Vừa đi được vài bước, Diệp Ân nghĩ đến gì đó liền ngoảnh đầu lại. Lướt qua ánh mắt căm phẫn của Khương Nhã Tịnh, cô không dám nhìn lâu, chỉ sợ nhìn nhiều một chút sẽ chết tức tưởi bởi ánh mắt chứa đầy gai nhọn kia.
"Mẹ, chờ con một chút." Cô vỗ về bàn tay Ôn Dĩnh Hà đang giữ chặt lấy mình.
Ôn Dĩnh Hà buông bỏ tay ra, ngóng mắt nhìn Diệp Ân chạy về phía hai nữ cảnh sát.
"Lão đại, đại tẩu. Em cũng muốn mời hai người một bữa cơm, đến nhà em có được không?" Cô nhìn một lượt Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ, cười hơi gượng.
Thú thật, cô cũng không muốn Khương Nhã Tịnh phiền lòng. Kể cả lúc này mối quan hệ của cả hai đã thay đổi, nhưng cô vẫn mong người đầu tiên cùng cô sánh đôi về nhà là Khương Nhã Tịnh chứ không ai khác.
Nếu chỉ một mình Cố Ninh Mẫn cùng cô trở về, như thế chẳng phải là. . . hình thức ra mắt nàng dâu sao? Nghĩ vậy, cô liền quyết định mời luôn hai vị đại tỷ của mình. Dù sao thì bốn người cùng trở về sẽ thích hợp hơn.
Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ lại nghĩ đơn giản nên cũng không khách sáo, rất nhanh liền đồng ý.
Trước khi trở thành thẩm phán, Ôn Dĩnh Hà từng là một đại luật sư tài giỏi đến bực nào, các cô đều biết rất rõ.
Nếu có thể ngồi trao đổi với bà một số chuyện liên quan đến vụ án, nói không chừng sẽ nắm được nhiều vấn đề cốt lõi, có thể giúp ích cho các cô sau này cũng nên.
Khương Nhã Tịnh vẫn đứng yên bất động, nhìn lần lượt nhóm người Diệp Ân tiến ra xe rồi đi mất.
Nội tâm nhộn nhạo, không chút an tĩnh.
Cô thất thần rất lâu, chỉ đến khi nghe tiếng Nhậm Phú Cường gọi mình cô mới hoàn hồn trở lại.
"Khương tiểu thư, chúng ta về thôi." Hắn cũng không biết Khương Nhã Tịnh nán lại đây để làm gì, nhưng hắn thật sự chán ghét cái toà án quái quỷ này lắm rồi. Chỉ muốn mau mau rời khỏi. Khẽ gật đầu đáp lại hắn, Khương Nhã Tịnh thở nhẹ một hơi sau đó ba người nhanh chóng tiến đến vị trí đỗ xe.
Chiếc Ferrari bắt đầu di chuyển, cô đưa mắt nhìn ra khung cửa lẳng lặng quan sát cảnh vật lướt nhanh qua tầm mắt.
Trong lòng ngổn ngang tâm sự.
Cô tự hỏi. . . có phải hay không ấn tượng ban đầu của cô đối với Ôn Dĩnh Hà là quá xấu?
Cố Ninh Mẫn thì thế nào. . . ? Có phải sẽ từng bước lấy lòng Ôn Dĩnh Hà, sau đó tìm cách gạt hẳn cô sang một bên hay không?
Cô mím môi, cảm thấy đau lòng cho bản thân mình.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Diệp Ân hoàn toàn bị nữ nhân khác độc chiếm, lồng ngực cô lại bị thắt chặt đến mức ngạt thở. . .
Vốn muốn tìm chút an tĩnh để dưỡng thần, nhưng cái tên Nhậm Phú Cường ngồi ở phía sau cứ luyên thuyên không ngừng khiến đại não cô càng thêm đau nhức. Phiền toái không thôi!
