Ra tới ngoài, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, ba người đã biết cơn giận dữ vừa rồi của Đông Môn Liễu làm bọn nhân lực Lục Tàn bang khiếp sợ đến bực nào rồi.
Hạ Hầu Quyên thông thạo đường bước từ đây trở ra, nên nàng dẫn đầu trước. Vừa đi nàng vừa thuật lại câu chuyện của nàng và La Hương Vân cùng nói rõ thân phận của La Hương Vân cho Trác Dật Luân nghe.
Nghe xong Trác Dật Luân đang vui bỗng trở buồn im lặng.
Hạ Hầu Quyên nhìn thần sắc đổi thay đột ngột trên mặt người yêu thì hiểu ý, liền nói giọng hối hận :
- Ca ca em biết anh đang trách phiền về Tư Mã tam ca với Đông Môn cô nương bị đâm mù mắt nhưng...
Trác Dật Luân sợ người yêu buồn khổ, vội xua tay bảo :
- Quyên muội, em đừng nghĩ vậy, anh không hề có ý oán trách em, nhưng anh không hiểu kẻ đã truyền âm với em là ai? Anh thắc mắc chỉ điểm đó thôi!
Hạ Hầu Quyên nghe chàng nhắc đến cũng hết sức kinh ngạc, nàng đáp :
- Chuyện ấy em cũng không hiểu nữa. Nhưng theo lời y nói thì rõ ràng y đã biết hết sự bí mật của bọn ta anh à.
Trác Dật Luân cau mày nghĩ ngợi một hồi rồi đáp :
- Quyên muội có thể đoán giọng biết người ấy là bạn hay thù của chúng ta không?
Hạ Hầu Quyên khẽ lắc đầu đáp :
- Không anh à! Nếu bảo người ấy là địch nhân, tạo sao y không chịu lột mặt nạ bọn mình trước mặt mọi người? Còn nếu cho y là bạn hữu tạo sao y không tự tay hạ thủ đâm mù mắt Tư Mã tam ca với Đông Môn cô nương? Nghĩ như vậy nên em cũng hoang mang ghê lắm.
Trác Dật Luân có tiếng là thông minh tinh tế nhưng đối với vấn đề này chàng cũng đành khoanh tay chịu thôi.
Bỗng La Hương Vân kêu hỏi Hạ Hầu Quyên :
- Quyên tỷ tỷ phải vừa rồi có người dùng Truyền Âm Nhập Mật nói chuyện với tỷ tỷ không?
Hạ Hầu Quyên gật đầu :
- Phải! Vân muội có phát hiện điều gì chăng?
La Hương Vân đáp :
- Tiểu muội thấy những nhân vật tham dự “Bách Tàn Võ Lâm Đại Hội” đều rất kỳ lạ, nên tiểu muội đã chú ý với họ. Tiểu muội phát hiện có ba người luôn luôn mấp máy đôi môi dùng “Truyền Âm Nhập Mật” nói chuyện với người khác.
Hạ Hầu Quyên vội hỏi :
- Ba người ấy là ai thế Vân muội?
La Hương Vân liếc nhìn Trác Dật Luân tủm tỉm cười đáp :
- Trác đại ca là một trong ba người.
Trác Dật Luân cười hỏi :
- Ngoài ngu huynh ra còn hai người nữa là ai?
La Hương Vân đáp :
- Một là “Vạn Cổ Thương Tâm” Bạch Bất Bình.
Trác Dật Luân vụt chận nói :
- Sao lại là người này? Công lực của lão ta cực cao, cử chỉ cũng không có chút gì đáng nghi ngờ nữa mà? À, còn việc lão ta dám thản nhiên uống hết ly thuốc độc mãi đến giờ ngu huynh vẫn còn lấy làm lạ đấy.
La Hương Vân mỉm cười nói tiếp :
- Điều đó tiểu muội cũng hơi thắc mắc. Còn người thứ ba dùng “Mật Ngữ Truyền Âm” nữa là một nhân vật ăn bận bẩn thỉu nghe nói y cũng là một gã câm. Trác đại ca có nhớ không?
Trác Dật Luân hơi suy nghĩ rồi gật đầu đáp :
- Ngu huynh nhớ ra rồi, kẻ mà Vân muội vừa nhắc đến là một nhân vật liệt danh đệ nhị lưu là một lão nhân áo tro lúc nào cũng ngủ gật chứ gì?
La Hương Vân cười đáp :
- Dạ đúng như thế! Trác đại ca có thấy lão nhân ấy rất đáng khả nghi không?
Trác Dật Luân lắc đầu :
- Bảo rằng “khả nghi” thì bất cứ kẻ nào có mặt tại võ trường lúc đó cũng đều khả nghi cả. Tuy có điều ngu huynh không hiểu lão nhân ấy tạo sao lại có thể biết rõ tẩy ngu huynh, và cố ý trêu chọc làm gì vậy thôi.
Khi ấy Hạ Hầu Quyên đã dẫn Trác Dật Luân với La Hương Vân ra khỏi Thiên Kỳ lâm.
Nghe tới đây Hạ Hầu Quyên bỗng nhiên quay nói với Trác Dật Luân :
- Ca ca, em không muốn rời khỏi đây nữa ca ca à.
Trác Dật Luân ngạc nhiên đứng lại hỏi :
- Quyên muội có chuyện gì không em? Sao khi không em lại thay đổi ý định vậy?
Hạ Hầu Quyên đột ngột giận dữ giọng tức bực :
- Em không phục, em phải vào được Thiên Huyền cốc dò xét cho biết kẻ đã dùng “Mật Ngữ Truyền Âm” đánh lừa em với dụng ý gì mới nghe.
Trác Dật Luân vội khuyên nàng :
- Quyên muội không nên quá nóng nảy mà bất lợi, chúng ta nên thương lượng kỹ lại xem đã rồi...
Hạ Hầu Quyên không nghe :
- Còn thương lượng gì nữa, bộ ca ca cho rằng em bất tài lắm phải không?
Trác Dật Luân chưa kịp đáp, La Hương Vân xen vào nói :
- Quyên tỷ nói phải đấy ca ca, phải trở lại mạo hiểm thám thính Thiên Huyền cốc mới được, em sẽ theo sát bên Quyên tỷ.
Trác Dật Luân nhìn hai người lắc đầu thở dài :
- Quyên muội, Vân muội sao lại quá hấp tấp như thế. Đừng nói chi đến hai em đều có một võ học siêu tuyệt võ lâm, ngay đến một kẻ võ tầm thường như anh đây cũng chưa đến nỗi phải ngán bọn át sát hung ma trong Lục Tàn bang thay. Có điều anh muốn chúng ta bàn kỹ lại rồi hãy hành động cho được chắc chắn hơn.
Hạ Hầu Quyên được nước liền nói :
- Ca ca không ngán vậy ba đứa mình mạo hiểm vào tận hang cọp một chuyến khỏi bàn nữa nghe ca ca?
Trác Dật Luân lo lắng nói :
- Thiên Huyền cốc có phải sào huyệt của một bang phái tầm thường đâu. Nơi ấy địa thế cực kỳ hiểm thêm Độc Cô Trí bố trí chu toàn quả là chốn thiên la địa võng đầy dãy hiểm nguy sơ sẩy một chút là vong mạng tức khắc. Quyên muội là kẻ đã từng trải, anh muốn hỏi em, em có tin chắc qua nổi cửa ải Thiên Huyền cốc không đã?
Xưa này Hạ Hầu Quyên chưa hề biết sợ một người nào cả, bình sinh nàng như vậy, ngay như gặp phải “Chỉ Phất Vũ Sĩ” Đông Môn Liễu, kẻ đã đánh nàng trọng thương thập tử nhất sinh nàng vẫn dám tái đấu với lão ta hơn năm mươi hiệp như thường.
Nhưng nghe Trác Dật Luân nói “Thiên Kỳ lâm”, “Thiên Kỳ cốc”, “Thiên Huyền kiều”, “Thiên Huyền động” được mai phục đầy cơ quan trận pháp hiểm nguy, là những chỗ có chết chứ không có sống, Hạ Hầu Quyên thấy có lý nên nàng nhất thơi đâm ra do dự, không biết phải trả lời người yêu ra sao.
Đang khi Hạ Hầu Quyên chưa tiện trả lời, còn đang đắng đo suy nghĩ, Vô Tình Trạch Nữ La Hương Vân đứng cạnh bỗng cười nói :
- Trác đại ca, em thấy muốn qua khỏi khu “Thiên Kỳ lâm” không mấy khó khăn đâu anh.
