Nhạc Hy khó khăn tỉnh dậy, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt cô là trần nhà quen thuộc ở Nghê Đường, không lẽ tối qua hắn đem cô về?
Dụi dụi mắt, cô hốt hoảng khi thấy Quân Hàm nằm bên cạnh, anh ta bình thường dậy rất sớm, không vì công việc thì cũng là vì thói quen. Đây có lẽ là trường hợp ngoại lệ đi.
Nhạc Hy cố gắng vươn người lấy điện thoại, chợt một cơn đau ở vùng eo xuất hiện khiến cô khẽ rên một tiếng ai oán. Mẹ nó, bà mày muốn thiến 'thằng nhỏ' của ngươi!
Tuy tiếng động rất nhỏ, nhưng đối với người ở 'đầm lầy' lâu năm như Quân Hàm, thính giác còn có thể sánh ngang với cả chó đặc vụ, sao có thể làm lơ.
"Chuyện gì?" Anh ngồi dậy rồi đỡ cô, chưa kịp hỏi đến câu thứ hai, Nhạc Hy đã lớn giọng:
"Cút! Tên khốn nhà mi đúng là không bằng cầm thú!"
"Vậy à.." Đối với tình cảnh này, anh chỉ biết cười trừ.
"Em đói không, chúng ta đi ăn bữa trưa"
"Cái gì? Mấy giờ..." Nhạc Hy vội cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường.
Dường như không tin vào mắt mình, cô lấy cả điện thoại của Quân Hàm ra xem.
Đã là mười một giờ trưa rồi?
"Chết em rồi, hôm nay phải đi làm."
"Anh bảo Giám đốc bệnh viện cho em nghỉ rồi."
"Anh bị điên à? Ai khiến anh làm vậy?"
"Bản thân còn chẳng đi nổi hai bước, tiểu cô nương định chăm sóc ai?"
Quân Hàm cợt nhả, Nhạc Hy dù tức cũng vẫn phải nhịn, dẫu sao anh ta nói rất đúng.
"Ngồi nghỉ một lát, anh đi gọi bữa trưa."
"Này! Mua thêm trà đào, tự nhiên em thèm quá!"
"Biết rồi, bé con của anh mau nghỉ ngơi."
Quân Hàm hôn nhẹ lên trán cô rồi nhanh chóng ra ngoài.
Nhạc Hy mỉm cười, chả trách Lý Minh lại ghen tị với chồng cô.
Trước đây, hai người học chung trường Trung học, cái thời mà nhiều nam thần và chuyện tình vườn trường nhất. Cả hai đều soái, cùng là đại thiếu nhà giàu, học lực giỏi, tuấn tú hơn người. Nhưng một tên lăng nhăng, vô tâm vô phế. Một lại ôn nhu, dịu dàng, đến hơi thở cũng toát mùi thính và ngôn tình; thử hỏi cái ngày ấy, thằng nào có ưu thế hơn? Ấy vậy mà hiện tại có muốn cũng chẳng được, Vương Quân Hàm - căn bản bị hắc hoá mất rồi.
Từ khi lên Đại học, mọi người nói rằng hắn thường xuyên qua đêm với nữ sinh và gái trong club, tối nào cũng say xỉn, mặc dù không ảnh hưởng đến bài vở trên trường, ấy mà làm sao người ta chịu nổi? Lớn hơn một chút thì hắn cặp với mấy cả nghệ sĩ của công ty, khiến báo chí được nước đăng ảnh tùm lum, Vương thị một phen náo loạn. Cuối cùng, Quân Hàm dù có thích ngành y đến mấy, gia đình cũng bắt chuyển về quản lý sản nghiệp, tính ra là ba năm vô ích để thi lại Đại Học.
Lộ Hà Điệp hiện tại sống rất tốt, chồng cô ta - Lý Minh chăm sóc như nâng trứng hứng hoa, thậm chí còn bị báo lá cải chụp lại mấy lần. Lý Dương Đế thì khác, ông ta điên điên dồ dồ, sắp thần kinh con mẹ nó luôn. Tưởng Hoa và Lý Mạn Thi ở ngay thủ đô nơi chính phủ đặt trụ sở, quảng trường Thiên An Môn. Ông ta có muốn bắt người cũng không được, đừng nói là còn có Lăng Mộc Uy hỗ trợ đằng sau; nghe nhân viên Le Rosé nói hai người bọn họ hình như yêu nhau rồi. Còn Sở Văn Lục Thiên - Tên ấy say tí bỉ ngày đêm, cuối cùng hai ba lần phải nhập viện để rửa ruột.
Cho chết, chừa cái tội hèn. Sau cùng, Sở gia đành đưa anh ta ra nước ngoài cưới một chị gì xinh xinh là con lai, tiểu thư của một công ty đối tác bên Pháp. Chưa cần biết tên gì, gái lai Pháp - Trung là đã thấy xinh rồi, kể ra số hưởng thật đấy, sao không thân danh bại liệt luôn đi?? Tức chết cô mà.
