Chiếc xe tiến vào giữa sân, ngay lập tức liền có người từ trong nhà chạy ra đón tiếp.
Nhạc Hy tự mình mở cửa xe rồi lẽo đẽo theo Lập Cung đi vào trong.
"Lão đại, Triệu tiểu thư đến rồi!"
Nhạc Hy từ lúc bước đến đây thì đầu cứ ong ong, dạo này sức khoẻ cửa cô không được tốt lắm, bệnh tình lại chuyển biến xấu. Xong, vẫn phải cố gượng dậy. Hàng ngày cô sử dụng thuốc thuốc trầm cảm và thuốc ngủ đều đều nhưng mỗi lần đi khám thì bác sĩ lại tăng liều.
Tất cả những người trong nhà giữ trạng thái im lặng, tạo cho Quân Hàm một khung nền huyền bí, đầy ma mị. Khí chất vương giả, quyền quý toát ra một cách mạnh mẽ, Nhạc Hy đối với loại cảm giác này có chút sợ hãi.
"Vương thiếu, rốt cuộc anh muốn cái gì?"
Hắn nhâm nhi ly rượu trên tay, hoàn toàn ngó lơ trước sự hiện diện của cô.
Nhạc Hy không đủ kiên nhẫn, cô tức đến nổ đom đóm mắt mà vẫn lực bất tòng tâm, chẳng lẽ anh ta khinh người đến vậy?
Quân Hàm đặt ly rượu xuống bàn một tiếng 'cạch', đứng dậy chậm rãi bỏ lên gác, cạy răng không nói nửa lời.
"Cô nên đi theo!" Lập Cung nhìn cảnh tượng đang xảy ra, trong lòng thừa biết cô đang điên đến mức nào, chỉ là... tính cách Quân Hàm chính là vậy. Tuy tiếp xúc với vị Vương tử này chưa tròn một ngày nhưng Quân Hàm cũng thể hiện mình là người hành động theo cảm tính và hàm ý, buộc người khác phải tự hiểu chứ không đích thân giải đáp. Nhạc Hy im lặng rồi theo anh ta vào một thư phòng khá rộng.
Cánh cửa vừa đóng lại, Quân Hàm đã vắt chân ngồi tại ghế sopha, chỉ chờ Nhạc Hy mở lời.
"Thời gian của tôi không rảnh rỗi giống của anh, có gì thì nói nhanh lên!"
"Ngồi xuống đi, chúng ta còn cả đêm cơ mà..."
Nhạc Hy khó hiểu nhìn hắn, dù vậy cô bất đắc dĩ phải ngồi xuống.
"Năm nay cô bao tuổi?"
"26"
"Không phải đến tuổi lấy chồng rồi sao?"
"Đó là chuyện của tôi!" Cô bỗng cáu gắt, không những thế còn nói thêm: "Vương thiếu đừng có lo chuyện bao đồng."
"Tôi muốn có một cuộc hôn nhân 'thương mại'." Lời vừa dứt, Nhạc Hy liền ngạc nhiên vô cùng, đây chính là thứ cả đời không bao giờ cô nghĩ đến, chứ đừng nói là nó sẽ xảy ra.
Cô lập tức đứng dậy, nói:
"Hôm nay anh say rồi, tôi không tiếp chuyện với anh"
"Nếu tôi nói cả hai cùng được lợi thì sao?"
Ánh mắt Nhạc Hy bỗng trở nên mông lung, mơ hồ.
Quân Hàm trông vậy, tiếp tục:
"Tôi cưới vợ sẽ được hưởng thêm 20% cổ phần Vương thị từ ông nội, hơn nữa con tôi cần có mẹ. Còn cô, tôi trích 5% cổ phần tập đoàn, như vậy không phải quá hời sao?"
"Cái gì? Anh nghĩ tôi thiếu tiền à?"
Quân Hàm không nói nữa, anh lấy một cái phong bì màu nâu nhạt rồi ném sang cho cô.
