Edit: Frenalis
Chu Nguyên Hạo bị ông cụ gọi vào thư phòng, khi trở về phòng sắc mặt có chút không tốt.
Ông cụ ám chỉ rằng việc tôi cường hóa cơ thể cho binh lính trên đảo hoang, giúp Tôn Chấn và những người khác thăng cấp là làm lợi cho người ngoài. Trong Chu gia cũng có rất nhiều tu sĩ cần được cường hóa, và có một số người đã bị kẹt ở bình cảnh, mãi không thể thăng cấp.
Tôi an ủi Chu Nguyên Hạo, dù sao tôi cũng định giúp Chu gia một tay, coi như bán cho ông cụ một ân huệ, báo đáp ân tình của ông.
Ông cụ Chu đã chuẩn bị sẵn sàng, các tu sĩ Chu gia bắt được một Nhiếp Thanh Quỷ, tôi dùng Hấp Tinh Đại Pháp hút sức mạnh của Nhiếp Thanh Quỷ truyền cho họ.
Nhưng mà sức mạnh tôi hút vào, cơ thể tôi sẽ hấp thụ năm phần, năm phần còn lại mới truyền cho họ, thành công giúp ba tu sĩ tam phẩm đột phá lên tứ phẩm.
Sau đó tôi lại "yếu ớt" vài ngày, những ngày này, người đến cầu xin tôi giúp đỡ với đủ loại lý do không đếm xuể, ông cụ Chu đều ra mặt từ chối, nói truyền công tổn thương thân thể, hao tổn nguyên khí ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này của tôi, lúc trước cường hóa cơ thể cho binh lính là bất đắc dĩ.
Mặc dù họ không tin, nhưng cũng không còn cách nào khác nên chỉ đành thôi.
Hôm nay tôi đang kể chuyện trước khi ngủ cho Tiểu Hi, đột nhiên Mạc Phi Phàm chạy đến, thần bí nói: "Khương Lâm, chúc mừng cô, giá trị của cô đã đạt đến sáu trăm triệu, còn là đô la Mỹ."
Tôi xạm mặt lại: "Giá từ đâu ra?"
Anh ta đưa điện thoại cho tôi xem một trang web: "Đây là một trang web ngầm ở nước ngoài. Các tu đạo trên toàn cầu đều nhận nhiệm vụ trên trang web này, có người đã treo giải thưởng sáu trăm triệu đô la Mỹ để bắt sống cô."
Tôi nhíu mày, phát hiện trên trang web này có một bài viết về tôi, click vào xem, phát hiện số tiền đã biến thành bảy trăm triệu đô la Mỹ.
Mạc Phi Phàm khoa trương nói: "Không ngờ đó, mới vài phút đã đổi chủ thuê, thêm một trăm triệu đô la Mỹ."
Sắc mặt tôi đen lại, Mạc Phi Phàm hưng phấn nói tiếp: "Bây giờ cả thế giới đều biết cô rồi, e rằng sau này sẽ phiền phức không ngừng."
Tôi bất mãn trừng mắt nhìn anh ta: "Sao có cảm giác anh còn rất vui vẻ?"
Mạc Phi Phàm cười đểu: "Đã lâu rồi không gặp chuyện thú vị như vậy, tôi đương nhiên vui vẻ."
Tôi thật muốn cởi giày nhét vào miệng anh ta.
Đúng lúc này, Kim Giáp tướng quân từ ngực tôi bay ra, bay một vòng trên không trung, sau đó dập dờn từng lớp gợn sóng màu vàng, sau khi gợn sóng qua đi, một thiếu niên xuất hiện trước mặt.
Thiếu niên đó mười bốn, mười lăm tuổi, trông rất tuấn tú, chỉ là có đôi mắt màu vàng, cao gần bằng tôi.
"Chủ nhân!" Thiếu niên vui vẻ nói, "cuối cùng tôi cũng có thể hóa thành người rồi."
Tôi sững sờ, nhìn cậu ta hồi lâu: "Kim Giáp tướng quân?"
Thiếu niên gật đầu: "Tôi vẫn luôn muốn gặp cô dưới hình dạng con người, cuối cùng cũng khó khăn lắm mới thăng cấp thành Quỷ Vương, mới có được năng lực hóa hình."
Tôi lại ngây người vài giây, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm: "Nói cách khác, những ngày qua lúc tôi tắm hay thay quần áo, cậu đều nhìn thấy?"
Thiếu niên ngơ ngác nhìn tôi, thản nhiên trả lời: "Nhìn thấy rồi ạ."
Mạc Phi Phàm đỡ trán, tên nhóc này đầu óc có vấn đề à?
Trên trán tôi nổi lên gân xanh hình chữ thập: "Cậu dám nhìn trộm!"
Kim Giáp tướng quân tiếp tục ngơ ngác: "Tôi không có nhìn trộm mà, chủ nhân, tôi nhìn một cách quang minh chính đại."
Tôi tức giận nói: "Cậu còn lý lẽ nữa à?"
Kim Giáp tướng quân mở to đôi mắt vô tội: "Chủ nhân, tôi không hiểu, tôi nhìn hoa, cũng nhìn chim, tại sao không thể nhìn cô?"
"Bởi vì tôi không mặc quần áo!" Tôi cảm thấy hơi bất lực.
Kim Giáp tướng quân vẫn không hiểu: "Tôi cũng không mặc quần áo mà, trước đây tôi vẫn luôn không mặc quần áo, nhưng chủ nhân vẫn để tôi nằm trên người cô."
Mạc Phi Phàm cuối cùng không nhịn được, cười ha hả: "Bái phục bái phục. Con côn trùng này đúng là một nhân tài."
Tôi đã không còn gì để nói, lúc này mới phát hiện, Kim Giáp tướng quân thật sự không mặc quần áo.
Tôi bất lực đỡ trán: "Phi Phàm, dẫn cậu ta đi mặc quần áo."
Kim Giáp tướng quân có chút không muốn, uất ức nói: "Chủ nhân, tôi không thích mặc quần áo, thứ đó vướng víu tay chân, tôi vẫn tiếp tục biến về côn trùng đi."
Cậu mà biến về côn trùng, tôi cũng không dám để cậu trốn trong cơ thể tôi nữa.
"Nếu cậu nhận tôi là chủ nhân, thì phải mặc quần áo." Tôi nghiêm mặt nói.
Kim Giáp tướng quân càng thêm uất ức, nhưng vẫn đi theo Mạc Phi Phàm thay một bộ đồ thể thao, nói thật, người đẹp mặc gì cũng đẹp. Thế là, Kim Giáp tướng quân trở thành một thiếu niên ngốc nghếch, khiến người ta nhìn vào là tràn đầy tình mẫu tử.Edit: FB Frenalis
Tôi bất lực thở dài, tại sao thuộc hạ của tôi đều là những kẻ ngốc nghếch chứ?
Nhưng đó không phải là điều tôi nên bận tâm, mà cần lo lắng về vụ treo giải thưởng này.
Thời gian này Chu Nguyên Hạo dường như rất bận rộn, vì tin tức tôi là thân thể Cửu Âm bị lộ, nên tôi chỉ có thể ru rú ở trong nhà không ra ngoài, nếu Tiểu Hi muốn ra ngoài thì để Mạc Phi Phàm, Tống Tống và Kim Giáp tướng quân ba người bảo vệ cô bé, nhưng không thể đi xa.
Hôm nay ba người vừa đưa Tiểu Hi ra ngoài, đột nhiên Lý ma ma chạy đến báo: em gái tôi tìm tôi.
Em gái?
Tôi nghĩ một chút, chẳng lẽ là Dao Dao?
Chung Dao Dao, con gái của dì tôi đang học đại học ở Kim Lăng, trước đó suýt chút nữa bị dì Hai độc ác của tôi bán cho người ta để kết minh hôn, là tôi đã cứu cô ấy ra.
Sau đó, mỗi tháng tôi đều chuyển một khoản tiền vào thẻ của cô ấy để cô ấy học hành.
Đối với việc học của chính mình, tôi cũng không còn nhiệt tình như trước nữa, Chu Nguyên Hạo đã giúp tôi thông qua một số mối quan hệ, chỉ cần tôi về thi mỗi học kỳ, là có thể cho tôi tín chỉ.