Liên hệ đến nhân vật Sở Châu Vi (Sở Vi), chung quy lại chị ta khá thích cậu em họ Lục Thiên kia, ơ mà chưa hết ba đời, cái này là loạn luân. Biết vậy nên đành ngậm ngùi rút lui, nhà chị ta giàu như thế, mặt lại xinh xắn, thiếu gì trai, ra đường nhặt bừa cũng toàn đại gia, thiếu gia.
Kết cục với cả nữ chính và nhân vật phụ cũng không quá tệ, nhưng còn cô??? Chả nhẽ tác giả bỏ quên con ghẻ của mình?
Vấn đề là dạo gần đây rất yên bình, làm cho cô cảm thấy bị thụ sủng nhược kinh*, liệu tiếp diễn được đến khi nào?
Quân Hàm sau một hồi gọi người đem bữa trưa đến thì ân cần bế cô ra khỏi phòng, tiến về phía nhà ăn.
"Hôm nay dùng món Tây, thấy thế nào?"
"Bình thường!"
Nhạc Hy hờ hững đáp, món Tây thì món Tây, đâu phải cao lương mỹ vị gì hiếm, không lẽ được đích thân tổng thống Mỹ mang tới?
Bữa ăn im lặng lạ thường, cô vừa nhìn thấy đĩa xúc xích hun khói liền đẩy qua phía Quân Hàm:
"Cắt giúp em đi."
Đây chính là do anh chiều hư, cô căn bản trước nay đều tự lập, từ lúc lấy chồng xong, tâm tình như thay đổi, tính tình ỷ lại vào bạn đời. Cũng không trách nổi, là bữa nào cũng chính tay Quân Hàm giúp cô làm mấy công việc này, trước đây còn trừng mắt khi cô tự túc, quả thực vô cùng đáng sợ.
Nhưng hôm nay không như vậy, anh ta cười tà mị, ung dung bỏ miếng thịt bò vào miệng, còn vô sỉ mà nói.
"Cái thứ này, chính là không bằng 'của anh' tối hôm qua, em cần gì phải cắt."
Không nhắc thì không sao, hễ nhắc là bản thân cảm thấy muốn độn thổ.
Chợt, ánh mắt lướt qua cái bàn ăn: trứng, xúc xích, salad với thứ sốt màu trắng, còn có mấy món ngoại khác. Cả người Nhạc Hy hơi run run, cô bắt đầu cảm thấy bụng dạ khó chịu, gần như muốn nôn. Không phải do cô tưởng tượng quá đà chứ? Ấy mà cái mùi thức ăn thật đáng sợ.
Đoạn, Nhạc Hy vội vã lao vào nhà vệ sinh, nôn oẹ mấy lần, kết quả, có ra được cái gì đâu, cô biếng ăn mà.
Quân Hàm sửng sốt, chỉ là trọc ghẹo cho vui, chẳng lẽ ghê tởm thật, đến mức muốn xả ra ngoài sao?
Anh đặt dao, dĩa xuống rồi đi theo cô, bất quá thấy sắc mặt tái nhợt kia, trong lòng bỗng nổi lên gợn sóng:
"Dễ bị kích động như vậy ?"
"..."
Quân Hàm dìu cô về bàn ăn, may mắn thay anh gọi nhiều, vừa rồi còn cắt sẵn bít tết cho cô, thuận tay đẩy sang phía đối phương:
"Không đùa em nữa, mau ăn đi!"
"Hừ..."
Nhạc Hy đưa một miếng thịt vào miệng, bất quá ngay lập tức lại phóng như điên vào nhà vệ sinh, nôn oẹ mấy trận nữa. Quân Hàm bực bội, không lẽ cố tình?
"Em như nào đến ăn thịt bò cũng nghĩ đến loại chuyện kia?"
"Thực sự nuốt không vào."
Lăn lộn mấy trận, cháo trắng cũng tới, vậy mà Nhạc Hy không ăn nổi thứ gì, lúc này đã thấm mệt, bữa cơm vì thế mà mất vị.
"Uống đi!"
Quân Hàm đưa cô ly trà đào, kỳ thật thứ này dạ dày lại nhanh chóng tiếp thu.
"Lát nữa anh đi mua thuốc, uống hết nước rồi biến về phòng!"
"A-Anh... còn cảm thấy mình vô tội trong vụ này sao?"
"Chứ không phải do em luôn nhịn ăn giữ dáng sao? Ngồi đó làm gì, oan ức lắm à?"
Quân Hàm gắt gỏng, bình thường Nhạc Hy biết cái tật khẩu xà tâm phật của anh ta nên bỏ qua, nhưng lúc này, cô thật sự không thể nhịn.
"Đúng, lấy anh mới là điều oan uổng cho tôi, phí cả cuộc đời!"
Nhạc Hy dù đau eo vẫn cố gắng lết về phòng, sau đó còn cố ý trút giận lên cánh cửa.