Trác Dật Luân ngạc nhiên, Hạ Hầu Quyên vội đưa mắt nhìn La Hương Vân khẽ lắc đầu nói :
- Vân muội, trận pháp trong “Thiên Kỳ lâm” là một sự tổng hợp kỳ xảo linh diệu của nhân lực với thiên nhiên biến hóa vô cùng, không tài nào vượt qua được đâu.
La Hương Vân gật đầu nói :
- Phải! Em biết trận pháp trong đó vô cùng lợi hại, nhưng em cho rằng khu “Thiên Kỳ lâm” đã là nơi ra vào thường xuyên của bọn ma đầu Thiên Huyền cốc, chắc khu rừng ấy không đến nỗi quá rộng lớn đâu.
Hạ Hầu Quyên mỉm cười nói :
- Sự xét đoán của Vân muội hết sức xác đáng, khu “Thiên Kỳ lâm” không sâu quá một trăm trượng.
La Hương Vân vụt giương mi nói lớn :
- Như thế thì chúng ta còn lo gì, chúng ta cứ đề khí phi hành trên ngọn cây, chạy khỏi hơn trăm trượng là thoát khỏi khu “Thiên Kỳ lâm”.
Hạ Hầu Quyên vụt sáng hai mắt, nàng liền kêu lên mừng rỡ, nói với Trác Dật Luân :
- Phương pháp của Vân muội đề nghị thật là tuyệt diệu, chân đạp trên cây ta giở khinh công ra chạy thật mạnh cho nhanh thì lão ác ma Độc Cô Trí còn làm gì được ta nữa. Phải đấy ca ca.
Trác Dật Luân cũng cho rằng phương pháp trên có thể dùng được, chàng cảm thấy trong lòng vô cùng phấn khởi, liền khẽ gật đầu.
Thế là cả ba quyết định cùng mạo hiểm địa một phen.
Kẻ nhảy vọt trên ngọn cây trước hết là La Hương Vân, nàng đang giận sôi sùng sục hành động chó má của Vân Thiên Lý nhất là võ học của nàng đã được bá phụ “Kim Tiễn Túy Ông” La Đại Cuồng truyền dạy từ hồi còn nhỏ, trừ nội lực chân khí là hơi kém Hạ Hầu Quyên ít nhiều, kỳ dư các phương diện khác nàng đều không thua gì Hạ Hầu Quyên nên nàng có phần hăng hái lắm.
La Hương Vân vừa nhảy lên tới ngọn cây quét mắt nhìn quanh xong là Trác Dật Luân với Hạ Hầu Quyên cũng vừa lên tới.
La Hương Vân chỉ xuống biển rừng mênh mong thăm thẳm cười nói :
- Quyên tỷ, Trác đại ca, bọn ta hãy phân tán ra thành hình chữ phẩm để nếu nhỡ gặp phải nguy hiểm bất ngờ, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Hạ Hầu Quyên vừa gật đầu thì La Hương Vân đã khẽ uốn lưng cong, đề khí đạp cành dẫn đầu đi trước.
La Hương Vân đi giữa, Trác Dật Luân với Hạ Hầu Quyên đành phải chia nhau một tả một hữu, thụt lui ra sau chừng ba bước, đảm nhiệm hai cánh thành hình chữ phẩm.
Lúc mới đầu, họ còn lo ngại gặp phải hung hiểm, nhưng sau khi đi xa hơn ba mươi trượng thấy bình an vô sự, cả ba dần dần không còn đề cao cảnh giác như trước nữa.
Dưới chân họ giờ là những cành cây xum xuê lá, trước mặt là rừng xanh bát ngát, không thấy qua nửa bóng người, không một tiếng động, tình hình trầm lặng một cách lạ kỳ.
Khi cả ba vào sâu độ năm mươi trượng đột nhiên hung hiểm bắt đầu xuất hiện.
Hung hiểm đã phát sanh cùng một lúc từ ba mặt khiến La Hương Vân, Trác Dật Luân, Hạ Hầu Quyên cùng gặp hiểm nguy y như nhau.
Trong khi cả ba đang đạp cành tiến tới, dưới chân họ bỗng nhiên trống rỗng, những cành lá đều biến thành mùn cưa rơi vãi xuống mặt đất.
Nếu như cành cây bị gãy, họ vẫn có thể mượn sức, với tài nghệ tuyệt luân của ba người, họ có thể chỉ khẽ điểm đầu ngón chân là lập tức nhảy vọt lên cao được ngay.
Nhưng hiện giờ những cành cây đã biến thành như tro bụi không khác gì chân đạp trên không, dẫu họ là những bậc tuyệt đại danh gia cũng khó tránh khỏi bị rơi cả xuống đất.
Vừa lúc cả ba từ trên cao rơi xuống, đột nhiên trên ba cành cây vừa biến thành mùn cưa vụt bắn lên đám lửa xanh lè, chóa mắt.
Thế là cả ba bỗng nhiên bị vây khốn trong ba đám độc hỏa.
Không những thế, giữa ba vùng độc hỏa còn bắn ra nhiều đạo thanh quang sáng chói, rất có thể là những mũi độc châm độc tiền vô cùng lợi hại.
Bọn La Hương Vân đều không dám mạo hiểm, cả ba liền ngầm vận thượng thặng huyền công phóng ra một lớp hình chân khí đè mạnh xuống phía dưới.
May thay bị lớp chân khí vô hình đè mạnh, ba đám độc hỏa tự tắt tinh quang bích quang cũng đều bị tan rã, nhờ vậy cả ba người lại bay vọt qua ngọn cây khác, không có cạm bẫy độc hỏa và tiếp tục tiến tới.
Khu rừng này sâu hơn cả trăm trượng, cả ba người mới vượt qua được một nửa, nên họ không tài nào ngự khí đạp gió, linh không hư độ mà phải luôn luôn dùng đầu bàn chân, liên tiép mượn sức.
Đã vậy, vừa thoát khỏi hung hiểm này lại gặp ngay hung hiểm khác xảy tới.
Cả ba gặp phải nạn độc xà.
Trên ngọn cây hiện có nhiều rắn độc đủ màu sắc ẩn dưới những đám lá rậm, chúng vừa thấy hơi người là lập tức thò đầu lên đớp vào cổ chân kẻ địch dám xâm nhập vào vùng chúng.
Loại rắn này dài không đầy hai thước, mình nhỏ như ngón chân cái trẻ con, luôn nằm trốn dưới những đám lá cành kín đáo, mỗi lần thò đầu lên cắn người xong chúng lại chui tọt trở xuống thật khó lòng mà phòng bị được.
Cũng may Hạ Hầu Quyên nhãn lực thật tinh vi, hai chân sắp chấm ngọn cây, nàng trông thấy một bóng xanh lóng lánh liền thất thanh kêu to :
- Ca ca với Vân muội hãy xem chừng, trên cây có rắn đấy!
Nàng vừa la dứt, mắt cá chân nàng đã bị một con rắn xanh biếc cắn trúng.
Còn Trác Dật Luân vì thân pháp hơi chậm hơn, nên bỏ chân hơi trễ, chợt nghe tiếng cảnh cáo của Hạ Hầu Quyên, chàng lập tức búng ra một luồng chỉ phong véo véo giết được ngay hai con rắn khác.
Cả hai người một tuy sợ nhưng vô hiểm, một đã cấp thời phòng ngự nên Hạ Hầu Quyên với Trác Dật Luân đều được bình an vô sự.
Bỗng họ nghe tiếng rên khẽ của La Hương Vân.
Trác Dật Luân giật mình thất kinh kêu bảo La Hương Vân :
- Vân muội hãy mau mau vận công bế huyệt, đừng cho máu chạy vào tim, ngu huynh sẽ điều trị cho Vân muội.
La Hương Vân nghe nói, quả nhiên cảm thấy nơi mắt cá chân vừa bị rắn cắn bắt đầu tê buốt rồi từ từ lan lên bắp đùi.
Đàn bà con gái trời sinh hay sợ rắn, nói chi tới loại rắn độc, La Hương Vân tuy là một bậc tuyệt đại hiệp nữ, nhưng trước sau nàng cũng là đàn bà con gái, vì vậy nàng vội một mặt ngưng công bế tử thông tâm huyết mạch bên chân phải, một mạch thất thanh kêu lên :
- Trác đại ca, xung quanh đều đầy rắn cả đấy. Trời ơi, biết tính sao bây giờ đại ca?
