Hãy khám phá những điều nhỏ nhoi đang làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Những khoảnh khắc ấy là những hạt vàng trên lối đi toàn sỏi đá… Để ta nhận ra rằng “Cuộc đời là một điều kỳ diệu”.
========================
Tiết tiếp theo là hai tiết Toán của cô Nhã Trúc.
Cô bước vào lớp với khuôn mặt rất ư là nghiêm trọng làm cả lớp im re mặt thì lo lắng, hồi hộp.
Khi cả lớp đã hoàn toàn im lặng thì cô cất tiếng nói.
- Sắp tới đây lớp ta sẽ tổ chức một cuộc thi!
Lại một lần nữa cô bị cướp lời.
- Hả? Thi sao?
- Là thi gì dạ cô?
- Có khó không cô?
- Chừng nào thi vậy cô?
Rồi còn hàng đống câu hỏi khác cứ vang lên làm cô suýt nhập viện vì "thiếu máu não" (bị hỏi nhiều quá, não không kịp típ thu)
- Các cô cậu không im lặng thì tôi nói bằng niềm tin à! - cuối cùng cô cũng phải lên tiếng để dừng cái "xóm nhà lá" này lại trước khi cả lớp bị mời lên "ngồi chơi xơi nước" với thầy Hiệu trưởng.
- Cuối tuần này trường sẽ tổ chức Hội thao thường niên mỗi năm một lần! Tất cả các học sinh đều phải tham gia! Các thành viên ở lớp sẽ chia cặp gồm một nam một nữ để tham gia các phần thi!
Cô cầm tờ thông báo ôn tồn đọc.
- Bây giờ các em hãy chia cặp đi!
- Em muốn chung đội với bạn Thiên Vũ! - hàng chục lời nói cùng đồng thanh phát lên.
- Thiên Vũ! Ý em muốn sao!
Cô Nhã Trúc vô cùng bất ngờ vì tất cả các bạn nữ trong lớp (- hai người) đều muốn chung đội với Thiên Vũ dù biết cậu là hotboy nhưng tình huống như thế này thì thật sự khiến cô vô cùng khó xử đành cầu cứu Thiên Vũ.
- Dịu Vy!
Hai từ vô cùng ngắn gọn nhưng cũng đủ để làm người bên cạnh tối sầm mặt mũi còn đám con gái thì tiếc hùi hụi và quăn cho Dịu Vy mấy tia điện loại 1000v cùng mấy đống lửa to đùng.
- Em không đồng ý!
Dịu Vy đứng dậy, nói giọng rõ to nhìn kẻ bên cạnh.
- Vì sao? - cô thắc mắc hỏi, một người vừa đẹp trai vừa chơi thể thao giỏi như Thiên Vũ mà Dịu Vy lại không chịu chung đội quả là rất lạ nha.
- Đơn giản là em không thích!
- Vậy....
Sau khi nghe Dịu Vy trả lời thì cô ái ngại nhìn sang Thiên Vũ.
- Cô để em lo!
"Cô để em lo" ý của cậu ta là sao thì Dịu Vy chẳng thể nào biết được nhưng chắc chắn là Thiên Vũ sẽ khiến cho Dịu Vy chịu chung đội với mình, tại sao phải là Dịu Vy mà không phải là ai khác. Điều này thì chỉ có mỗi Thiên Vũ là hiểu rõ nhất.
- Furemu! - (tiếng Nhật có nghĩa là đồ khùng) Dịu Vy nói rồi ngồi xuống tiếp tục tiết học.
Hai tiết Toán trôi qua trong sự ồn ào của cả lớp về việc chuẩn bị cho Hội thao.
========================
- Haizz...chán quá....
Dịu Vy thả mình rơi tự do trên chiếc giường đôi to đùng màu xanh nhạt dịu mắt.
Dịu Vy thực sự rất thích màu xanh dương, đơn giản vì màu xanh dương không mang vẻ chói mắt như màu đỏ, không mang sự u tối như màu đen hay buồn bã như màu xám. Mà nó mang một cảm giác rất yên bình, thanh thản. Và màu xanh dương cũng chính là màu của bầu trời ngày hôm đó...(mà hôm đó là hôm nào thì t/g chả bít)
Đưa cánh tay trắng hồng của mình lên trước mặt, đập vào mắt Dịu Vy là chiếc đồng Baby - G màu xanh nhạt được đính bốn viên Blue Garnet cũng có màu xanh dương ở số 3, 6, 9, 12 trong mặt đồng hồ. Đây chính là chiếc đồng hồ của Gia Huy tặng cho Dịu Vy vào sinh nhật lần thứ 16 của cô.
Bây giờ đã là 5h chiều, ánh nắng đã có phần dịu đi không còn gay gắt như buổi trưa nữa, ngoài đường dòng người qua lại tấp nập không ngừng nghỉ, hơi nóng ở mặt đường bốc lên hòa quyện với làn khói của mấy chiếc xe cao cấp đắt tiền tạo ra một khung cảnh vô cùng huyền ảo.
"Hôm nay là ngày 23" - một ý nghĩ vừa vụt qua đầu của Dịu Vy.
- Á...chết tui rồi! Hôm nay là ngày phát hành quyển Kuroko no Basuke tập cuối! Mình mà chậm trể là hết ngay!
