Đường dốc, nắng chói chang khiến nó nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, tay chân đã bủn rủn, thật sự bây giờ nó chỉ ước trên ngọn núi hiu quạnh này có chỗ trú ngụ. Nhưng đó là điều ước viển vông bởi nơi hoang vu thế này làm gì có chỗ nào an toàn mà nghỉ ngơi được. Đi qua chiếc xe của Hoàng Tuấn, nó không khỏi bực mình đá mạnh một cái, khiến cửa xe vang lên tiếng động chói tai. Cũng tại tên khốn vô công rồi nghề đó mà giờ nó phải khổ sở như vậy, thật đáng chết.Hắn đi đằng sau, thấy bộ dạng bực tức của nó bây giờ không khỏi buồn cười:
-"Tiểu thư máu lạnh mà cũng biết giận dỗi sao? Nhìn cậu bây giờ thật sự dễ thương đấy."
Nó nắm chặt tay rủa thầm bản thân mình bất cẩn, sao lại quên mang theo ám khí được, lúc này quả thật nó chỉ muốn 1 đao giết chết người trước mặt:
-"Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu."
Hắn cười haha, đưa tay vuốt vuốt tóc:
-"Đi bộ từ đây xuống núi ít nhất mất 30 phút, trời nắng như vậy cậu đi được không?"
Nó ngước mặt lên. Bầu trời thu trong trong, cao vút, hơi nóng phả vào mặt nó làm mồ hôi chảy ra ngày càng nhiều.
-"Ai nói tôi muốn đi bộ, tôi đâu rãnh vậy."
Ai đó bĩu môi, hơi nhún vai rồi nhẹ nhàng mở cửa, lưng khom 90 độ:
-"Mời tiểu thư Lâm đây an tọa."
Nó nhíu mày buột miệng nói nhỏ nhưng cũng đủ cho hắn nghe trọn vẹn từng chữ:
-"Dawn you!"
Hắn hơi sững người nhưng cũng không nói gì, lẳng lặng mở cửa xe bước lên.
Tiếng khởi động xe vang lên, mấy giây sau, "Chiến mã" đã hùng hổ lao xuống núi.
*******************************
-"Này, đây đâu phải đường về thành phố." Nó nheo mắt nhìn ra cửa sổ rồi cất giọng lãnh đạm hỏi.
Hắn khẽ cười, đáp lại:
-"Ai bảo cậu là tôi về thành phố? Tôi đói rồi nên muốn đi ăn mà."
Tiếng bẻ tay rốp rốp vang lên, nó xẵng giọng:
-"Dừng xe! thật lãng phí thời gian."
Hắn không nói gì, tập trung lái xe, vài phút sau mới mở miệng:
-"Cậu an phận ngồi đó đi, tôi đưa cậu đến chỗ này hay lắm."
Nó ngao ngán nhìn ngược xuôi, trong lòng xảy ra mâu thuẫn:"Sao hắn nói gì mình cũng không phản đối vậy? Lâm Khả Hân mày không được như vậy."
************************
Hắn dừng xe ở cổng vào 1 làng nhỏ ở vùng ngoại ô, nó mở cửa đi xuống, nhìn 1 lượt, khuôn mặt lại quay về vẻ lạnh như tiền theo đúng quỹ đạo.
Nó còn đang nhìn về phía cánh đồng bát ngát ở đằng xa thì 1 bàn tay đã kéo nó xềnh xệch đi về phía trong làng, bực bội nó vung tay hắn ra nhưng hắn lại càng nắm tay nó chặt hơn, mọi người nhìn về phía nó, cố che nụ cười, phải, có lẽ họ nghĩ đó là 1 đôi đang giận nhau.
Cả 2 cứ kéo nhau đi như vậy, khiến họ đi đến đâu cũng thành tâm điểm chú ý. Hắn dừng lại ở 1 quán cháo nhỏ nhưng trông rất sạch sẽ, nhẹ nhàng nhấn nó ngồi xuống. Từ trong quán, 1 bé gái khoảng hơn 10 tuổi lật đật chạy ra theo sau là 1 phụ nữ khá trẻ nhưng gương mặt lại có vẻ từng trải.
-"Anh Tuấn, hôm nay anh đến muộn 5 phút nhé."-đứa bé cất giọng lanh lảnh.
Hắn xoa đầu cô bé rồi nói:
-"Ừ hôm nay anh hơi bận."
Sau đó quay sang khẽ cúi đầu chào người phụ nữ trước mặt:
-"Mới mấy ngày không gặp mà trông chị có vẻ trẻ ra mấy tuổi đấy."
Nó đang nghịch điện thoại, nghe hắn nói như vậy bỗng khụ khụ 1 tiếng rồi ngước mặt lên mỉm cười với người trước mặt.
Người phụ nữ nở nụ cười đôn hậu:
-"Cậu cứ chọc quê tôi là giỏi. Mà vị tiểu thư này là ai vậy? Bạn gái cậu sao?"
Hắn liếc nó ánh mắt toát lên vẻ tinh nghịch:
-"Hiện giờ thì chưa nhưng tương lại thì có lẽ vậy."
Nó nhíu mày đưa chân đá mạnh vào hắn, hắn chỉ kịp la lên tiếng á rồi lại xuýt xoa:
-"Cô ấy hung dữ hơn mức cho phép, chị đừng để ý nhé."
-"Ăn nói đàng hoàng vào, tôi không rãnh ngồi đùa với cậu đó."-nó nhếch mép.
Người phụ nữ nhìn 2 đứa nó như vậy không giấu nổi nụ cười của mình quay sang phía hắn cất giọng:
-"Thôi để tôi nấu cho cậu bát cháo hạt sen nhé, còn vị tiểu thư đây muốn ăn gì nào?"
Nó liếc nhìn bảng menu rồi nói:
-"Cho tôi 1 bát cháo đậu đỏ."
Người phụ nữ gật đầu rồi quay vào trong nhà. Đứa bé gái cũng theo mẹ nó đi vào nhưng được mấy bước thì ngoảnh đầu lại nới với:
-"Anh à, chị ấy thật nóng tính, chả hài hước tẹo nào, sau này anh không được thích chị ấy nhé, sẽ thiệt đấy."
Hắn đang uống nước nghe vậy liền ho sặc sụa, nó nhìn cô bé đó rồi lại nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng những tia rối loạn.
-"Nó là con nít đừng chấp nó nhé."
Nó chưa kịp trả lời thì nghe tiếng đổ vỡ, quát nạt ở bàn bên cạnh.
-"Chủ quán đâu, hôm nay mày không trả tiền thì tao đập nát cái quán nhỏ này của mày."
Tiếng nói vừa dứt thì tiếng loảng xoảng lại vang lên, tên cầm đầu hung hăng đá văng mấy cái bàn cạnh mình khiến khách chạy hết rồi, bát đũa rơi vỡ tan tành. Nó nhíu mày nhìn đám người đó 1 lượt, nét mặt hơi tức giận khi nhìn thấy sợ dây chuyền trên cổ mấy tên đó.
-"Khốn kiếp, là người của Evil." Nó lẩm bẩm.
Lông mày hắn cũng co lại, liếc nhìn mấy tên đó khóe miệng hắn uốn thành nụ cười.