Đồng có lời muốn nói: mặc dù lượng tương tác rất ít. Nhưng thôi. Thà để cả thiên hạ phụ ta chứ ta không muốn phụ cả thiên hạ. Cuối cùng cũng phải đăng thôi. Không thể đợi tới 100 lượt view được. Khổ thân bạn Đồng.
Nói gì nói chứ chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé. ^^
*****
Mùa đông đã đến, đêm đen kịt não nề khắc sâu sự lạnh lẽo.
Nhưng mà thành thị nơi đây không như vậy, đèn đường khắp nơi dâng lên, ánh sáng lộng lẫy cùng nhau hội tụ, thẳng tắp lại bắt mắt.
Các tòa văn phòng cao tầng đèn đuốc sáng trưng, công việc của Thẩm Thận rốt cuộc cũng xong, ngồi ở bàn làm việc duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương của chính mình.
Kế hoạch công tác trước đó không có dự tính, vừa xong một lúc hắn lại tiếp tục nghênh đón bận rộn.
Hai vị trợ lý cũng ở lại cùng hắn, Tống Đình gõ cửa phòng, mang ly cà phê cho hắn.
Thẩm Thận hơi nhíu mày, không có phản ứng lại.
"Mẹ nó, biết cậu chướng mắt như thế tôi chẳng chuẩn bị cho cậu rồi." Cà phê lung lay một vòng, lại về tới bên miệng Tống Đình.
Thẩm Thận đem bút tùy ý ném xuống, ngón tay thon dài hơi hơi kéo cà vạt, cả người ngửa ra sau ghế làm việc.
Hắn hoạt động tay chân một chút, cười như không cười nhìn về phía Tống Đình: "Cuối năm không muốn có thưởng phải không?"
Tống Đình tiếp tục uống cà phê, phát ra thanh âm thích ý: "Tháng trước tôi đã xem dự chi của phòng tài vụ, cảm ơn ngài quan tâm."
Thẩm Thận lạnh như băng liếc mắt nhìn Tống Đình, ý tứ rõ ràng là muốn cậu ta lăn đi.
Tống Đình ăn vạ không chịu đi, chỉ là nói: "Bạn gái nhỏ của cậu lên TOP hot search rồi đó cậu có biết hay không, thật nhiều tình địch đang cùng cậu vẫy tay đấy."
"Cái gì hot search?" Thẩm Thận có chút khó hiểu mà nhìn về phía hắn.
"Xem ra cậu còn không biết a, nhưng mà Tiểu Mạt thật xinh đẹp, tuy rằng con người cậu so với tôi còn kém xa, đổi lại ánh mắt lại tốt thật đấy." Nói xong, Tống Đình mở ra di động, trực tiếp click vào bài viết trên Weibo cho Thẩm Thận xem.
Video chậm rãi phát tin: Thiếu niên trêu đùa thiếu nữ ở phòng học, nhẹ quấn lấy tóc cô gái. Hai người dưới hoàng hôn rượt đuổi nhau, tiện đà nhìn nhau cười. Vui cười đùa giỡn bên bờ biển, sau đó hai người lơ đãng quấn quýt lấy nhau. Cuối cùng là thiếu nữ đứng dưới bóng cây, cầm lấy tay thiếu niên: " "Em cho phép anh tiếp tục đi về phía trước, tìm em, sau đó nắm tay em cùng đi."
Tuy rằng không có hôn môi, nhưng là sự ngọt ngào khuấy động trong đó không hề thiếu.
Video truyền tin tức xong, Tống Đình còn nhiều chuyện bình luận thêm: "Weibo của nam sinh này còn đăng tải hình ảnh của Tiểu Mạt, hình như là chụp lén."
"Woa, xem này mờ ám quá."
Nói xong, hắn lơ đãng nhìn thoáng qua Thẩm Thận, mặt Thẩm Thận không có chút biểu cảm, nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống.
"Cậu làm sao vậy?" Này mẹ nó, mặt Thẩm Thận đen như đáy nồi.
Hai mắt Thẩm Thận híp lại, rốt cuộc nhớ tới nam sinh quen mắt này là ai, là cái người lần trước ở trước cổng Thịnh Điện nói chuyện cùng Hứa Mạt.
Hiện tại Thẩm Thận mới biết được, vị nam sinh này lại chính là nam chính.
Nội tâm Thẩm Thận nhất thời dâng lên một lọai cảm xúc không tên, hắn ngồi dậy, cầm lấy áo khoác vội vàng đi ra ngoài.
Tống Đình nhìn bóng dáng hắn, có điểm kinh ngạc: "Cậu đi liền như vậy sao??"