Trác Dật Luân biết muốn điều trị cho La Hương Vân cần phải ở dưới mặt đất mới có thể tiện bề xoa bóp, chàng vội kêu bảo Hạ Hầu Quyên :
- Quyên muội, Vân muội đã bị rắn độc cắn, thương tích vô cùng trầm trọng bọn ta phải mau nhảy xuống mặt đất cứu Vân muội đã.
Hạ Hầu Quyên nghe Trác Dật Luân nói có ly, trong trường hợp cấp bách này muốn cứu La Hương Vân thì chỉ có nhảy xuống đất, chứ không thể đứng trên ngọn cây chữa trị thương tích rắn cắn được, nàng gật đầu, lập tức vận đủ mười thành chân lực quét một luồng “Bàn Nhược Phật chưởng” xuống đám rừng dày mịt phía trước, dọn chỗ nhảy xuống.
Thật kinh hồn cho môn võ học của Phật môn, kình lực của luồng chưởng phong do Hạ Hầu Quyên vừa phóng ra, phút chốc dọn trống một khoảng rừng phía trước, cây lá bật cả gốc rễ, ầm ầm bay loạn lên, cùng rắn rết, trùng độc các thứ, ào ào bị luồng chưởng phong cuốn bay ra phía trước thật xa.
Hạ Hầu Quyên nhảy xuống trước đề khí gọi to :
- Ca ca, Vân muội hãy mau xuống đây, có bề gì chúng ta lại nhảy lên ngọn cây tránh họa không sợ gì nữa hết.
Hạ Hầu Quyên nói với giọng cả mừng tin tưởng, nàng ngờ đâu khu “Thiên Kỳ lâm” này còn rất nhiều hung hiểm đang chờ chực bủa vây bọn nàng!
Hạ Hầu Quyên gọi xong, Trác Dật Luân và La Hương Vân đã nhẹ nhàng tung người nhảy xuống bên cạnh nàng.
Và điều mà Hạ Hầu Quyên không ngờ đã có thật, nghĩa là nàng và người yêu Trác Dật Luân, cô em gái kết giao La Hương Vân đã sa vào màn thiên la địa võng của lão ác ma Độc Cô Trí.
* * * * *
Trong khi bộ ba Hạ Hầu Quyên, Trác Dật Luân, La Hương Vân lọt vào lưới rập của bọn Độc Cô Trí tại Thiên Kỳ lâm thì bên trong Thiên Huyền cốc cũng đang xảy ra lắm chuyện lôi thôi.
Nguyên Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu được tin ái nữ là Đông Môn Phương bị Độc Cô Trí bắt cóc giam giữ, lão phừng phừng nổi giận, tức tốc tìm đến phá tan cuộc “Bách Tàn Võ Lâm Đại Hội” bắt sống Vân Thiên Lý cặp nách chạy thẳng vào chốn cấm địa của bọn hung ma.
Vừa chạy Đông Môn Liễu vừa hầm hầm quát hỏi Vân Thiên Lý :
- Độc Cô Trí hiện đang ở đâu, ngươi mau chỉ cho ta?
Tuy bị Đông Môn Liễu tát cho một tát nẩy lửa, rụng răng, lại bị lão ta bẻ gãy cặp nạng sắt và hiện bị cắp nách không cử động gì được, nhưng Vân Thiên Lý vẫn chẳng chút sợ hãi, liền ôn tồn đáp :
- Thưa Độc Cô bang chủ hiện đang ở trong Thiên Huyền cốc!
Đông Môn Liễu lại thét hỏi :
- Còn con gái ta ở đâu?
Vân Thiên Lý đáp :
- Cũng ở trong Thiên Huyền cốc, lệnh ái hiện là thượng khách của Độc Cô bang chủ.
Đông Môn Liễu ngó xuống mặt Vân Thiên Lý trợn mắt nói :
- Thượng khách với quý khách gì, ta nghe nói con ta vừa mới bị bọn bay cho đâm mù một mắt tại Thiên Kỳ lâm có phải không?
Vân Thiên Lý lắc đầu lia lịa :
- Mong lão tiền bối hãy bớt cơn thịnh nộ, chờ khi gặp xong lệnh ái với Độc Cô bang chủ khi ấy lão tiền bối sẽ tự nhiên rõ sự thật!
