Lâm quyết định ở lại chăm sóc cô Ba, đợi cô Ba tỉnh để mong biết thêm được một điều gì đó. Mãi đến 4h chiều, lúc này cô Ba mới mở mắt ra được một chút tuy nhiên sức khỏe càng lúc càng tồi tệ. Thở ra những hơi yếu ớt, cô Ba nhìn Lâm khẽ nói:
- - Mau….đỡ...ta...dậy…
Cả Lâm với Mai đều tiến sát lại nâng người cô Ba lên, Mai lấy một chiếc gối kê vào sau để cô Ba dựa. Cô Ba hỏi:
- - Ta...đã….nói...đến..đâu rồi..?
Lâm vội đáp:
- - Dạ thưa cô, cô đang nói về cái chết của bạn con….
Cô Ba nhăn mặt khá đau đớn tiếp tục:
- - Đã hai ngày rồi, bạn cậu đúng nghĩa là bị giết, nhưng thực ra lại là tự mình giết mình.
Lâm không hiểu chuyện gì:
- - Sao lại như vậy ạ, bị giết nhưng lại tự giết mình là sao….? Cô có thể nói rõ hơn không..?
Cô Ba cố gắng giải thích:
- - Bởi vì cậu ấy bị yểm bùa, ta nhìn thấy điều này bởi vì khi cố gắng trấn áp linh hồn cô gái kia quay trở lại ngôi nhà ma, chính bản thân ta cũng phải xuất hồn của chính mình để ngăn cản. Khi theo cô ấy quay lại ngôi nhà ta đã nhìn thấy kẻ giết bạn cậu đã bắt anh ta phải nuốt một thứ gì đó….Luồng tà khí phát ra từ hắn không phải là của một con người. Hắn cảm nhận được sự xuất hiện của linh hồn, trong một giây ta đã thấy ánh mắt hắn nhìn mình. May mắn thay ta đã đưa được linh hồn cô gái quay lại….Tuy nhiên việc người sống mà xuất hồn thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bản thể, đó chính là lý do vì sao ta gần như mất hết sức lực.
Lâm lờ mờ hiểu ra được vấn đề, Lâm hỏi:
- - Vậy cô Ba nói bạn con chết mà hồn phi phách tán là sao ạ….Con đến đây hôm nay là muốn cô Ba gọi hồn nó về để hỏi xem ai là người đã giết nó.
Cô Ba tiếp tục ho rồi nói:
- - Chuyện gọi hồn người chết không phải đơn giản cứ muốn gọi là được đâu….Tuy nhiên việc chết oan, chết già, hay chết bệnh thì vẫn còn linh hồn….Nhưng chết vì bùa yểm thì linh hồn cũng sẽ bị thứ tà thuật đó chiếm giữ, có khi là nuốt cả linh hồn. Trên đời này không thiếu những chuyện tà ma, có những bùa chú càng giết người để nuốt linh hồn thì càng mạnh. Ta chỉ không hiểu tại sao một người trẻ như hắn lại sử dụng được thứ bùa chú hại người ghê sợ này. Thứ tà thuật này chỉ có những thầy phù thủy, những con quỷ đội lốt người sống hàng trăm năm mới biết….Ta chỉ biết thứ bùa hắn dùng là Tóc đã được yểm.
Nói đến đây cô Ba tiếp tục ho ra máu, Mai lấy thuốc cho cô Ba rồi đút từng thìa. Lâm vẫn chưa khỏi bàng hoàng, cô Ba nghiến răng nói tiếp:
- - Thứ...bùa...đó….được….yểm bằng tóc….người….chết...Tóc của những cô...gái...chết trẻ…..Những loại bùa này chỉ...có thầy phù...thủy….trên dân...tộc….mới biết cách sử dụng…..Ta chỉ e...rằng….bạn cậu….không...còn...cơ...hội siêu thoát...nữa rồi…
Lâm nắm chặt tay cô Ba năn nỉ:
- - Có cách nào giúp con không cô…?
Cô Ba ra hiệu cho Lâm cúi đầu xuống rồi nói nhỏ vào tai Lâm:
- - Không chỉ có thế….thôi….đâu….nếu để...sau...3 ngày…...hãy….đi…...ngay….đi……..Đừng…..cố...tìm…..hắn…..Hãy….trốn……….đi.
Cô Ba ho bật máu tươi, không bất tỉnh nhưng dường như cô Ba không nói được nữa. Nhìn Lâm cô Ba hẩy tay ra hiệu cho Lâm phải đi ngay. Mai nhìn Lâm không biết cô Ba vừa nói với Lâm điều gì, Mai hỏi:
- - Sao vậy anh, cô Ba dặn dò anh điều gì vậy…?
Lâm nhìn Mai không nói, nắm tay Mai Lâm đáp:
- - Anh phải đi ngay bây giờ, không còn thời gian nữa…..Em ở lại đây chăm sóc cho cô Ba….Nhớ đừng đi ra ngoài, nếu như anh có chuyện gì em cũng đừng tìm anh….