"Công việc tất cả giao cho cậu." Thẩm Thận lời ít ý nhiều phân phó cho Tống Đình.
Thiếu chút nữa Tống Đình phun ra hết một ngụm cà phê.
Đi ra cửa, hiếm thấy Tần quản gia chờ hắn ở nơi đó, nhìn đến hắn hơi hơi khom lưng: "Thiếu gia."
Thẩm Thận lên tiếng trầm thấp, ngồi xuống: "Đi Kim Đỉnh."
Hắn ngồi vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, sau một lúc lâu lại nói: "Ông gọi điện cho Tiểu Mạt, bảo cô ấy khi nào xong việc thì đến gặp tôi."
Tần quản gia không có khởi động xe, chỉ là từ kính chiếu hậu nhìn Thẩm Thận: "Thiếu gia, hôm nay Hứa tiểu thư liên hệ với tôi, tôi cảm thấy chuyện này có chút...tôi nghĩ cậu tự mình đi thì tốt hơn. Còn có, Hứa tiểu thư vẫn còn ở đây."
Thẩm Thận mở hai tròng mắt: "Ông nói cái gì?"
"Thiếu gia, tôi không đưa cậu đi nữa, chính cậu lái xe qua đi. Hiện tại Hứa tiểu thư đang ở bệnh viện trung tâm thành phố."
*****
Hai diễn viên chính Hứa Mạt cùng Lương Giang Hành trong phim ngắn dự thi cuối kỳ, với sự bình chọn của mọi người và sự bình phẩm của giảng viên chuyên môn giành được vị trí thứ nhất, tài năng được bộc lộ rõ ràng.
Vai chính đẹp mắt, phong cách tươi mát tự nhiên, không trang điểm quá nhiều, liền rất hấp dẫn người xem.
Lương Giang Hành có phong cách cùng thủ pháp quay chụp độc đáo của chính mình, cộng thêm Lương Giang Hành không tiếc số tiền lớn mua cả một ca khúc nhạc phim về vườn trường, cho nên chất lượng tổng thể vô cùng cao.
Lượng theo dõi trên Weibo của Thịnh Điện vô cùng lớn, sau khi phát ra bộ phim ngắn đứng nhất năm nay, một ít tài khoản marketing nổi danh cũng tới tham gia náo nhiệt, kết quả là, một đám dẫn đầu thu hút rất nhiều quần chúng qua đường, còn đem bộ phim ngắn đưa lên hot search, bùng nổ một phen.
Bởi vì đây không phải là một bộ điện ảnh chính thức, thời lượng cũng không dài, cảnh tượng tuyệt đẹp, lại được xem miễn phí, người xem cũng rất kén chọn, sau khi nghe được nội dung ca khúc cùng cảnh tượng trong phim, mọi người sôi nổi cảm nhận thanh xuân như được tái hiện, đều là khen ngợi.
"Mẹ ơi...... Nữ chính là mối tình đầu quốc dân quá đẹp đi, tôi là nữ sinh nhưng cũng rung động vì cô ấy!"
"Thịnh Điện quả nhiên danh bất hư truyền, chất lượng thật cao, tôi phải liếm cẩu lương của học trưởng cả đời rồi!"
"Đều dẹp đi, người có được thanh xuân như vậy, còn không phải bởi vì có gương mặt, các bạn có cái gì chứ."
"Nữ chủ tên là Hứa Mạt sao? Tên nghe nghệ thuật như vậy, mẹ tôi ơi con muốn yêu đương......"
"Thiếu niên như thế này thật sự tồn tại sao, tim tôi đau quá man."
Trước đây mấy năm, Lương Giang Hành sử dùng tài khoản đăng một ít ảnh chụp cùng video của chính mình, lại mang danh sinh viên điện ảnh của Thịnh Điện, đã sớm tích góp không ít fans.
Ngay lúc này, hắn đăng tải một bức ảnh ở trường học trên Weibo, tag Hứa Mạt, cảm nghĩ là: "Cảm ơn nữ chính của tôi."
Bức ảnh này là bộ dáng Hứa Mạt đang mặc đồng phục ở phòng học nghỉ ngơi. Sau mười hai giờ ánh mặt trời vừa lúc xuyên thấu qua cửa kính, bóng cây đong đưa, rèm lụa trắng mỏng, bàn gỗ mộc mạt, cô lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú, nhìn vào rõ ràng tách biệt quang cảnh xung quanh.
Có lẽ đây mới chính là người mà trong lòng mọi người nhớ mãi không quên "Cô ấy".
Lúc này đây không chỉ fans mà cả người xem qua đường đều bạo phát.
