Trước mặt Tạ Lâm là một người trông không khác gì thây ma, quần áo thì rách rưới, máu dính khắp người. Ngoại hình đó khiến anh suýt chút nữa không nhận ra đây chính là Quan Tử Vân. Hắn ta giơ ngón trỏ lên môi ý bảo im lặng. Tạ Lâm khẽ hỏi “Ông còn sống sao?”
Mặc dù không có thiện cảm với Quan Tử Vân nhưng hắn ta không chết vẫn là một điều tốt, dù sao thì lúc chiều cũng nhờ hắn mà cả nhóm chạy thoát được khỏi Mã Quân. Vậy nên, bây giờ Tạ Lâm nghĩ tốt nhất không nên thù địch với tên đạo trưởng này.
“Phải, tôi còn sống, cũng nhờ cái sợi dây chuyền đó kéo hắn đi. Nếu mà thêm vài phút nữa thì chắc không toàn mạng rồi.” Quan Tử Vân đáp, thản nhiên đẩy Tạ Lâm đi và bước vào nhà.
Đường Mộc Nhi cũng giật mình khi thấy bộ dạng hiện tại của Quan Tử Vân. Nỗi sợ khi phải đối mặt với Mã Quân hiện lên rõ ràng hơn khi có ví dụ minh họa trước mắt, cô biết nếu lúc đó không nhờ liên kết của sợi dây chuyền thì kết cục của Quan Tử Vân còn thảm hơn.
Hắn bước vào giữa phòng la lớn “Dậy, tất cả dậy mau.”
Tạ Lâm đứng nhìn hắn ta một cách khó hiểu, vừa nãy thì bảo im lặng rồi giờ lại tự mình đánh thức mọi người dậy. Anh nghĩ có lẽ hắn muốn khi tất cả mở mắt ra thì hắn ta đã là tâm điểm.
“Quan Tử Vân, cậu còn sống à? Sao cậu lại biết chỗ này?” Tạ Lương Tâm ngạc nhiên hỏi, ông cứ ngỡ là hắn ta cũng không biết nơi này.
“Tôi biết mọi thứ, đừng có thắc mắc những thứ vô nghĩa.” Quan Tử Vân đáp.
Triệu Giai Nhân dù biết đạo trưởng không phải là người gây ra cái chết của anh trai cô, nhưng đã lỡ ghét trong thời gian dài, bây giờ ác cảm vẫn không hết “Ông đến đây làm gì chứ? Ở đây không có gì để ông lừa gạt đâu.”
Đối với Quan Tử Vân, Triệu Giai Nhân vẫn là con người tầm thường không biết pháp thuật nên hắn không bận tâm. Đặt một chiếc bình đang được xách bên tay trái xuống đất, tên đạo trưởng nói “Tôi nghĩ bây giờ không phải lúc để nói phải trái đúng sai, trước mắt hãy nên hợp lực lại để đối phó với kẻ thù chung.”
Câu nói này làm Tạ Lương Tâm khá bất ngờ, một kẻ ngạo mạn như Quan Tử Vân lại chấp nhận hợp tác với kẻ thù cũ. Nhưng nhìn lại thương tích của hắn, ông cũng không đến mức không tin nỗi việc đó.
“Rất có lý, dù chúng tôi không thích ông, nhưng có thêm đồng minh chỉ được chứ không thiệt.” Hạ Vĩnh Thành chấp nhận hợp tác trước.
Những người còn lại cũng lần lượt tán thành. Sau đó Triệu Giai Nhân lại hỏi với thái độ không mấy thân thiện “Thế ông đã có cách nào để thanh tẩy tên hồn ma đó chưa?”
“Chưa. Nhưng tôi nghĩ là không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Mã Quân hẳn đang trở lại để giết hết chúng ta, những kẻ cản đường.” Quan Tử Vân nói.
Đường Mộc Nhi kiểm tra lại thiết bị theo dõi, đúng là Mã Quân đã lần lượt ghé qua nhà cô, Triệu Giai Nhân, Quan Tử Vân, Tạ Lâm, Tạ Lương Tâm và Hạ Vĩnh Thành. Nếu không phải để tìm họ thì chẳng còn lời giải thích nào khác. Và việc hắn tìm họ thì chắc chắn không phải có ý tốt gì. Có điều, cô vẫn tìm ra một điểm tốt trong chuyện này, đó là Mã Quân đang đặt việc truy sát họ lên hàng đầu, trước lúc thành công, hắn sẽ không làm hại ai khác.
Nhìn vẻ mặt của Đường Mộc Nhi, ai cũng hiểu được tình hình hiện tại. Tạ Lâm đóng cửa lại và ngồi xuống nói “Vậy là có thêm một người giúp sức, tiếc là vẫn không có cách đánh bại Mã Quân.”
“Khoan đã, chúng ta thì không có cách nhưng vẫn còn một người nữa cơ mà.” Quan Tử Vân nói.
Mọi người ngạc nhiên, chờ đợi hắn ta nói ra tên của người đó. Quan Tử Vân thấy thích thú khi trở thành tâm điểm của sự chú ý, hắn ngần ngừ để khiến mọi người hồi hộp.
“Nói ra mau đi.” Triệu Giai Nhân thúc giục.
“Đường Thân.” Quan Tử Vân đáp.
Cái tên này dĩ nhiên rất quen thuộc đối với những người ở đây. Tuy nhiên, họ đều biết Đường Thân đã chết khá lâu, linh hồn theo lý là đã siêu thoát.
“Có phải ai khác trùng tên với ông nội không?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Không, đúng là ông của cô đấy. Còn tại sao ông cô chưa siêu thoát hả? Là do tôi đã nhốt linh hồn ông cô vào cái bình này.” Quan Tử Vân đáp.
“Tại sao ông lại làm thế?” Đường Mộc Nhi nổi giận, cô không ngờ hắn ta lại làm việc như vậy.
“Quả là phường lừa đảo, lương tâm thối nát.” Triệu Giai Nhân cũng hùa theo, cô không bỏ lỡ cơ hội nào để chỉ trích Quan Tử Vân.
“Bình tĩnh đi, là do ông ta đặt bùa lên Quỷ Điên của ta. Nên tôi mới phải giữ linh hồn ông ta lại để tra hỏi.” Quan Tử Vân trả lời.
“Tra hỏi?” Đường Mộc Nhi tưởng tượng ra các loại cực hình thời trung cổ mà cô nghe nói,
“Cũng không hẳn, chỉ là hỏi thôi. Ông ta không trả lời thì tôi cũng hết cách. Đừng quan tâm mấy việc đó nữa, bây giờ tôi sẽ thả linh hồn của Đường Thân ra.” Quan Tử Vân giơ chiếc bình lên, chuẩn bị ném đi.