quyển sách.
Mao mẫu « mạng che mặt ».
Gáy lại in chữ thẳng
ngượng nghịu ngượng nghịu, xâm nhập tầm mắt ——
"Ta biết ngươi ngu xuẩn, ngả ngớn, đầu não trống rỗng, nhưng mà ta yêu ngươi."
Tề Chiếu cứng đờ, hô hấp cháy bỏng, cấp tốc bỏ qua. Chợp mắt vùi vào trong cánh tay, môi mỏng nhếch. Nội tâm kêu rên, lễ vật cái gì. Mấy tiết khóa bên trên xuống tới, Ôn Hoan đối với cách dạy của trường học mới đại khái hiểu rõ.
Mặc dù là tỉnh trọng điểm, nhưng là phương thức dạy học so với trước đó tại trường học ở Nam Thành còn rộng rãi hơn không ít. Tiến độ không có quá vượt mức quy định, nàng chỉ cần bổ sung mấy kiến thức điểm là được.
Về phần lớp học bên trong bạn học bầu không khí, so với cô trong tưởng tượng còn tốt. Tan học thời điểm Ôn Hoan ngẫu nhiên rời đi chỗ ngồi, từ phòng học đi nhà vệ sinh, có nữ đồng học lại gần đáp lời, những khác cũng chẳng có gì, chính là bưng lấy cánh tay của cô cọ xát đến mấy lần, một bên xoa một bên nhắc tới: "
Không có bôi phấn, mình còn muốn tới tìm bạn hỏi mỹ phẩm mua ở đâu."
Một nữ đồng khác buộc đuôi ngựa học hỏi:
"Lâm Thiến, cậu còn không bằng hỏi bạn ấy bình thường ăn cái gì, làm sao trắng thành dạng này?"
Ôn Hoan nói tiếp: "
Tớ... Tớ cái gì đều ăn."
Lâm Thiến thở dài:
"Cái gì đều ăn còn gầy còn như, có cái tốt gen chính là may mắn, trời sinh lại trắng vừa gầy, ghen tị."
Ôn Hoan có qua có lại:
"Các cậu cũng trắng... Cũng gầy..."
Lâm Thiến nén cười, hỏi:
"cậu vẫn luôn nói như vậy sao? Đứt quãng."
Ôn Hoan cuộn ngón tay lông mi khẽ run, lắc lắc đầu. Chu Lan Lan trước hết kịp phản ứng, nhéo nhéo Lâm Thiến, Lâm Thiến lập tức bổ cứu:
"Tớ không có ác ý, tớ siêu thích nghe loại giọng điệu này, rất đặc biệt."
Ôn Hoan cười cười biểu thị không quan hệ. Hai nữ đồng học tính cách hoạt bát, rất nhanh nói sang chuyện khác.
"cậu ngày đầu tiên đến liền gặp được hai chuyện xui xẻo, cũng đủ nhọc."
Ôn Hoan nháy mắt mấy cái, lặp lại Lâm Thiến, hơi thông thuận chút
: "Hai chuyện xui xẻo?" Lâm Thiến: " thứ nhất, là cậu buổi sáng đần độn mà chọn Tề Chiếu làm bạn cùng bàn, khả năng gần hắn chẳng gặp được cái gì tốt, hắn không có đuổi cậu, nếu không cậu liền mất thể diện."
Ôn Hoan bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách. cô nói đi, mọi người vì cái gì dùng ánh mắt ấy nhìn cô. Nguyên lai là mặc niệm. Ôn Hoan hỏi:
"Kia thứ hai... Chuyện xui xẻo là cái gì?"
Chu Lan Lan đoạt đáp:
"Vật lý thi tuần."
Hoài Đại trường trung học phụ thuộc thi tuần sắt không đánh nổi, mỗi tuần một lần thi. Mỗi tuần chọn một môn kiểm tra học sinh. Tri thức phong phú, khảo sát phạm vi lớn, so nửa tháng tiến hành thi độ khó hệ số lớn hơn.
Bởi vì không đưa vào thành tích khảo sát, cho nên ra đề bài thầy giáo không hề cố kỵ, muốn bao nhiêu khó ra bấy nhiêu khó khăn, nhất là vật lý. Thi tuần không phân lớp thi, mỗi cái ban thi ở lớp học của mình, bàn học không cần ngăn cách, mỗi lớp chủ nhiệm làm giám thị.
Buổi chiều cầm một tập bài thi, Ôn Hoan liền treo lên mười hai phần tinh thần, hết sức chăm chú làm bài. Một bên làm một bên xem. ừm, đề trình độ không tệ. Để bút xuống chính, là 30" sau.
Ôn Hoan nhìn đồng hồ, so với cô bình thường dùng nhiều hơn mười phút đồng hồ., những bạn học khác chau mày, còn tại múa bút thành văn.
Triệu giáo sư ngồi ở trên bục giảng nhìn tạp chí. Hướng phải, bệ cửa sổ bên ngoài, cây Ngọc Lan cành lá tươi tốt,, ngẫu nhiên có gió thổi qua, hương bay đến xông vào mũi. Tháng tư Hoài Thị, so những thành thị khác đến sớm hơn vào đầu mùa hè, ánh nắng vỡ nát rơi xuống dưới, ấm áp.
Nhìn một hồi, một lần nữa ngồi xuống, ánh mắt liếc qua bên trong có cái gì thoảng qua. Là tay thiếu niên. Ngón giữa cùng ngón trỏ kẹp lấy một cái bút..
Ôn Hoan nhanh chóng nhìn lén. A, mặt thật sạch sẽ. Cả ngày hôm nay, hắn ngồi dậy hai tiết, ngủ hai tiết, lúc đầu nàng cho là hắn sẽ trực tiếp cúp mất thi tuần. Hiện tại xem ra, vẫn để tâm khảo thí. Ôn Hoan nhìn nhìn bài thi của mình, nhìn nhìn bài thi của tề chiếu, khóa lông mày trầm tư.
Mấy ngày nay dì Đậu thật sự đối với cô rất tốt. Nếu như Tề Chiếu nộp giấy trắng, sẽ bị gọi phụ huynh?
Dù sao chỉ là thi tuần mà thôi, không có gì lớn.. Ôn Hoan đầu óc nóng lên, dùng bút nhẹ nhàng chọc chọc bả vai Tề Chiếu.