"Tôi thật sự không chịu nổi"
"Oa ngẫu nhiên...... Chụp lén a!"
"Xứng đôi quá a a a cầu xin hai người ở bên nhau!"
"Tôi thật ngạc nhiên, trước kia nam thần bình thường đối với nữ giới không có chút tương tác, nay cư nhiên còn chủ động tag tên!"
"Không được...... Tôi không thể tiếp thu! Tự nhủ đây chỉ là quan hệ hợp tác!"
Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn, công ty giải trí Nhất Ngàn thông báo, phô trương công khai ký hợp đồng nữ nghệ sỹ của mình. Không ngừng tăng cao nhiệt độ, làm cho bộ phim ngắn này ở trên mạng rực đỏ một phen, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Hứa Mạt vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Hứa Trạm, cô biết được tin tức này muộn một chút.
Lương Giang Hành nhắn WeChat nói cho cô, Weibo Lương Giang Hành còn tag cô, bảo cô chú ý có thể phản hồi lại cùng hắn một chút.
Weibo của cô là tùy tiện đăng ký, bảng tin cũng chỉ có một vài bài viết, đều là viết lên chuyện hằng ngày.
Này chỉ trong chốc lát, cô thiếu chút nữa bị thông báo bắn tới lóe mắt, lướt lướt xuống dưới, cơ hồ đều là tiến đến thổ lộ, còn có không ít người ở phía dưới Weibo của cô hô to "Mối tình đầu quốc dân".
Đây là lần đầu tiên cô nhìn đến chính mình tiếp nhận nhiều người tương tác đến như vậy, tỉ mỉ xem hết tất cả bình luận, cô mới nhìn đến Lương Giang Hành đăng tải ảnh chụp của cô, bởi vì trong này không ít người đều tới dò hỏi quan hệ giữa cô và hắn.
Hứa Mạt cũng đáp lại, ở bình luận đăng một bức ảnh chụp chung, là thời điểm trước khi hai người đóng máy, đều còn đang mặc đồng phục trung học, ý cười lan tỏa.
"Cảm ơn học trưởng đã chiếu cố ~ ( cười ngây ngô)"
Chờ đến khi phát Weibo xong, bỗng trong đầu Hứa Mạt nhớ tới lời nói bá đạo cố chấp của một người nào đó, hắn nói hắn không thích như vậy, muốn cô tránh xa Lương Giang Hành một chút.
Đắm chìm trong tình huống ngày đó, cô mới nhớ tới, hai người xem như là đã chia tay.
Lúc cùng Tần quản gia nói chuyện xong, ngữ khí lão nhân gia có chứa ý tứ giữ cô lại, cô uyển chuyển mà cự tuyệt, thái độ lại là cường ngạnh.
Hứa Mạt biết rõ quyết định này không phải xúc động nhất thời mà đã sớm là hạt giống chôn dấu trong nội tâm cô, thong thả nẩy mầm, như dây tử đằng gắt gao mà cuốn lấy nội tâm cô.
Sau đó, cô cũng không chờ Thẩm Thận đáp lại, chuyện này giống như đá chìm đáy biển.
Xem ra, Thẩm Thận cũng đã phải chịu đựng cô như vậy.
Lúc cô đứng dậy đi ra ngoài, nhận được một cuộc điện thoại. Mắt cô nhìn Hứa Trạm đang nằm ngủ, đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Người bên kia quả nhiên trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở mà thôi.
Thật lâu sau, hắn mở miệng: "Em vì cái gì ở bệnh viện?"
"Là tiểu Trạm, bị bệnh." Hứa Mạt đi đến cuối hành lang, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã tối đen.
"Sao không nói cho anh biết?" Thẩm Thận bình thản hỏi không có ngữ khí vội vàng như lúc nãy.
Hứa Mạt không trả lời, vẫn là Thẩm Thận đánh vỡ không khí trầm mặc trước: "Anh ở trước cổng bệnh viện em xuống đây đi."
"...... Được."
Giáp mặt nói rõ ràng, cũng không phải không ổn.
Hứa Mạt đi ra cổng lớn bệnh viện, dọc theo đường lớn quẹo trái mà đi, không đi bao lâu liền thấy một thân ảnh cao lớn cô độc.
Thẩm Thận mặc áo khoát màu đen, dựa nghiêng ở bên cạnh xe, hơi hơi cúi đầu, lộ ra nửa bên người. Tư thế tuy tùy ý nhưng cả người lại lộ ra khí khái kiêu ngạo.
Nghe được tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến đến quần áo đơn bạc trên người Hứa Mạt, nhướng mày: "Sao lại mặc ít như vậy?"