Đông Môn Liễu hậm hực nói :
- Được rồi, ngươi hãy dẫn ta vào Thiên Huyền cốc, hễ con gái ta được bình yên vô sự thì thôi bằng không cả lũ chúng bây không còn một đứa toàn thây, căn cứ địa này ta cũng san bằng thành bình địa.
Nói rồi lão vội thả Vân Thiên Lý xuống đất.
Cả hai vào tới một trạm canh bí mật, Vân Thiên Lý ra lệnh cho một tên thủ hạ :
- Bọn ngươi hãy mở ngay “Thông Huyền Địa” chuẩn bị “Địa Hành Xa” để ta đưa Đông Môn lão nhân vào gặp Độc Cô bang chủ! Mau lên!
Đông Môn Liễu nghe qua ngạc nhiên kêu hỏi :
- Thông Huyền Huyệt? Địa Hành Xa gì? Ngươi muốn giở quỷ kế với ta phải không?
Vân Thiên Lý nhẹ lắc đầu cung kính cười đáp :
- Lão tiền bối không hiểu nên nói thế chứ bọn tôi nào dám mạo phạm, bởi Thiên Huyền cốc cách đây khá xa, dọc đường còn có “Thiên Kỳ cốc”, “Thiên Huyền kiều”, “Thiên Huyền động” nữa nên vãn bối sợ lão tiền bối nóng ruột, dùng xe đi đường tắt dưới địa huyệt cho mau đến.
Đông Môn Liễu trầm giọng :
- Vân Thiên Lý, ngươi nên nói rõ cho ta nghe, đừng có úp mở lôi thôi bực mình lắm!
Vân Thiên Lý cười đáp :
- Lão tiền bối hãy yên tâm, ngay như lúc bình thường Vân Thiên Lý tôi cũng tự biết phận mình như cục đá nhỏ đâu dám bì với núi cao chớ đừng nói là hiện giờ.
Đông Môn Liễu “hừ” to một tiếng đón lời :
- Ngươi đang ở trong tay ta, sự sống chết không khác gì sợi chỉ mành treo chuông có phải không?
Vân Thiên Lý khẽ gật đầu :
- Dạ lão tiền bối nói đúng, đang ở trong tình trạng này, lẽ nào Vân Thiên Lý tôi lại tìm lấy cái chết hay sao?
Đông Môn Liễu cười hà hà bảo :
- Biết thế thì tốt. Vậy ngươi hãy dẫn đường cho ta.
Vân Thiên Lý vâng dạ luôn mồm, liền dẫn Đông Môn Liễu tới trước một địa huyệt ở ngay phía ngoài “Thiên Kỳ lâm”.
Cửa vào địa huyệt gồm có hai cánh cửa rất đầy vừa mở xong đã thấy phía bên trong có sẵn một cỗ xe cũng bằng sắt trông rất lạ lùng đang đậu ngay dốc.
Vân Thiên Lý chỉ cỗ xe cười nói với Đông Môn Liễu :
- Xin mời lão tiền bối lên xe, thứ Địa Hành Xa này nửa đoạn đường sau sẽ được kéo chạy bằng một sợi dây xích bằng thép nội nửa ngày là đến ngay.
Trông thấy cỗ Địa Hành Xa chỉ có thể ngồi một người ở phía trước, một người ở phía sau không thể ngồi chung hai người một chỗ, Đông Môn Liễu bất thần vội điểm ngay huyệt mạch Vân Thiên Lý, bế đặt ngồi ở phía trước, còn mình ngồi ở phía sau, xong cười lạt nói :
- Vân Thiên Lý, ngươi là một trong nhóm “Vũ Trụ lục tàn”, võ công lẫn kiến thức của ngươi kể ra cũng không phải tầm thường, vậy ngươi có biết vừa rồi ta đã điểm vào huyệt gì của ngươi không?
Vân Thiên Lý đáp giọng tiu nghĩu :
- Tiền bối đã dùng Thác Cốt Phân Cân thủ pháp điểm vào “Ngũ âm tuyệt mệnh huyệt” của tôi.
Đông Môn Liễu gục gặc đầu cười :
- Ngươi sành quá, nhưng ngươi có biết mùi vị của thứ thủ pháp ấy như thế nào chăng?