Hắn đắc ý nói đông nói tây đủ thứ chuyện. Nào là diễn tả vẻ mặt cay cú của Cố Ninh Mẫn, nào là nói lên cảm nghĩ của hắn khi đặt chân đến phiên toà. . .
Hầu hết đều là những chuyện nhàm chán, Khương Nhã Tịnh tuyệt nhiên không có hứng thú muốn nghe, chỉ lặng lẽ thở dài.
Thời điểm xe dừng lại trước quán bar, cô xuống xe tiễn hắn vào bên trong. Hắn ngỏ ý muốn giữ cô ở lại ăn mừng nhưng cô đã từ chối, viện cớ để rời đi.
Trao đổi thêm vài câu cô cũng nói lời tạm biệt. Sau đó tiếp tục lên xe để Nghiêm Đình đưa cô trở về nhà.
Khoang xe yên ắng một lúc lâu, Nghiêm Đình nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được quyết định lên tiếng: "Nhã Tịnh. . . em hết lần này đến lần khác đều ra sức hỗ trợ hắn. Như vậy chính là tiếp tay cho cái ác, gián tiếp giúp hắn gϊếŧ hại người vô tội. Em biết điều đó mà, đúng chứ?" Cô nói rất nghiêm túc, hơi nghiêng mặt quan sát phản ứng của người bên cạnh.
"Em biết." Khương Nhã Tịnh tựa đầu lên cửa kính, ánh mắt có chút phờ phạc, dường như chỉ tập trung vào khung cảnh bên ngoài.
Câu trả lời của cô chỉ ngắn gọn thế thôi.
Hai bàn tay siết chặt vô lăng, Nghiêm Đình nén xuống cơn giận gần như sắp phát tiết.
Cô nhớ lại những lời tên khốn kiếp Nhậm Phú Cường đã nói trước lúc ra toà, cả gương mặt thoáng chốc liền đỏ lên vì giận dữ.
"Có thể các vụ án mạng những năm gần đây đều do một tay hắn gây ra. . . Nhã Tịnh, em thật sự không để tâm chút nào sao?" Cô cau mày.
Lúc này, Khương Nhã Tịnh mới liếc mắt nhìn sang. Cô đối diện ánh mắt căm phẫn của Nghiêm Đình, chỉ nhàn nhạt thở dài: "Em làm khó chị rồi có phải không?"
Cô làm sao không biết, một luật sư chân chính như Nghiêm Đình chắc chắn sẽ rất cắn rứt lương tâm khi phải bảo vệ kẻ thối nát đáng kinh tởm như Nhậm Phú Cường. . . Và như cô nữa.
Bất quá, xét về thực lực, những người có thể giúp ích được cô trong các tình huống thế này vốn không nhiều.
Nghiêm Đình, Cố Ninh Mẫn đều là hai đại luật sư cực kỳ tài giỏi. Nếu Cố Ninh Mẫn đã đứng về phe đối lập, cô đương nhiên chỉ có thể lựa chọn Nghiêm Đình làm khiên bảo hộ.
Thế nhưng. . . nếu những việc cô đang làm gây cho Nghiêm Đình quá nhiều áp lực, cô sẽ cân nhắc không tiếp tục làm nữ nhân này phải thêm khó xử.
Nghiêm Đình buông nhẹ mi mắt, trầm lắng thở dài: "Chị không biết chuyện gì đã xảy ra với em trong suốt 3 năm vừa qua, nhưng có vẻ em đã thay đổi rất nhiều. . ."
Có tiếng động nhẹ vang lên trong lồng ngực, Khương Nhã Tịnh hiểu rõ những lời này mang theo hàm ý gì.
Ngay cả một người từng nhất mực yêu thương cô, tin tưởng cô tuyệt đối như Nghiêm Đình cũng nghĩ cô như vậy. . . Khó trách Diệp Ân lại xem cô là loại nữ nhân thâm độc, mất hết nhân tính.
Có những chuyện. . . chính bản thân cô cũng không biết phải giải thích như thế nào cho thích hợp.