Nhạc Hy không biết bên trong có gì nên cũng rất tò mò, vừa nhận phong bì đã bóc ra luôn.
"Mẹ kiếp, anh còn có thể vô sỉ tới mức nào nữa?" Cô bàng hoàng nhìn tập ảnh dày cộp toàn là hình thân mật giữa cô lúc ở quán bar, trên xe, chỗ Phúc Ý và đặc biệt là ảnh hai người tối qua. Nhạc Hy cục súc ném thẳng cả xấp hình vào người Quân Hàm rồi quát ầm ĩ.
"Anh gài tôi?"
"Muốn nghĩ sao thì nghĩ..."
"Hừ! Anh xem anh đi doạ ai? Tôi đây dính nhiều vụ còn bê bối hơn thế này. Có nằm mơ thì cũng đừng kéo người khác vào."
Tưởng như anh ta sẽ tức giận hay đại loại thế, nhưng không, Quân Hàm lại nói:
"Em thay đổi nhiều như vậy, tôi thật là không nhận ra." Ánh mắt ấy một lần nữa xa xăm, bí ẩn đến khó tả. Nhạc Hy bỗng trong lòng xuất hiện một nỗi xót xa. Quả, Quân Hàm trước giờ có hơi ngạo nghễ và độc đoán chuyên quyền nhưng anh ta đơn nhiên cũng chỉ là con người, vả lại cô không biết bản chất của anh ta như nào, hiện tại liền rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
"Anh biết cái gì mà nói?"
"Hôm đó tôi gặp em lần đầu năm 15 tuổi. Em chơi với lũ trẻ con ở trường tiểu học Tư Thanh... Sau đó còn ném chai nước vào người tôi."
Đầu cô mang máng xuất hiện mảnh ký ức hắn vừa kể, nhưng mà đã 11 năm, anh ta coi cô là trẻ con chắc? Nói rung động liền rung động?
"Quá khứ rồi, anh bới móc lên làm cái gì? Chẳng nhẽ anh không biết Triệu tiểu thư năm 17,18 tuổi là người thế nào?" Nhạc Hy dùng mọi thủ đoạn công kích anh ta, đồng nghĩa với việc lôi một dãy những thứ không tốt đẹp cô từng trải. Cả đời này cô nợ ba mẹ, nợ gia đình một cô con gái ngoan và hiếu thảo. Mục tiêu của Nhạc Hy không phải lấy chồng nên hôn nhân đối với cô chính là không nên có.
"Tôi mặc kệ em ra sao. Thứ Quân Hàm này đã muốn thì có bẩn đến mấy tôi vẫn sẽ lấy."
Anh bá đạo tuyên bố rồi tính bước ra ngoài, không ngờ Nhạc Hy còn phản ứng nhanh hơn.
"Được! Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn. Còn nữa, bên gia đình anh phải đến Cao gia hỏi cưới đàng hoàng, rõ chưa...?"
Quân Hàm lặng người mấy giây rồi nói.
"Nửa đêm rồi, ngủ lại đi!"
"Không cần! Nhà ai có người đấy ở..."
Cô đi ra trước anh, Quân Hàm không tin rằng mình lại làm trò lố bịch ấy. Anh không muốn ép buộc Nhạc Hy, nhưng đứng trước hoàn cảnh hiện tại là bất đắc dĩ. Một bên là đống tài sản bao nhiêu người nhòm ngó và sự an toàn cho gia đình, bản thân. Bên còn lại là Triệu Nhạc Hy. Nếu bắt buộc, Vương Quân Hàm sẽ lựa chọn cái đầu tiên, ít ra anh cũng không quá áy náy khi đưa ra quyết định này.
Việc hai người từng gặp nhau chỉ là tình cờ Trình 74 kể lại, hoàn toàn không có một chút xót lại ở trong đầu Quân Hàm lúc bấy giờ.