Cô Gái Nhỏ! Em Định Đi Đâu?

Chương 3: Thông tin



-"Sao công chúa của mẹ lại khóc thế kia." người phụ nữ thở từng hơi khó nhọc nói với cô.

-"Ưm, công chúa của mẹ đâu có khóc chỉ là bụi bay vào mắt thôi mà." Cô nũng nịu với mẹ.

-"Ừm, công chúa của mẹ rất mạnh mẽ mà. " mẹ cười hiền từ xoa đầu cô. Miệng thì cười nói thế, nhưng thâm tâm bà lại chẳng thoải mái chút nào, bà luôn buồn lòng tự trách bản thân ốm yếu, bệnh tật làm khổ con gái nhưng lại chẳng biết làm thế nào.

-"A, mẹ vừa tỉnh dậy chắc sẽ đói,̀ để con đi mua cháo cho mẹ." Cô vui vẻ nói.

-"Được, con đi đi."

Tại tòa nhà cao lớn của tập đoàn Lôi thị, bóng dáng người đàn ông cao lớn hướng đôi mắt sắc bén màu hổ phách về phía đô thị tấp lập qua ô cửa sổ lớn sát mặt đất trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên phía cửa có tiếng gõ nhẹ nhàng.

-"Vào đi "Dịch Thiên lạnh lùng lên tiếng.

-"Thưa ngài, Lý tiểu thư hiện tại đang ở bệnh viện thuộc quyền quản lý của tập đoàn Lôi thị chúng ta." Lôi thị kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, cũng như dịch vụ cho các tầng lớp khác nhau nên Giản Vy mới có thể mang mẹ đến bệnh viện thuộc quản lý nhà họ Lôi mà trị bệnh. Bởi cô nghe nói, chất lượng dịch vụ, tay nghề bác sĩ ở đây rất tốt chi phí cũng có phần phù hợp với hoàn cảnh của gia đình cô, nhưng đối với một số phẫu thuật đặc thù thì chi phí cũng không hề rẻ như phẫu thuật ghép tim của mẹ Giản Vy.

-"Cô ấy bị sao à?" Đây là lần hiếm có mà anh biết quan tâm đến người phụ nữ khác trừ mẹ mình ra làm cho trợ lý hơi sửng sốt chính anh cũng cảm nhận được điều đó nhưng vẫn rất bình tĩnh.

-"Lý tiểu thư cô ấy chỉ đến chăm sóc mẹ bị bệnh, mà tôi còn điều tra được từ vị bác sĩ điều trị cho mẹ cô ấy rằng bà ấy đang cần một chi phí rất lớn để phẫu thuật tim."

-"Cậu giúp tôi sắp xếp cho cô ấy đến gặp tôi." Anh nở một nụ cười thần bí, nguy hiểm rồi nói với trợ lý.

-"Dạ được." trợ lý liền nhận lệnh rồi lui ra đi thực hiện nhiệm vụ của mình.



Tại bệnh viện, sau khi cô đi mua cháo về cho mẹ đã thấy những người áo đen đứng trước cửa phòng bệnh của mẹ cô.

-"Các anh tìm ai thế." cô bước vội đến hỏi.

-"Thưa cô,cô có phải là Lý tiểu thư không?" Một trong số những người áo đen ấy bước lên hỏi cô.

-"Phải, các anh tìm tôi có việc gì?"

-"Chúng tôi là người của Lôi tổng, ngài ấy muốn gặp Lý tiểu thư mời cô theo chúng tôi một chuyến."

-"Tôi không đi, tôi không biết Lôi tổng của mấy người là ai cả." Cô xua tay định bỏ chạy vào phòng bệnh thì đột nhiên một người đàn ông nhàn nhã ngồi trên ghế im lặng nãy giờ liền đứng nên bước về phía cô mà nói:

-"Chào cô, tôi là trợ lý của Lôi tổng .Cô còn nhớ người đàn ông mà cô đã cho ăn bạt tai ở trong quán bar không? Người đó chính là Lôi tổng." Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn biểu hiện của cô.

-"Chẳng lẽ anh ta đến bắt tôi đi chỉ để bắt đền tôi chiếc áo sao?" Cô nghe đến tên người cô đã đắc tội mà run sợ.

-"Cũng không hẳn là thế thưa tiểu thư."

-"Vậy anh ta muốn tìm tôi còn có mục đích khác nữa sao?" Càng nói cô càng run sợ, mặt cũng trở nên biến sắc. Tên trợ lý nhìn biểu hiện của cô mà suýt buột miệng cười anh ta nghĩ thầm" sắp có kịch hay để xem rồi đây".

-"Tôi có thể không đi không?"

-"Không thưa tiểu thư. Tôi biết được mẹ của cô đây đang cần một chi phí lớn để phẫu thuật tim mà bây giờ chúng tôi mà bước vào nói mà cô đã tới quán bar làm việc thì bà ấy sẽ như thế nào đây nhỉ?" anh ta bày ra vẻ mặt suy tư nhìn cô.



-"Các anh...các anh dám.." cô nghe vậy gương mặt liền tái mét nói không lên lời.

-"Sao tôi lại không dám cơ chứ?" Anh ta đứng thẳng nghiêm nghị hỏi cô.

-"Vậy các anh đợi tôi cho mẹ ăn cháo đã. "

-"Cô có 30 phút, thời gian của Lôi tổng là vàng." Tên trợ lý mở miệng nói. Cô không nói gì mà chỉ bước vào phòng bệnh đóng sầm cửa lại.

-"Ai lại chọc tức con gái của mẹ sao?"

-"À dạ không con chỉ nhỡ tay thôi." nghe mẹ hỏi lúc này cố mới nhận ra hành động của mình hơi quá.

-"Mẹ à, mẹ ăn cháo đi rồi uống thuốc." có bỏ hộp cháo lên chiếc tủ cạnh giường rồi quay sang đỡ mẹ ngồi dậy.

Sau khi mẹ ăn xong, cô liền nói với mẹ:

-"Bây giờ mẹ ở đây nghỉ ngơi con ra ngoài một chút sẽ trở lại với mẹ."

-"Ừ, con đi đi nhưng nhớ đừng làm việc gì quá sức nha ."

-"Vâng,mẹ yên tâm, con đi đây." Cô đắp lại chăn cho mẹ rồi bước ra ngoài.

-"Bây giờ tôi có thể đi với các anh rồi. Đi nhanh một chút tôi còn có việc phải làm." Những người áo đen xung quanh liền gật đầu rồi hộ tống cô lên xe, Người làm việc dưới trướng anh đều có tác phong làm việc dứt khoát như vậy. Cô được họ đưa đến một tòa nhà nguy nga tráng lệ khiến cô cũng phải trầm trồ vì vẻ ngoài của nó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv