Trời vừa hửng sáng, tiếng chuông báo thức reo vang inh ỏi.
Nữ nhân trong chăn mở he hé mắt, đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại đặt trên tủ cạnh giường.
Cô chẳng buồn nhìn qua một lần, thờ ơ tắt máy.
Hơn nửa giờ trôi qua, điện thoại tiếp tục vang lên. Nhưng lần này không phải tiếng chuông báo thức, mà là một cuộc gọi.
Cô khẽ nhíu mày, có chút không thoải mái. Bất đắc dĩ phải nhấc điện thoại lên, nghe xem đầu dây bên kia là kẻ nào lại cả gan dám phá giấc ngủ của mình.
"Diệp Ân! Em thức dậy chưa? Có phải quên mất hôm nay là ngày gì rồi không?!"
Giọng nói bên kia khá chát, khiến cô ngay lập tức mở căng mắt ra, chép chép môi vài cái rồi hỏi: "Hôm nay sao. . . ? Là ngày gì chứ?"
Cô không nhớ, đêm qua uống khá say, đến giờ đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Đầu dây bên kia gằn giọng xuống: "Chết tiệt! Em muốn chết sao? Chúng ta đã nhận tiền rồi, không thể vô trách nhiệm như thế này được!" Nhận tiền rồi? Vô trách nhiệm?
Diệp Ân há mồm, hai chân đạp tung chăn bông tức tốc lao ra khỏi giường, kẹp điện thoại giữa tai và vai đứng trước tủ quần áo lục lọi.
"Không. . . không xong rồi! Mấy giờ rồi nhỉ? Từ đây đến đó mất bao nhiêu phút?" Cô hấp tấp hỏi, tay chân vẫn luống cuống lục tìm quần áo trong tủ.
Liễm Văn ở đầu dây bên kia lấy tay đỡ trán, ngán ngẩm đáp: "Em còn 15 phút để có mặt. Đã dặn trước là không được đến muộn rồi! Em có biết đến muộn là sẽ bị nhốt ở bên ngoài hay không hả?!"
Thay quần áo xong, Diệp Ân vừa ngậm bàn chải đánh răng trong miệng vừa nói: "Được rồi được rồi, em đi ngay là được chứ gì!"
Sau khi cúp máy, Diệp Ân dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn tất mọi thứ. Cô đứng ngắm mình trong gương, nhìn từ đầu đến chân một lượt, chắc chắn bản thân đã chỉn chu hết thảy liền phóng ra cửa, cắm đầu leo lên chiếc xe đạp dựng sẵn phi một mạch đến trường Cao Trung BD. Hôm nay, là ngày đầu tiên cô chấp hành nhiệm vụ mới!
Cao Trung BD là một ngôi trường nổi tiếng nhất trong thành phố X hiện nay. Không phải vì sự danh giá, mà nổi tiếng bởi sự cá biệt của nó so với những ngôi trường còn lại.
Nói một cách chính xác, đây chính là ngôi trường tệ nạn nhất quốc gia.
Vì học sinh yếu kém? Vì giáo viên nơi này không đạt tiêu chuẩn?
Hoàn toàn không phải.
Vì nó là một ngôi trường quy tụ những học sinh "máu mặt" nhất đến từ khắp nơi trong thành phố.
Nam thanh nữ tú học tại ngôi trường này đều có xuất thân rất đặc biệt. Nếu không phải là con cái của những bậc phụ huynh thuộc hắc bang, thì cũng là con cái của các tay anh chị cộm cán lông bông ngoài xã hội.
Một thế giới ngầm được thành lập ngay trong chính ngôi trường này, nơi mà các học sinh có ưu tú, có kém cỏi đang theo học. Và cũng chính là nơi Diệp Ân sắp đặt chân đến để chấp hành nhiệm vụ của mình.
Từ một nữ nhân 28 tuổi, Diệp Ân phải hoá thân thành một học sinh năm ba khoa xã hội- trường Cao Trung BD.
Vậy, nhiệm vụ của cô là gì? Tại sao cô phải đến một ngôi trường đầy rẫy tệ nạn để chấp hành nhiệm vụ được giao phó?
Là đặc công? Là cảnh sát mật? Hay là một nữ thám tử ẩn danh nào đó đến truy tìm manh mối để phá án?
Đều không phải.
Cô là một sát thủ!
Chính xác là một tay sát thủ nghiệp dư, cấp bậc hạ đẳng chuyên nhận các nhiệm vụ thấp hèn.
Đôi khi cô nghĩ, những nhiệm vụ được giao đến tay mình còn dễ dàng hơn công việc của dịch vụ chuyên diệt côn trùng!
Nhắc đến thân phận có phần hơi đặc thù, cô không thể không hồi tưởng đến mảnh quá khứ oái ăm của mình. Diệp Ân, cao 1m74, ngoại hình hiện tại của cô có thể nói là rất ưa nhìn. Mái tóc đen óng xoã dài đến lưng, khuôn mặt trái xoan, hàng chân mày anh khí sắc lẹm, đôi mắt to hơi xếch lên ở phần đuôi cực kỳ cá tính.
