Cả bốn người với hai cái thân thể bất động rời khỏi ngôi nhà, may sao đường trở ra không gặp bất cứ một tình huống đáng sợ nào nữa. Vẫn đang cảnh giới bên ngoài là Tuấn cụt, thấy đám bạn xuất hiện, lại còn vác theo xác người, Tuấn vội chạy lại hỏi:
- - Trong đó xảy ra chuyện gì vậy, mà hai cái xác này là sao…? Sao tụi mày lại vác ra đây..?
Lâm vội trả lời:
- - Vẫn còn sống, không phải xác chết đâu…? Mà nãy giờ ở đây có thấy người khác nữa không..?
Tuấn đáp:
- - Tiên sư, cái giờ này thì chỉ có ma nó đi chứ người ai điên dại mà lang thang đến chỗ này. Ếch nhái kêu sợ thật đấy, nãy giờ mà có ai vỗ sau lưng một cái chắc tao sợ chạy mất dép quá. Chỉ lo chúng mày trong đó xảy ra chuyện gì, mà ban nãy tao lờ mờ thấy cái gì trăng trắng chạy trên mái nhà thì phải. Tối qua không rõ là thứ gì luôn.
Lâm gật đầu rồi ra hiệu cho các bạn:
- - Đưa hai thằng này ra chỗ vắng vẻ kia rồi tính tiếp. Nhanh lên, tiện trong lúc chờ bọn nó tỉnh tao sẽ kể cho chúng mày toàn bộ sự việc.
Cả 5 nhẹ nhàng di chuyển khỏi khu vực nhà cô Ba một đoạn, cách đó không xa có một vườn bạch đàn, cây cối um tùm. Sau khi trói hai thằng đang mê man bất tỉnh vào gốc cây Lâm mới bắt đầu câu chuyện mà đám bạn đang chờ đợi từ khi bắt đầu đến đây, Nhất là Phi với câu hỏi ban nãy, cô gái mặc áo dài trắng ấy là ai…?
Lâm khẽ nói:
- - Nếu tao nói hai thằng này bị ma quỷ dọa cho sợ đến phát ngất đi tụi mày có tin không..?
Đạt 09 cười phá lên nhưng rồi ngay lập tức lấy tay che miệng đáp:
- - Há há há, mày nghĩ bọn tao thích nghe truyện ma nên bày đặt kể truyện đêm khuya hả Lâm. Đừng giỡn nữa, vào chuyện chính đi.
Phi đột nhiên cất lời:
- - Mày mới là người phải im đó Đạt, im lặng nghe nó kể tiếp đi.
Đạt quay sang nhìn Phi nói:
- - Mày sao thế hả Phi, mày mà cũng tin chuyện ma quỷ hay sao..? Hai thằng cứng nhất tiểu đội ngày trước đang kể chuyện ma lúc 12h đêm này chúng mày ơi.
Phi vẫn đang túa mồ hôi từ nãy đến giờ, không biết có phải từ khi nhìn thấy hình ảnh cô gái đó từ trong gương mà Phi suốt từ nãy đến giờ luôn cảm thấy lạnh sống lưng. Ánh mắt của thứ ma quỷ trong gương nhìn Phi tựa hồ vẫn đang đứng ở đâu đó rất gần, rất gần để theo dõi tất cả. Chính vì thế Phi vẫn đang toát mồ hôi lạnh, Phi run run nói với giọng sợ hãi:
- - Bởi vì tao đã nhìn thấy cái thứ quỷ quái ấy bên trong căn phòng mà hai thằng kia ngất xỉu. Nó có thật, dường như nó đã ở đó ngay từ khi bọn tao bước vào phòng, chính nó đã mở cánh cửa tủ đẩy hai thằng này ngã ra. Chỉ có điều khi nhìn vào gương tao mới thấy nó….
Đạt nhìn Phi biểu hiện đang lo sợ thực sự thì cũng chột dạ, bởi trước giờ Phi rất cứng rắn. Một mình nó ở trong rừng không ngủ cả đêm để canh cho anh em nghỉ ngơi mà nó còn chẳng sợ, đằng này chỉ vừa mới dạo qua ngôi nhà kia một khoảng thời gian, thế nhưng nhìn nét mặt trắng nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, giọng nói lạc đi. Đạt hiểu bạn mình chắc chắn đã chứng kiến một thứ gì đó đáng sợ lắm. Đạt hỏi lại với giọng nhỏ hơn:
- - Mày….thấy...cái….gì….vậy….
Phi nhìn tất cả rồi trả lời:
- - Lâm, mày giải thích đi….Cô gái mặc áo dài trắng mà tao nhìn thấy trong gương đó là ai…? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy…?
Câu chuyện được chính một kẻ vừa mới đặt chân vào làng công nhận, khiến cho tất cả những kẻ đi cùng cũng phải nửa ngờ nửa tin. Hơn nữa hai thằng đang nằm kia cũng là một vấn đề khó giải thích. Tại sao chúng lại ngất, hơn nữa còn bị nhét vào trong tủ. Trong khi ngôi nhà chỉ có tưng ấy người, và tất nhiên không ai trong số bạn của Lâm cũng như Lâm đánh chúng nó cả.
Đúng ra từ đầu Lâm không muốn kể chuyện này với mọi người, bởi sẽ rất khó mà có thể tin được. Lâm cũng không hiểu tại sao hồn ma của Trinh lại xuất hiện để Phi nhìn thấy. Nhưng cũng chính vì vậy mà những điều Lâm nói ra lúc này đã khiến mọi người tin hơn. Sau khi kể xong những chuyện thời gian qua khi Lâm trở về làng, kể cả những chuyện xảy ra trong quá khứ đối với cô bạn đáng thương tên Mai, rồi cái chết của Phách kèm theo nỗi oan ức, hay ngay cả việc Lâm phỉa đào mộ bạn thân lên để thiêu cháy thứ bùa ngải đáng sợ.
Bốn thằng bạn trong lính của Lâm kẻ nổi gai ốc, người lạnh sống lưng sau khi nghe câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong tưởng tượng. Nhưng chẳng có lý nào Lâm phải bịa chuyện để lừa anh em, cũng như việc Phi tận mắt nhìn thấy ma quỷ, rồi những thứ khó giải thích đêm nay. Dù không muốn tin, cả Đạt, Khanh, Tuấn đều phải gật đầu chấp nhận câu chuyện của Lâm là thật. Lâm giải thích thêm một chút về Trinh để mọi người hiểu rõ:
- - Cô gái mặc áo dài trắng mà thằng Phi nhìn thấy vốn dĩ là một cô gái chết oan, cô ta chết rất trẻ. Xác của cô ấy bị lũ khốn kia dìm dưới sông một tuần lễ, khi nổi lên bờ thi thể gần như đã bị thối rữa cũng như bị cá rỉa nát bét. Lúc mới về làng tao cũng như thằng Phi, phải nhìn thấy những thứ ghê rợn, cũng phải mất nhiều công sức, nhờ cô Ba mù chủ của ngôi nhà này giúp đỡ mới tránh khỏi tai họa. Tuy đã bốc mộ cho Trinh nhưng bát hương thờ cúng cô ấy được đặt trong ngôi nhà này. Sự trở về của thằng Hân đã khiến cho hồn ma Trinh tiếp tục nuôi oán hận. Dù rằng Hân là một kẻ vô cùng đáng sợ.
Phi vội hỏi:
- - Vậy...vây….tao lỡ nhìn thấy cô ấy….liệu rằng cô ấy có đi theo ám tao không..?
Lâm lắc đầu:
- - Tao nghĩ chắc không đâu, ngược lại chẳng phải cô ấy hôm nay đã giúp chúng ta sao..? Tao cũng cảm nhận thấy cô ấy luôn đi theo bảo vệ tao mấy ngày hôm nay, không chừng chính cô ấy đã ngăn cản tụi nó để Mai có thể chạy trốn.
Tuấn cụt hỏi Lâm:
- - Thật sự mày đã đào mộ ông bạn kia lên à…? Mà có thật trong quan tài có cái thứ kinh tởm ấy không..? Thế quái nào lại thế được nhỉ..? Tao cũng có nghe qua chuyện bùa ngải nhưng nghĩ tất cả chỉ là hư cấu.
Phi đáp:
- - Thực ra hồi trước khi vào rừng huấn luyện, chẳng phải chúng ta cũng được dặn đừng nên làm gì mất lòng bà con dân tộc thiểu số hay sao…?
Đạt cười:
- - Hồi đó tao chỉ nghe thấy bảo trên đó người ta có bùa yêu thôi, tao chỉ sợ bị gái trên ấy yểm bùa bắt làm chồng..Ha ha ha.
Đang lúc lo lắng Đạt nó vẫn có thể pha trò, ít nhiều cũng xua tan cái không khí âm u từ nãy đến giờ. Lâm tiếp tục:
- - Thế nên mục đích chính khi tao nhờ tụi mày về đây chính là giúp tao bảo vệ mọi người, còn chuyện giữa tao với thằng Hân tao tự có cách giải quyết. Có thể nó còn những trò ma quỷ khác nhưng tao không tin loại làm ác như nó lại không có cách tiêu diệt.
Khanh sẹo ngồi từ sớm giờ mới lên tiếng:
- - Chỉ cần nó vẫn chảy máu thì cũng chỉ là bình thường thôi. Cái chính là nếu nó làm những việc giết người tày đình như vậy tại sao đến giờ nó vẫn nhởn nhơ. Có cách nào đưa nó ra ánh sáng trước khi cho nó một trận không..?
Lâm đăm chiêu suy nghĩ một lát rồi trả lời:
- - Có cách, đấy cũng là điều tao đã nghĩ mấy ngày hôm nay. Có thể tao sẽ giết được nó nhưng như thế cũng chỉ là giết người. Nó vẫn là con người, phải tìm cách để nó thú nhận hết tội trạng mà nó đã gây ra.
Phi hỏi:
- - Cách gì..? Mày nói luôn đi…?
Đúng lúc này đằng sau có tiếng rên vang lên trong đêm tối:
“ Ư...ưm….ưm…..”
Lâm quay lại nhìn rồi chỉ vào hai thằng ban nãy đang bị trói vào gốc cây:
- - Cách đây…..Nhưng để tao hỏi chúng nó một vài chuyện đã. Bọn này nhìn mặt mũi bặm trợn không hiểu chúng nó có chịu nói không đây. Ê Khánh, mấy ngón tra khảo mày vẫn làm được chứ.
Khánh bẻ tay răng rắc rồi đứng dậy đáp lạnh lùng:
- - Nghề của tao, tháo giẻ bịt miệng chúng nó ra.
Lâm tiến sát lại gốc cây nơi hai thằng bị trói, đưa tay tháo bịt miệng, Lâm nhìn thẳng mặt chúng rồi hỏi:
- - Chúng mày là ai..? Tại sao lại đột nhập vào căn nhà kia..? Ai sai chúng mày đến..?
Hai thằng quay mặt đi không đáp, Khanh sẹo tiến lại gần rồi nói:
- - Cũng cứng nhỉ, nhưng sai cách rồi…
Bất ngờ cả hai tên mặt mũi hoảng sợ, nhìn mặt chúng tái nhợt, tái xanh cắt không ra một giọt máu. Cả hai quay về phía Lâm, nhưng nhìn Lâm chúng lại càng sợ hãi hơn, chúng run run nói không thành câu:
- - Đừng…..đừng…..bảo nó đi đi…...Tôi...tôi xin lỗi…..Đi...đi….đừng….đừng….lại gần….đây…...á….á…...á..
Lâm nhìn sắc mặt với biểu cảm đó cũng chột dạ, bởi rõ ràng thứ mà chúng nói không phải Khanh sẹo, bởi Khanh chưa làm gì cả. Lâm tiến thêm hai bước thì hai thằng càng sợ hãi hơn, một thằng kinh hãi đến đái cả ra quần. Miệng chỉ nói đúng một câu:
- - Làm ơn tha cho tôi, tha cho tôi…..Đi….đi…..
Lâm cúi sát xuống mặt chúng khiến hai thằng không ai dám mở mắt, giọng Lâm bỗng nhiên có chút gì đó ma mị, ngắt đoạn, hơi thở lạnh buốt:
- - Cô...ấy...đang...ở...đây….phải….không…?