìm hiểu chuyện này. Vì lần đó ở bệnh viện, cô có thể nhận rõ sắc mặt Khương Nhã Tịnh biến đổi kỳ lạ đến mức nào khi hay tin Trịnh Nhàn bị sát hại.
"Cô ta tên gọi Lục Phấn, xét theo ngoại hình thì có lẽ tầm khoảng 40 tuổi. Chỉ cần em tiếp cận và làm đúng những lời chị căn dặn, khả năng cao sẽ moi được một số thông tin bổ ích." Liễm Văn nói.
Diệp Ân gật đầu xem như đã hiểu, sau đó cùng hai nữ cảnh sát hướng mắt nhìn về phía đối diện.
Một lúc sau, cuối cùng mục tiêu cũng đã xuất hiện. Nữ nhân búi tóc cao, gương mặt được trang điểm rất đậm, rất cầu kỳ. Sở hữu vóc dáng cao gầy cùng nét đẹp thuần thục đang kéo vali bước chân ra khỏi khách sạn.
Thời điểm Lục Phấn chuẩn bị mở cửa lên xe taxi, Diệp Ân từ xa trông thấy lập tức chạy nhanh đến ngăn lại.
"Cô Lục!"
Nghe tiếng gọi, Lục Phấn lập tức nhíu mày nhìn về phía ngọn nguồn âm thanh. Ở thành phố xa lạ này, cô không hiểu sao lại có người biết đến mình.
Dùng mắt quan sát, nữ nhân trẻ trung xinh đẹp đang tiến dần về vị trí cô đang đứng. Vì khá kỳ lạ nên cô đành buông bỏ tay nắm cửa, đứng nghiêm chỉnh nhìn đối phương đầy nghi hoặc.
"Cô Lục. Xin lỗi vì đã đường đột đến tìm cô. Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, không biết cô có thể dành cho tôi chút ít thời gian được không?" Diệp Ân lịch sự mỉm cười.
Nghe xong, lông mày Lục Phấn càng nhíu chặt hơn: "Nhưng mà. . . chúng ta có quen biết sao?"
"Chúng ta là người đồng cảnh ngộ. Tôi đang cần tìm hiểu một số thông tin liên quan đến cái chết của chị gái mình. . . tình cờ được biết cô đến nhận tro cốt của một nạn nhân trong vụ án tương tự, cô có phải là thân nhân của cô ấy không?" Diệp Ân mang những lời soạn sẵn trong đầu ra nói, dáng vẻ cũng rất chân thành.
Biết được "cô ấy" trong miệng Diệp Ân chính là Trịnh Nhàn, Lục Phấn không giấu được căng thẳng. Cô cho xe taxi mình đã gọi rời đi, đồng thời quan sát tổng thể Diệp Ân một lượt.
Cảm thấy nữ nhân đang đứng trước mặt sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, thuần khiết tươi trẻ. Lục Phấn nhanh chóng phát sinh thiện cảm, nhẹ nhàng hỏi: "Cô nói. . . người thân của cô cũng bị sát hại sao?"
Diệp Ân gật đầu: "Phải. Là chị gái của tôi, cũng là người được truyền thông đưa tin cách đây không lâu, Thường Bội Sam."
Thường Bội Sam, là nạn nhân trong vụ án gần nhất, cùng với cách thức ra tay tương đồng với cái chết của Trịnh Nhàn. Vì cũng là một vụ án gây chấn động nên Lục Phấn ghi nhớ rất rõ.
Huống hồ, điều cô quan tâm nhất chính là hai vụ án này đều có mối liên kết với nhau. Có thể nói, theo phán đoán của cô là cùng chung một hung thủ sát hại.
"Tôi không phải cố ý theo dõi cô, nhưng vì cái chết của chị gái mình tôi đã tìm đủ mọi cách để điều tra, để tìm hiểu thêm về vụ án. Hy vọng cô có thể cho tôi một ít thời gian. . ." Diệp Ân ảo não thở dài, vẻ khổ sở ngập tràn trong đáy mắt.
Thấy vậy, Lục Phấn cũng tỏ ra thấu hiểu, cô không trách Diệp Ân đã tuỳ ý, trái lại liền vui vẻ nhận lời. Hai người nhanh chóng di chuyển sang quán nước đối diện khách sạn để trao đổi.
Vừa trông thấy Lục Phấn chịu theo chân Diệp Ân, Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ liền ngồi thẳng người quan sát, không khỏi hồi hộp.
Tìm đến một vị trí ngồi xuống, Diệp Ân đợi Lục Phấn gọi nước xong liền lên tiếng: "Cô Lục, có phải người thân của cô là Trịnh Nhàn hay không? Cô cùng cô ấy có mối quan hệ như thế nào?"
Ánh mắt Lục Phấn trở nên suy tư, sau đó đáp: "Chúng tôi là chị em kết nghĩa, có duyên gặp gỡ từ nhiều năm về trước, vào năm cô ấy được 17 tuổi. Thời điểm đó chúng tôi cùng làm việc tại một quán bar, là chị em thân tình, có giao hữu rất tốt."
Năm Trịnh Nhàn 17 tuổi, Lục Phấn đã chạm mốc tuổi 20. Qua nhiều lần tâm sự, cô được biết Trịnh Nhàn là trẻ mồ côi, được nhận nuôi vào năm 10 tuổi. Nhưng đáng tiếc lại gặp phải một tên cha nuôi khốn nạn, hắn thường xuyên đánh đập, cưỡиɠ Ꮒϊếp khiến cô phải chịu nhiều tủi nhục.