Với tốc độ "ánh sáng" Dịu Vy phóng ra khỏi nhà. Nếu Dịu Vy mà đi thi maratông mà chỉ đạt giải nhì thì chả ai dám đạt giải nhất. Đến trước cửa nhà sách, không màn đến những gì xung quanh mà lao đầu vào kệ manga Nhật bới tung cả lên nhưng vẫn không tìm thấy thứ cần tìm.
- Chị gì ơi! Quyển Kuroko no Basuke tập cuối hôm nay ra còn không chị?
Dịu Vy chạy về phía quầy tính tiền hớt hãi hỏi chị nhân viên.
- Ờ...lúc nảy có một cậu thanh niên rất đẹp trai đã mua rồi! - chị nhân viên hồi tưởng lại cậu thanh niên lúc đó, quả thật là rất đẹp trai nha. Dáng người cao ráo, da trắng như con gái. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi là tim chị ta muốn nhảy ra ngoài rồi (mê giai quá '-')
- Thật là bực mình mà! Không biết tên đó là tên nào mà nhanh thế không biết!
Dịu Vy sắc mặt hầm hầm bước ra khỏi nhà sách. Đi đến tiệm bánh Vanilla Butter quen thuộc, chọn một chiếc bàn gần cửa sổ có thể nhìn thấy dòng người tấp nập bên ngoài. Gọi cho mình một chiếc bánh bông lan cuộn trà xanh cùng một ly matcha sữa đi kèm. Những lúc bực tức như thế này thì ăn đồ ngọt chính là cách để Dịu Vy giải toả tâm trạng cho mình.
Đang ăn ngon lành thì có một tên con trai lạ mặt. À không! Quen mặt mới đúng, kéo ghế ngồi trước mặt Dịu Vy. Tự tiện dùng muỗng xắn một miếng bánh của Dịu Vy cho vào miệng.
- Cậu đang làm cái gì thế hả?
Dịu Vy trừng mắt nhìn người trước mặt.
- Ăn!
Một câu trả lời vô cùng ngắn gọn được buôn ra ngoài rồi hắn tiếp tục ăn.
- Muốn ăn thì tự đi mà mua! Sao lại ăn chung với tui! - Dịu Vy kéo đĩa bánh về phía mình giữ khư khư.
- Vì sao cậu lại không chịu chung đội với tui?
- Chẳng phải tui đã nói rồi sao! Không thích! - Dịu Vy nhấn mạnh vế sau.
- Nếu tui cho cậu một thứ thì sao?
- Tui không quan tâm!
Bộp. Một quyển Kuroko no Basuke mới cứng được đặt trước mặt Dịu Vy.
- Sao cậu có được nó vậy? - Dịu Vy hai mắt sáng rỡ như đèn pha ôtô nhìn quyển Kuroko no Basuke.
- Nếu tui cho cậu quyển Kuroko no Basuke này thì cậu sẽ đồng ý chung đội với tui chứ? - Thiên Vũ không màng đến câu hỏi của Dịu Vy mà ra điều kiện.
- Ờ.....cũng được! Dù gì tui cũng chả mất gì! Hìhì
"Cuối cùng cậu cũng đồng ý rồi! Tui sẽ cho cậu biết đụng vào Thiên Vũ này chắc chắn chẳng có kết cục tốt" - Thiên Vũ nhếch miệng cười thích thú với ý nghĩ của mình.
- Thôi tui về trước nha! Bye bye!
Dịu Vy tạm biệt Thiên Vũ rồi hí ha hí hửng đi về. Thiên Vũ bất giác nở một nụ cười rồi nhanh chóng thu về.
"Sao mình lại cười chứ" - nghĩ rồi Thiên Vũ cũng trở về nhà
========================
- Mọi chuyện tui giao cho cậu sao rồi?
Một người con trai tầm 18, 19 tuổi ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo trên bàn điệu bộ vô cùng ngạo mạng, vuốt mái tóc màu nâu đồng đang xoả trước mặt của mình mà nói với người trước mặt.
- Thưa cậu chủ! Theo tui điều tra thì 7 năm trước ở đó đã xảy ra một vụ cháy rất lớn! Mọi hồ sơ sổ sách đều đã bị thiêu rụi hoàn toàn! Tui không thể tìm được người cậu chủ cần tìm!
Người thanh niên đó có vẻ lớn tuổi hơn khoát trên mình bộ vest đen bóng lại đang cuối đầu rồi nói đầy đủ những gì mà người đó xai mình tìm hiểu.
- Vậy cậu có biết nguyên nhân vụ cháy đó là do đâu không?
Người con trai mặt nghiêm nghị, cơ thể như toả ra một hàn khí lạnh người khiến cho ai cũng phải khiếp sợ.
- Theo tui được biết là do bất cẩn khi nấu ăn!
Giọng của cậu thanh niên có phần lạc nhịp do sự sợ hãi khi ở gần người con trai kia.
- Được rồi! Cậu ra ngoài đi!
Một lời nói được buôn xuống như cứu vát đời của cậu thanh niên, dù đã làm việc cho người con trai đó rất lâu rồi nhưng khi đứng gần người đó cậu vẫn toát cả mồ hôi lạnh, giọng nói không kiểm soát được khẻ run lên. Rồi cậu thanh niên cũng lẵng lặng đi ra ngoài, mà không quên đóng cửa lại.
"Bây giờ tớ đã về tìm cậu rồi nhưng cậu đang ở đâu?"