Vân Thiên Lý nhăn mặt khổ sở :
- Muốn sống cũng không được, chết cũng không xong, chỉ chạm một sợi tóc cũng đủ khiến ba mạch như thiêu như đốt, sống dở chết dở.
Đông Môn Liễu cười gằn bảo :
- Ngươi đã biết rõ mùi vị của nó ra sao rồi, vậy tốt hơn ngươi nên ngoan ngoãn ngồi ở phía trước không được nghĩ bậy nghĩ bạ nhé.
Vân Thiên Lý gật đầu thiểu não :
- Vâng! Vân Thiên Lý này biết thân rồi, lão tiền bối yên tâm. Thưa xe sắp sửa chạy đấy tiền bối.
Đông Môn Liễu khẽ gật đầu, Vân Thiên Lý liền khoác tay ra hiệu cho tên thủ hạ đẩy cỗ xe “Địa Hành Xa” vào địa huyệt.
Cỗ xe đổ dốc vùn vụt. Chạy được một lúc bỗng Vân Thiên Lý giơ tay trái cho Đông Môn Liễu.
Đông Môn Liễu ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì, liền hỏi :
- Có việc gì thế đấy?
Vân Thiên Lý đáp :
- Phía trước có một đoạn đường tối đen như mực, lão tiền bối hãy khóa chặt lấy mạch môn tại hạ cho khỏi phải hồ nghi tại hạ sinh lòng bất chánh.
Cử chỉ và lời nói của Vân Thiên Lý hết sức anh hùng.
Xét theo nghĩa khí giang hồ và thân phận võ lâm, đáng lý Đông Môn Liễu phải có một thái độ đẹp đẽ hơn nhưng đằng này lão ta lại không chút khách sáo, làm y như lời Vân Thiên Lý. Lão khẽ giơ tay mặt, dùng ba ngón tay khóa chặt ngay lấy “Mạch môn” yếu huyệt của họ Vân tức khắc. Thế mà Vân Thiên Lý vẫn thản nhiên tươi cười không hề kháng cự, thần sắc hết sức bình tĩnh.
Khi ấy “Địa Hành Xa” đã bắt đầu chạy tới khúc đường tối om mà Vân Thiên Lý vừa cho biết.
Vân Thiên Lý liền nói :
- Xe sắp sửa lên dốc đấy, thưa lão tiền bối.
Vân Thiên Lý dứt lời liền có tiếng dây xích móc vào nhau kêu nghe rổn rảng và tốc độ của xe cũng bắt đầu chậm lại. Sau đó không lâu bỗng có ánh sáng hiện ra dần dần...
Đông Môn Liễu để tâm nhìn kỹ trông thấy cỗ xe đang được hai sợi xích to lớn từ từ kéo lên cao.
Bình sanh là một kẻ cao ngạo chưa hề biết phục ai bao giờ, thế mà hiện giờ trông thấy cảnh tượng trước mắt miệng tuy không nói ra nhưng trong bụng Đông Môn Liễu vô cùng kinh dị lẫn thán phục.
Lão không ngờ một kẻ tàn phế toàn thân tê liệt bất động như Độc Cô Trí lại có thể kiến thiết khu Thiên Huyền cốc thành một bí hiểm tuyệt diệu như thế này.
Nháy mắt cỗ Địa Hành Xa đã từ dưới một thung lũng được kéo lên tới một cửa sơn động kỳ bí.
Đông Môn Liễu cau mày hỏi họ Vân :
- Có phải đây là Thiên Huyền cốc không?
Vân Thiên Lý gật đầu đáp :
- Dạ phải! Độc Cô bang chủ đang bày tiệc đợi chờ lão tiền bối ở trong cốc.
Đông Môn Liễu nhếch mép cười lạt một tiếng gằn giọng :
- Hừ! Hắn có nhử đại yến đãi ta đi nữa, mà con ta bị tổn thương tới nửa sợi tóc hắn cũng sẽ biết tay ta!
Vân Thiên Lý lắc đầu cười nói :
- Lão tiền bối hãy yên tâm, tại hạ dám bảo đảm lệnh ái Đông Môn cô nương quyết không hề hấn gì cả.