Ngũ quan sắc sảo, từng đường nét trên gương mặt hài hoà vô cùng thu hút. Đáng nói nhất là làn da mềm mại của cô, trông chẳng khác gì trẻ sơ sinh, trắng trẻo hồng nhuận mang lại cảm giác trẻ trung giúp cô "hack" thêm vài tuổi.
Cũng chính vì điều này mà cô đột ngột được thăng cấp chăng? Nhiệm vụ lần này có vẻ. . . oai hơn hẳn những lần trước đó!
Phải phải, chắc chắn là nhờ vẻ mặt có phần non nớt, không đủ chín chắn của cô rồi!
Nhớ đến hơn 10 năm trước, thời còn ngồi ở trên ghế nhà trường, ngoài môn ngoại ngữ ra cô hoàn toàn không để tâm đến những môn học khác. Gọi là năng khiếu cũng được, trình độ tiếng Anh của cô có thể nói rất lưu loát, ăn sâu vào não. Thế nhưng, những môn còn lại hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Vì không có thời gian nên Diệp Ân chỉ dồn sức học mỗi môn ngoại ngữ, môn mà cô cho rằng mình có năng khiếu nhất.
Thế thì. . . thời gian còn lại của cô làm những việc gì? Vì sao lại không đủ thời gian để trau dồi việc học?
Từ bé Diệp Ân đã đam mê võ thuật, thường xuyên trốn học đến các võ quán chui trong thành phố học lỏm các món nghề của những tay đấm bốc.
May mắn thế nào sau này lại được một vị võ sư đường phố nhận làm đệ tử. Võ sư Đường Long, thời điểm đó cô được 17 tuổi hắn đã là một nam nhân u40.
Gia đình cô truyền thống làm nghề giáo, cả ba lẫn mẹ đều thông tuệ hơn người. Mẹ là luật sư cấp cao trong toà án thành phố, ba của cô là giảng viên ưu tú trường Đại Học LD, danh giá nổi tiếng khắp đại lục. Vậy mà, Diệp Ân cô từ lúc bái sư liền chểnh mảng việc học, suốt ngày tụ tập ở võ quán để theo sư phụ của mình học võ.
Không lâu sau đó, ba của cô là Diệp Lương phát hiện, ông không nói hai lời lập tức ép cô vào khuôn vào khổ.
Quá trình tầm sư học đạo cũng theo đó mà trở nên dang dở, không thể tiếp tục thực hiện đam mê của chính mình.
Ngoan ngoãn chỉ vỏn vẹn được một năm, sau khi hoàn tất khoá học Cao Trung, Diệp Ân muốn thoát khỏi xiềng xích của hai bậc thân sinh nên đã lẳng lặng cuốn gói trốn ra khỏi nhà.
Cô từ bỏ việc học, tìm đến các võ quán để nối tiếp niềm đam mê với võ thuật.
Chỉ mất hai năm lăn lộn trong nghề, cô trở thành tay đấm có chút tiếng tăm trong làng võ đường phố.
Nhưng con đường cô đi vốn không được suôn sẻ, đặc biệt là về mặt tài chính. Số tiền ít ỏi kiếm được trong những trận đấu chỉ đủ giúp cô sinh hoạt qua ngày, hoàn toàn không dư dả. Đã có vài lần Diệp Ân về thăm ba mẹ của mình, nhưng cô chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám vác mặt đến để gặp họ.
Suốt nhiều năm như vậy, thời gian trôi qua một cách nhàm chán, từng ngày của cô đều chỉ gắn liền với những trận đấu đường phố tẻ nhạt.
Cho đến một ngày, cô nảy ra ý định muốn trở thành võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp, hòng muốn thử thách bản thân trên những sàn đấu lớn, cũng như muốn nâng cao mức thu nhập để có thể đường đường chính chính trở về gặp ba mẹ mình.
Thế nhưng, đời không như mơ.
Thời điểm một cánh cửa mới chuẩn bị mở ra, cô bất ngờ gặp phải tai nạn trong lúc thi đấu, khiến khớp xương gối chân trái bị chấn thương nặng, mọi hy vọng ở tương lai phía trước đều bị đổ vỡ.
Cho dù hồi phục, chân trái của cô cũng không được vận động quá mức, chạy nhảy nhiều đã là chuyện khó khăn, đánh đấm thường xuyên càng không thể! Diệp Ân của năm 26 tuổi mới chính thức trưởng thành, mới chính thức thấu hiểu mọi gian truân thăng trầm trong cuộc sống.
Cô tủi thân, xấu hổ khi nhớ đến ba mẹ mình.
Vào thời điểm cô tuyệt vọng nhất, cô đã lang thang đến một quán bar gần nơi mình cư trú.
Tại đây, cô đã gặp được Liễm Văn.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, tiếng nhạc xập xình dội vang bốn phía.