Đến năm 17 tuổi, Trịnh Nhàn mới may mắn thoát khỏi tay tên cha nuôi khốn kiếp, tìm đến quán bar để xin việc tự kiếm kế sinh nhai. Cũng bắt đầu từ lúc đó hai người mới có cơ duyên gặp gỡ, nương tựa vào nhau trở nên thân thiết.
Vì cùng làm việc ở môi trường ganh đua khắc nghiệt, Lục Phấn là đàn chị luôn đứng ra che chở cho Trịnh Nhàn. Mối quan hệ từ đó càng khắng khít hơn bao giờ hết.
"Một năm sau đó, tên cha nuôi đột ngột tìm đến khiến cô ấy buộc phải nghỉ việc để trốn tránh. Thời gian đầu chúng tôi vẫn giữ liên lạc, biết cô ấy đã tìm được công việc mới nên tôi cũng an lòng. Nhưng chỉ sau đó một thời gian không biết vì nguyên do gì cô ấy lại đổi số điện thoại, chúng tôi mất liên lạc từ đó."
Lục Phấn nghẹn lời: "Suốt bao nhiêu năm cứ nghĩ cô ấy đã yên bề gia thất, bù đắp tất cả những đau thương mà bản thân từng phải gánh chịu. Thật không ngờ. . ."
Vì bản thân cũng là trẻ mồ côi, Lục Phấn không biết cô có đã bao nhiêu lần bật khóc, tủi thân bởi số phận đen đủi của mình cho đến khi cô gặp được Trịnh Nhàn. Cũng nhờ sự đồng cảm sâu sắc mà tình cảm hai người tiến triển rất tốt, không so đo tính toán với nhau, như thể chị em ruột thịt.
Cô nhớ lại, thời điểm cô nhận được mảng thông tin từ truyền thông, ngoài sự kinh hãi ra còn có một cảm giác đau lòng thay cho Trịnh Nhàn, một đứa em gái với cuộc đời quá đỗi bất hạnh.
Diệp Ân rũ mắt, vẻ mặt tràn đầy thương tiếc. Yên lặng nhìn Lục Phấn một lúc lâu, tiếp đến cô liền hỏi: "Cô Lục, cô có biết thời điểm Trịnh Nhàn nghỉ việc ở quán bar, cô ấy đã đi đâu và làm việc tại nơi nào hay không?"
"Chuyện đã lâu như vậy tôi cũng không nhớ rõ." Lục Phấn chậm rãi đáp: "Tôi chỉ nhớ, cô ấy nói bản thân đã đến thành phố X, làm giúp việc cho một đại thế gia nức tiếng ở nơi này. Thời gian đầu thường xuyên liên lạc, cô ấy còn nói cuộc sống rất tốt, rất ổn định nên tôi cũng an tâm."
Đại thế gia nức tiếng ở thành phố X. . . ?
Đại não Diệp Ân lập tức nhảy số, cô vội hỏi: "Cô Lục, cô ráng nhớ thử xem. Cô ấy có từng nhắc gì đến Khương gia, hay đại loại là ai đó mang họ Khương hay không?"
Nghe Diệp Ân nhắc đến Lục Phấn mới chợt nhớ ra, cô gật gù: "Phải rồi. Là họ Khương, vị chủ nhân mà năm đó tôi nghe cô ấy nhắc qua mang họ Khương thì phải."
Từng được nghe Trịnh Nhàn nhắc qua vài lần là chủ nhân đối đãi với cô ấy rất tốt, Lục Phấn nghe vậy mới an tâm không ít. Thế nên, mặc dù cả hai mất liên lạc Lục Phấn cũng không quá để tâm, cho đến khi cô nhận được mảng thông tin về cái chết thảm khốc của Trịnh Nhàn mới bàng hoàng kinh hãi. . .
Không biết đứa em gái mà cô đã từng dốc lòng che chở rốt cuộc đã trải qua những biến cố gì, lại nhận lấy kết cục bi thảm như vậy!
Nhận thấy sắc mặt Diệp Ân khẽ biến, Lục Phấn chân thành, nói: "Những gì tôi biết về cô ấy chỉ có bấy nhiêu thôi, hy vọng sẽ giúp ích được cho cô."
Cô giúp Diệp Ân cũng như giúp cho đứa em kết nghĩa của mình, vì chỉ khi tìm ra được hung thủ thì vong linh Trịnh Nhàn mới có thể an nghỉ nơi chín suối.
"Cô Lục." Diệp Ân mỉm cười: "Rất cảm ơn cô về những thông tin này. Nhưng cô có thể giúp tôi thêm một chuyện được không?"
"Cô nói thử xem."
"Tôi mong cô sẽ giúp tôi giữ bí mật cuộc trò chuyện hôm nay, bất luận có ai hỏi đến cô cũng đừng cho họ biết, có được không?" Diệp Ân nói.
Vấn đề này không có gì khó khăn, Lục Phấn nhanh chóng đáp ứng: "Được. Tôi sẽ giúp cô giữ bí mật. Cô Thường, mong cô sẽ sớm tìm được hung thủ."
Diệp Ân gật đầu: "Nhất định."
Kết thúc cuộc trò chuyện, hai người trao đổi số điện thoại sau đó tạm biệt nhau. Diệp Ân hỗ trợ Lục Phấn mang vali ra xe để đến sân bay trở về thành phố S.