Đông Môn Liễu bỗng tr. Ơn mắt tỏa hai đạo thần quang long lanh sáng rực quắc nhìn Vân Thiên Lý :
- Ngươi còn cãi bướng nữa à? Vừa rồi rõ ràng ta có nghe nói là ngươi ra lệnh cho Tàn Tâm Tú Sĩ Tào Lãnh Huyết gì đó dùng kim đâm mù mắt con ta với tên Tư Mã Hào.
Vân Thiên Lý cười xòa bình tĩnh đỡ lời :
- Tiền bối không biết chuyện này chứ sự thật thì không phải vậy. Tư Mã Hào thì quả có đúng, còn người con gái nạn nhân không phải lệnh ái!
Đông Môn Liễu trợn tròn xoe đôi mắt thảng thốt :
- Ngươi nói sao? Cô con gái bị đâm đui một mắt không phải con ta?
Vân Thiên Lý gật đầu đáp :
- Dạ, đúng như thế! Độc Cô bang chủ làm vậy là có hai dụng ý.
- Độc Cô Trí dụng ý gì, ngươi nói mau ta xem.
- Dạ, Độc Cô bang chủ nghe đồn lão tiền bối tái xuất giang hồ nên có ý định nghênh đón lão tiền bối vào trong cốc để cung phụng hiếu kính.
Đông Môn Liễu cười lạt, chận lời :
- Hiện giờ hắn là một tên đại Bang chủ lẽ nào hắn lại còn nhớ tới tên biểu thúc này của hắn sao?
Vân Thiên Lý nhẹ lắc đầu cười :
- Độc Cô bang chủ lo ngại lão tiền bối cứ mãi rày đây mai đó, sợ khó lòng tìm kiếm, nên mới định nhờ Đông Môn cô nương mời khéo lão tiền bối đến Thiên Huyền cốc.
Đông Môn Liễu hứ một tiếng nói lớn :
- Đó là hắn dụ ta hay chọc tức ta?
Vân Thiên Lý ôn tồn bình tĩnh :
- Dạ không thể nói là “dụ” được mà có thể nói là “dẫn” đối với lão tiền bối, Độc Cô bang chủ hoàn toàn do lòng tôn kính ngưỡng mộ.
Đông Môn Liễu có vẻ dịu bớt cơn giận, lão cười khẩy :
- Ngươi có tài biện luận lắm, thế còn một dụng ý nữa của hắn thì sao?
Vân Thiên Lý vội đáp :
- Dụng ý thứ hai là... là bởi các phần tử tham gia “Bách Tàn Võ Lâm Đại Hội” vô cùng phức tạp khó hiểu, Bang chủ sợ có gian tế lẫn lộn nên muốn thám dọ quan sát cho kỹ hơn...
Đông Môn Liễu cau mày chận lời :
- Ta không hiểu ngươi muốn nói gì cả. Tại sao lại phải dọ, thám dọ việc gì?
Vân Thiên Lý vội thuật lại vụ hai anh em Tư Mã Thông với Tư Mã Minh hiện đã thoát ly khỏi “Vũ Trụ lục tàn” trở thành kẻ đối lập với Độc Cô Trí.
Rồi Vân Thiên Lý tươi cười nói tiếp :
- Lão tiền bối thử nghĩ xem với tình trạng như thế bảo sao Độc Cô bang chủ không dụng kế đặng dò xét cho được. Như trường hợp Tào Lãnh Huyết, Độc Cô bang chủ bí mật theo dõi mọi cử chỉ hành động của y đã biết y quả thực tâm chứ nếu không đời nào y lại chịu đâm mù mắt Tư Mã Hào và người con gái nạn nhân kia. Và luôn cả quần hùng cũng không một ai là giang tế hết vì lúc Tư Mã Hào lâm nạn không có người nào nhảy ra giải cứu cả.
Đông Môn Liễu gục gật đầu :
- À! Thế ra là vậy!
Rồi lão lại bỗng hoang mang hỏi :
- Nhưng tin chắc là con gái ta không có việc gì không?
Vân Thiên Lý quả quyết nói :
- Tại hạ sao lại không quyết chắc. Chính tại hạ đã đem một cô gái khác giả trang thành lệnh ái cho nằm chung với Tư Mã Hào kia mà. Làm như thế mọi người mới không nghi kỵ và không thể đoán ra được.