Liễm Văn không biết từ đâu lại xuất hiện ngay bên cạnh cô. Nữ nhân tóc tém Pixie, màu tóc nâu hạt dẻ, ngũ quan hài hoà diện một bộ vest xẻ ngực, trên tay nâng ly rượu vang đến trước mặt cô, mỉm cười ôn hoà.
"Hôm nay không lên võ đài sao?"
Là câu nói đầu tiên Diệp Ân được nghe thấy từ Liễm Văn. Vẫn dáng vẻ ổn trọng, nhưng ý cười trên môi đã khoét sâu hơn.
Diệp Ân nhìn chăm chú một lúc, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về nữ nhân này. "Tôi không. Cô biết tôi sao? Có phải cô từng theo dõi những trận đấu của tôi?" Diệp Ân nhấp rượu, từ tốn đáp lại.
Loại nữ nhân sở hữu vẻ ngoài cao quý, nhìn thế nào cũng giống người có tiền, có địa vị.
Diệp Ân ngầm đoán, người này có lẽ đã từng bỏ tiền đến xem những trận đấu để mua vui, có lẽ đã từng gặp cô ở võ quán.
Liễm Văn khẽ cười, cất tiếng: "Chân cô thế nào rồi? Có phải vì chấn thương nên không lên võ đài được nữa?"
Vừa nghe xong, Diệp Ân liền đặt ly rượu của mình lên quầy bar, khoanh tay trước ngực nhìn chăm chăm nữ nhân kia một lần nữa.
Cô đang cẩn thận đánh giá.
"Xem ra cô biết không ít về tôi." Lời ít ý nhiều, ngữ điệu Diệp Ân rất bình thường, sắc mặt vẫn giữ nguyên không thay đổi.
Khoé miệng Liễm Văn hơi cong lên, chớp nhẹ mi mắt. Cô bình thản nói: "Tôi biết rất nhiều về cô, hầu như là mọi thứ."
Lời nói lẫn ý tứ đều rất rõ ràng, nhưng Diệp Ân vẫn nhướn mi tỏ vẻ khó hiểu: "Vậy sao?"
Sau đó lại cười nhạt: "Cô là fan cuồng của tôi có đúng không?"
Liễm Văn: ". . ."
Tiếng cười ngân lên, Liễm Văn "chậc" nhẹ một tiếng: "Vẫn lạc quan như vậy thì tốt. Tôi còn sợ cô muốn tự sát rồi kia."
Hai chữ "tự sát" gần như đánh trúng trọng tâm, Diệp Ân nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua, lại nghĩ đến sự cố gắng suốt bao nhiêu năm không được hồi đáp liền muốn gục ngã.
Bộ dáng có chút chật vật.
Cô lấy tay vuốt mặt, khẽ thở một hơi dài.
Quan sát từng động tác ai oán của Diệp Ân, Liễm Văn nâng môi cười nhạt.
"Có muốn làm việc cho tôi không?"
Diệp Ân xoay mặt nhìn, cô nhìn Liễm Văn khá lâu. Tựa như đang suy nghĩ gì đó, tiếp đến liền hỏi: "Cô muốn tôi làm vệ sĩ cho cô sao?" Ý cười trên miệng Liễm Văn sâu hơn, cô tiến người đến, ghé sát tai Diệp Ân nói khẽ: "Không phải vệ sĩ, là sát thủ."
Diệp Ân: ". . ."
Không đợi Diệp Ân trả lời, Liễm Văn thu người lại, mi mắt nháy nhẹ một cái.
Cô đứng lên, dáng vẻ uyển chuyển không vội vã, lấy trong túi xách ra một tấm danh thϊếp đặt lên quầy bar, gõ gõ lên đó rồi nói: "Việc nhẹ lương cao. Tài nghệ khua tay múa chân của cô rất phù hợp loại công việc này."
Cô nhìn Diệp Ân, nhạt giọng nói tiếp: "Sẽ có đánh đấm, nhưng không diễn ra thường xuyên. Chí ít sẽ không ảnh hưởng đến chân cô quá nhiều. Từ từ suy nghĩ đi."
Nói rồi liền xoay người đi mất.
Diệp Ân cụp mắt nhìn tấm danh thϊếp đặt trên quầy, tiếng nhạc xập xình văng vẳng bên tai.
Cô trầm tư, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. . .
Mãi cho đến sau này, cô phải thừa nhận một điều là Liễm Văn không hề lừa cô. Công việc sát thủ mà đàn chị này nói, quả nhiên là việc nhẹ lương cao. . . Sát thủ nghiệp dư, còn tệ hơn cả dịch vụ tiêu diệt côn trùng.
Nhưng mức lương quả thật rất hậu hĩnh!
Tính đến nay cô đã có hơn hai năm kinh nghiệm vào ngành sát thủ. . . nhưng vẫn nằm trong loại sơ cấp.
Những nhiệm vụ mà cô từng nhận, đừng nói đến chuyện gϊếŧ người, ngay cả vỗ bẹp một con muỗi cũng e là không có!