Dứt lời Lâm quay lưng bỏ đi, để lại Mai nước mắt vẫn đang rơi trong khi không biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có điều Mai cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến rất gần. Mọi chuyện lúc này dường như đang cuốn tất cả những người Mai quen biết vào vòng xoáy không có hồi kết. Cái chết bất ngờ của Phách, cô Ba hiện tại đang nguy hiểm tính mạng. Lâm bỏ đi không rõ lý do…..Nhưng cuối cùng Mai cũng không thể giúp gì được bởi trên thực tế tất cả mọi người cũng đều coi cô là một người đã chết.
Trời bất chợt đổ mưa rào, cũng phải thôi cả ngày hôm nay bầu trời âm u,mây đen phủ kín. Cơn mưa rào khiến con đường làng vốn đã vắng bóng người đi lại nay càng trở nên vắng vẻ hơn. Chuyện cô Ba vừa nói khiến Lâm không biết phải làm sao. Tuy cô Ba là người rất giỏi trong việc gọi hồn, điều này bản thân Lâm đã được chứng kiến. Nhưng điều mà cô Ba nói về bùa chú, tà thuật của những thầy phù thủy lại đang khiến Lâm cảm thấy hoang mang.
Đúng như cô Ba nói chỉ có một cách chứng thực chuyện này. Chưa kể tính từ hôm Phách chết thì đã sang hôm thứ 2,vậy là chỉ còn một ngày nữa….Lâm chạy một mạch về nhà, bố mẹ Lâm cũng đang đợi vì Lâm đã biến mất sau khi chôn cất Phách xong. Biết con trai đang rất buồn vì người bạn thân của nó lại một lần nữa chết đuối ngay khúc sông mà xác Mai được tìm thấy năm xưa. Cả bà Hòa lẫn ông Quý đều lo lắng, bà Hòa nói:
- - Ướt hết người rồi, lau người rồi ăn một chút gì đó đi con…..Thay quần áo đi mẹ đi lấy cho bộ quần áo khô mà mặc.
Ông Quý cũng an ủi:
- - Chuyện không ai mong muốn, con phải thật bình tĩnh...Cái chính là người còn sống phải vững tâm.
Lâm cố mỉm cười gật đầu để an ủi bố mẹ, vì quả thật Lâm mới chỉ về làng không lâu mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Không thể để bố mẹ lo lắng thêm nữa. Lâm thay quần áo rồi cố ngồi xuống ăn bát cơm mẹ đơm. Nuốt không trôi nhưng Lâm phải cố ăn vì ngay sau đây Lâm sắp phải làm một việc động trời. Một việc mà ngay cả trong giấc mơ hãi hùng nhất Lâm cũng không dám mơ đến.
Ăn xong Lâm xin phép bố mẹ rồi gọi điện ngay cho Bột, thấy Lâm gọi Bột nghe rồi vội hỏi:
- - Sao mày bảo đi một tí mà cả ngày không thấy mặt mũi đâu vậy…? Điện thoại thì tắt máy...Tao lo chết đi được.
Lâm hỏi:
- - Bác Thảnh với vợ Phách sao rồi..?
Bột đáp:
- - Nhìn mà não hết cả ruột mày ạ, bác Thảnh khóc đến mờ cả mắt rồi….Còn vợ thằng Phách cứ ngất lịm đi thôi, mà hễ tỉnh dậy là nó giãy dụa còn đòi chết. Ban nãy không còn cách nào phải cho nó uống một viên thuốc ngủ để nó ngủ đi. Nếu không tao sợ chưa kịp sinh thì cả hai mẹ con đều chết mất. Tao phải bảo cái Mến ở đây canh chừng, rồi bà con hàng xóm cũng thương mà sang giúp đỡ. Mà mày……
Lâm nói tiếp:
- - Bột này, tao có chuyện này muốn nói với mày…..Mày đừng nghĩ tao bị điên….Có thể chuyện tao sắp nói rất điên rồ, nhưng tao phải làm….Tao cũng sợ lắm, nhưng không biết nói với ai cả….Giờ tao chỉ còn mỗi mày là bạn thôi…
Bột lo sợ vội đi ra ngoài chỗ vắng hỏi lại:
- - Mày bị sao vậy hả Lâm….Sao mày nói chuyện nghe ghê quá vậy….? Chuyện gì mà điên rồ….Chẳng lẽ mày định đi tìm thằng Phong trả thù sao….? Đâu có bằng chứng gì đâu….Công an cũng không tìm thấy gì mà..?
Lâm khẽ đáp:
- - Bột……...tao…...phải…….
Bột choáng váng sau khi nghe câu nói của Lâm, sợ hãi đến nỗi Bột làm rơi cả máy điện thoại….Bàng hoàng một lúc Bột cầm máy lên hét lớn:
- - Mày điên rồi…..Mày thực sự là một thằng điên Lâm ạ…...Không thể làm như vậy được.
Lâm trả lời:
- - Dù sao tao cũng phải làm…...Mày không tin thì tao cũng sẽ làm.
Nói xong Lâm tắt máy, Lâm dựa cả người vào tường rồi dần dần gục xuống. Lâm ôm đầu đau đớn, người Lâm run lên từng cơn. Bên ngoài sấm chớp nổ vang trời, mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng gió rít lên từng hồi quật vào cửa sổ tựa như đang có ai đứng bên ngoài ra sức dùng tay đập mạnh tạo ra nững tiếng động:
“ Cộc….Cộc….Cộc…”
“ Cộc…..Cộc….Cộc..”