Và có đôi khi, cô cũng không biết bản thân nên gọi là người tốt hay kẻ xấu. . . ?
Nhưng cô biết, ranh giới giữa thiện và ác vốn rất mỏng manh. Nơi cô đang đứng, chính là ngay giữa lằn ranh phân cách chẳng hạn?
Kể cả khi cô muốn làm người tốt đi chăng nữa, nói không chừng một ngày nào đó cô vẫn phải giẫm lên lằn ranh phân cách, từng bước tiến vào vực sâu tăm tối của địa ngục.
Bởi vì muốn tiêu diệt được quỷ dữ, cô buộc phải thâm nhập vào nơi cư ngụ của bọn chúng!
Nhưng. . . cũng không nhất thiết phải kéo theo người khác mạo hiểm cùng mình có đúng không?
"Nghiêm Đình." Tầm mắt vẫn hướng ra khung cửa, Khương Nhã Tịnh gọi khẽ. "Ừm. . . ?" Nghiêm Đình quay sang.
"Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ thuê một luật sư khác để hỗ trợ em những việc này." Từ giọng nói cho đến ánh mắt Khương Nhã Tịnh đều không lộ rõ tâm trạng: "Em không muốn chị thêm khó xử."
Nghiêm Đình trầm mặc vài giây, sau đó chỉ "ừm" nhẹ một tiếng như muỗi kêu.
Khoang xe lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường, kéo dài trên suốt đoạn đường đi cho đến khi trở về nhà riêng của Khương Nhã Tịnh.
Cánh cổng mở toang, xe lăn bánh vào khoảng sân rộng lớn trước mặt tiền ngôi biệt thự.
Mở cửa bước xuống xe, Khương Nhã Tịnh cúi thấp người, mỉm cười nhìn Nghiêm Đình: "Chị về cẩn thận nhé."
"Ừm. . ."
Đóng chặt cửa xe, thời điểm Khương Nhã Tịnh vừa xoay người đi được vài bước, bất ngờ Nghiêm Đình lại chồm đầu khỏi cửa kính, gọi với lại: "Nhã Tịnh." Hơi nghiêng người ra sau, Khương Nhã Tịnh nheo mắt nhìn Nghiêm Đình.
"Không ai trả chị mức lương hậu hĩnh như em đâu." Nghiêm Đình nhướn mi, cười tinh nghịch: "Để chị tiếp tục hỗ trợ em có được không?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô chớp chớp mi mắt, tiếp đến liền bật cười.
Gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời, cô vẫy tay tạm biệt Nghiêm Đình lần nữa sau đó cũng tiến vào trong, đi thẳng lên phòng của mình.
Nhìn theo bóng lưng Khương Nhã Tịnh vừa đi khuất, Nghiêm Đình trầm lắng thở ra một hơi.
Trong ký ức của cô, Khương Nhã Tịnh chính là một nữ nhân ôn nhu nội liễm, tâm tư thuần khiết vô cùng.
Ngày đầu tiên cô quen biết Khương Nhã Tịnh chính là ở thư viện trường Đại học Quốc gia. Hai người các cô đều theo học khoa Luật, đều là những sinh viên ưu tú.
Cô còn nhớ rất rõ, Khương Nhã Tịnh đã từng nói sở dĩ cô ấy chọn ngành luật chính vì bản thân yêu thích sự công bằng, muốn nhân danh công lý để trừng phạt những kẻ xấu. Thế nên, cô sẽ không tin một nữ nhân thuần khiết như vậy lại biến thành một kẻ máu lạnh tàn khốc chỉ sau 3 năm. . .
Chắc chắn không thể!
Phải chăng. . . Khương Nhã Tịnh đang có nỗi khổ tâm nào đó không tiện giãi bày?
Nghiêm Đình đã từng nghĩ qua vấn đề này rất nhiều lần. Đến lúc này cô mới đưa ra quyết định.
Thay vì rời đi, cô sẽ ở lại để tìm hiểu xem nỗi khổ tâm của Khương Nhã Tịnh là gì. . . !