"Lên xe."
Hứa Mạt hôm nay vẫn luôn rất trầm mặc, lúc lên xe cũng vậy.
Thẩm Thận đôi tay chống ở trên tay lái, nhẹ nhàng mà gõ, hắn cũng không biết chính mình làm sao nữa, trong ngực có một chút không kiên nhẫn.
"Em trai em không sao chứ?"
"Không có việc gì, quá mấy ngày liền có thể xuất viện." Tầm mắt Hứa Mạt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, hai bên đường cây cổ thụ trụi lủi, chỉ có linh đinh tàn lá treo ở trên, lất phất trong gió.
"Cần anh giúp không?" Thẩm Thận quay đầu nhìn về phía Hứa Mạt, đem mặt cô kéo lại đây.
Hứa Mạt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Thận, lắc lắc đầu.
"Chuyện của em cùng vị học trưởng kia là như thế nào?" Nếu đã gặp cô ở đây, như vậy hắn cũng nên yêu cầu cô cho hắn một lời giải thích.
"Không có gì, chính là bạn bè thôi." Hứa Mạt nhẹ giọng mà nói.
Hai mắt Thẩm Thận híp lại, thoáng có chút bất mãn, đang muốn nói cái gì đó, đã bị Hứa Mạt đánh gãy: "Tần quản gia không có nói gì với anh sao?"
Hắn trố mắt một lát, mới nhớ tới vừa rồi trước khi đi Tần quản gia muốn nói gì đó với hắn nhưng rồi lại thôi.
"Như thế nào?" Thẩm Thận tay còn đặt ở trên mặt Hứa Mạt, không có dời đi.
Hứa Mạt nhẹ nhàng mà đem tay hắn gạt đi, hình như lấy đủ dũng khí, ngữ khí cũng như là đã được luyện tập nhiều lần rồi kiên định nói: "Thẩm Thận, chúng ta chia tay đi."
Thẩm Thận nghe xong lời này, một hồi lâu mới phản ứng lại. Hứa Mạt rất ít khi kêu đầy đủ tên hắn.
Hắn cười nhạt một tiếng, cả người chuyển qua, dựa vào ghế lái, không nói gì.
Hứa Mạt đợi thật lâu, từ góc độ này, có thể nhìn đến đường cong duyên dáng của sườn mặt hắn.
Chỉ là lúc này, sườn mặt căng chặt, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp.
Đây là biểu hiện lúc hắn tức giận, nhưng là lúc này cô lại không biết hắn tức giận vì cái gì nữa.
"Anh chỉ cho em một lần cơ hội thu hồi lại những lời này." Thẩm Thận lạnh lùng mà nửa ánh mắt cũng chưa nhìn đến cô.
"Thời gian ước định đã đến, cũng là thời điểm thích hợp để chúng ta tách ra...... Nếu anh......"
Hứa Mạt nói còn chưa nói xong, đã bị hắn đánh gãy: "Em biết lời này của em là có ý tứ gì không?"
Tầm mắt Hứa Mạt lơ đãng nhìn về phía trước: "Em biết."
Cô đều biết hết chứ, không có người nào rõ ràng hơn cô cả.
Thẩm Thận hai mắt đào hoa híp lại: "Thực tốt."
Hứa Mạt căng da đầu tiếp tục nói: "Nhất Ngàn bên kia, nếu anh không nghĩ còn muốn em thì có thể hủy hợp đồng."
Thẩm Thận không có hồi đáp, có một cổ khí lạnh chắn ngang ở giữa hai người, trong xe yên tĩnh chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên.
Gió đêm thổi qua thân xe, mang đến tiếng sột sột soạt soạt.
Đôi mắt đào hoa Thẩm Thận đựng đầy vẻ cô độc, không mang theo một chút ấm áp nào: "Xuống xe."
Hứa Mạt gật gật đầu: "Hẹn gặp lại, anh nhớ...... Bảo trọng thân thể."
Vừa dứt lời, cô mở cửa xe, cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Thẩm Thận từ kính chiếu hậu nhìn thấy Hứa Mạt đi càng lúc càng xa, không có nửa phần lưu luyến, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng.
Hứa Mạt càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, thẳng đến khi phía sau vang lên tiếng nổ của động cơ xe thật lớn, dần dần thu nhỏ rồi biến mất, bước chân cô mới thả chậm lại.
Thì ra, tự mình nói ra cũng không phải khó như vậy.
Cô cứ thong thả như vậy mà bước đi, trong không trung bỗng xuất hiện bông tuyết, rơi ở trên mặt cô, lạnh lạnh.
Đây là trận tuyết đầu mùa của thành phố Z.