Dù sao sắp tận thế rồi, ai còn có tâm trạng đi học nữa.
Lúc này tại sao Dao Dao lại đột nhiên chạy đến tìm tôi? Cô ấy làm sao biết tôi ở thủ đô?
Chắc chắn có điều gì đó mờ ám.Tôi ra đến cửa, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ xa lạ, khóe miệng cô ta mang theo một nụ cười nhạt, dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá tôi.
Tôi hơi nheo mắt lại, người phụ nữ này là một tu sĩ ngũ phẩm.
Tại sao gần đây có nhiều tu sĩ cao cấp như vậy? Có phải không gian có vấn đề, vì để phòng ngừa nên Thiên Đạo đã làm cho việc thăng cấp của những người tu đạo phàm trần này dễ dàng hơn không?
"Cô Khương?" Người phụ nữ trẻ mỉm cười.
Tôi lạnh mặt nói: "Dao Dao ở đâu?"
Người phụ nữ lấy ra một mặt dây chuyền, đó là di vật của dì tôi mà Dao Dao luôn mang theo bên mình.
"Cô có điều kiện gì?" Tôi hỏi.
Người phụ nữ vỗ tay nói: "Nói chuyện với người thông minh thật là sảng khoái. Cô Khương, cô nên biết bây giờ thứ đáng giá nhất chính là cô, chúng tôi đương nhiên muốn cô. Tôi nói thẳng, bây giờ lập tức đi theo tôi, chỉ cần cô đến tay chúng tôi, chúng tôi tự nhiên sẽ thả em gái cô ra. Nếu không, chúng tôi chỉ còn cách cắt cô ấy thành từng mảnh, từng mảnh trả lại cho cô."
Ánh mắt tôi lạnh băng: "Làm sao tôi biết Dao Dao còn sống hay không?"
Người phụ nữ mở video trên điện thoại, Chung Dao Dao cầm một tờ báo ngày hôm nay, run rẩy đứng trong một căn phòng, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm của cô ấy, trông rất thảm hại.
Lòng tôi đau nhói, lửa giận bùng lên.
"Thế nào, cô Khương, bây giờ cô tin rồi chứ?" Người phụ nữ đắc ý nói.
"Được, tôi đi theo cô." Tôi đang định ra khỏi cửa, đột nhiên vài bóng người vụt qua, chắn trước mặt tôi: "Cô Khương, gia chủ ra lệnh để chúng tôi bảo vệ cô, không thể để cô rời khỏi nhà nửa bước."
"Còn về em gái cô, chúng tôi chỉ cần bắt người phụ nữ này, tra tấn nghiêm khắc, cô ta nhất định sẽ khai ra nơi ở của em gái cô."
Người phụ nữ khinh thường nhìn mấy người tu sĩ: "Tôi đã đến đây thì không nghĩ sẽ còn sống trở về. Các người cứ việc ra tay, nhưng tôi đảm bảo, các người sẽ chỉ nhận được một xác chết."
Cô ta dừng lại một chút, lại cười nói: "Không đúng, các người sẽ nhận được hai xác chết, còn một xác nữa là của Chung Dao Dao, nhưng xác của cô ta sẽ rất thê thảm."
Ánh mắt tôi trở nên sắc bén, nhìn mấy tu sĩ đó, ra lệnh: "Các người đều tránh ra cho tôi."
"Không được." Họ kiên trì nói, "Đây là mệnh lệnh của gia chủ."
Tôi rút một con dao găm từ trong giày ra, kề vào cổ mình, trầm giọng nói: "Còn không tránh ra, tôi sẽ chết ở đây."
Mấy tu sĩ đều sững sờ, tôi rất kiên quyết, dao cứa vào cổ một vết thương nông, máu chảy xuống ngay lập tức, nhuộm đỏ cổ áo tôi.
"Đừng làm vậy." Mấy người giật mình, nếu tôi có mệnh hệ gì, Chu Nguyên Hạo nhất định sẽ lột da họ.
"Tránh ra." Ánh mắt tôi kiên định, nói được làm được.
Mấy người bọn họ hai mặt nhìn nhau, từ từ lùi sang hai bên.