Cô Gái Địa Ngục

Chương 416: Xuyên qua dị giới



Edit: Frenalis

Ngay khi tôi sắp mất đi ý thức, Thiên Nhãn đột nhiên nóng lên, tôi cảm thấy cơ thể mình như được bao bọc bởi một sức mạnh ấm áp, tất cả những đau đớn trước đó đều biến mất.

Tôi ngất đi.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng người ồn ào, mở mắt ra nhìn, thấy mình đang nằm sấp trong một con hẻm nhỏ, trên mặt đất tỏa ra mùi nước tiểu kinh tởm.

Tôi bước ra khỏi con hẻm, vẻ mặt mờ mịt nhìn dòng người và xe cộ qua lại trên đường, dường như không khác gì thế giới trước đây của tôi, chẳng lẽ tôi đã quay lại?

Không thể nào.

Tôi bước thêm hai bước, nhìn thấy biển chỉ đường ghi tên địa danh: Thành phố Hoàng Lan.

Thành phố Hoàng Lan? Hình như Hoa Hạ không có nơi này. Nhưng nhìn chữ viết và người đi đường, lại không khác gì Hoa Hạ.

Trong công viên trung tâm có một màn hình lớn, tôi nhìn một chút, cả đài truyền hình lẫn người dẫn chương trình đều chưa từng thấy.

Tôi đột nhiên nghĩ, đây có phải là thế giới song song trong truyền thuyết không?

Tôi đến từ Thiên Địa Tứ Phương Kính, nếu không có gì bất ngờ, Chu Nguyên Hạo cũng ở thế giới này.

Anh vậy mà không bị ném vào khe nứt không gian, ngược lại đi đến thế giới song song, vận may đúng thật là nghịch thiên.

Tôi lấy từ trong ngực ra một lá bùa, lá bùa này liên kết với Phá Hư Trận trước đó, trên đó xuất hiện một chấm đen nhỏ, nếu lá bùa này hoàn toàn chuyển sang màu đen, chính là lúc tám ngọn nến đều tắt.

Đến lúc đó, chúng tôi sẽ không ai có thể quay về được.

Cất kỹ lá bùa vào người, tôi đi dạo một vòng trên phố, phát hiện tiền ở đây khác với tiền của Hoa Hạ, tôi có chút lo lắng, thế giới rộng lớn như vậy, đừng nói là tìm người, ngay cả ăn mặc ở cũng cần tiền, tôi phải đi đâu để kiếm tiền đây? Chẳng lẽ phải bày sạp bán bùa chú? Liệu có bị người ta bắt vì mê tín dị đoan không?

Tôi sờ soạng một hồi trên người, cuối cùng lấy ra đôi bông tai kim cương.

Đôi bông tai này là một lần đi dạo phố, cửa hàng trang sức có chương trình khuyến mãi, giảm giá lớn mới mua được, trên mỗi chiếc có gắn một viên kim cương năm phân, lúc đó mua nó là vì kim cương khá lớn lại rẻ. Bây giờ chỉ có thể dùng nó để đổi lấy tiền.

Nhưng mà, bây giờ tôi chỉ là một người không có hộ khẩu, nếu đi bán trang sức, chắc sẽ gặp rắc rối, tốt hơn là nên làm hộ khẩu trước đã.

Tôi tìm thấy một đồn cảnh sát, đến trước quầy tiếp tân, một người phụ nữ trung niên mặc cảnh phục ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: "Làm gì?"

"Tôi đến làm hộ khẩu." Nói xong, tôi lén dán một lá bùa mê hồn vào sau lưng bà ấy, rồi nhìn chằm chằm vào mắt bà ấy, hai mắt lóe lên hồng quang, mắt của người phụ nữ trung niên lập tức đờ đẫn.

Với sức mạnh tinh thần hiện tại của tôi, cộng thêm bùa mê hồn, điều khiển ý thức của một người quá dễ dàng.

Chỉ là, dù sao đây cũng không phải là chính đạo, nếu không bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn làm như vậy.

Tôi để bà ấy nhập hộ khẩu cho tôi, còn làm một chứng minh nhân dân, hiệu suất làm việc của thế giới song song này thật cao, vậy mà trong ngày đã có thể lấy được hộ khẩu cùng chứng minh nhân dân.

"Cảm ơn bà." Tôi nháy mắt với bà ấy, quay người rời đi, từ lúc tôi bước ra khỏi cửa đồn cảnh sát, bà ấy sẽ quên hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Tôi tìm một cửa hàng trang sức trông khá lớn, bước vào. Âm thầm nhìn một vòng, kỳ lạ, ở đây vậy mà không có bán kim cương, cũng không có trang sức bạch kim, chỉ có vàng và ngọc bích các loại, đặc biệt là ngọc bích. Rất rẻ, một chiếc vòng tay ngọc bích có chất nước pha lê, vậy mà chỉ bán hơn một nghìn tệ.

Chẳng lẽ tiền ở đây có giá trị hơn?

"Thưa chị, chị muốn mua gì ạ?" Một nữ nhân viên bán hàng có vẻ mặt non nớt bước tới, lễ phép chào hỏi.

Tôi mỉm cười với cô ấy: "Tôi cứ xem qua đã."

Tôi quay người lại, liền nghe thấy một nữ nhân viên khác lớn tuổi hơn nhỏ giọng mắng cô ấy: "Cô đi hỏi cô ta làm gì? Cô nhìn quần áo cô ta mặc xem, rõ ràng là hàng chợ, lại còn bẩn thỉu, có thể có bao nhiêu tiền? Cô rảnh rỗi quá hả?"

Nữ nhân viên trẻ bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi biết rồi, cửa hàng trưởng."

Tôi có chút không vui, nhưng nghĩ lại hiện giờ mình thực sự là trắng tay, nên cũng không nói gì. Tôi vẫy tay gọi nữ nhân viên trẻ lại: "Phiền cô qua đây một chút."

Nữ nhân viên trẻ liếc nhìn cửa hàng trưởng một cái, cửa hàng trưởng trợn mắt không nói gì, cô ấy bước đến, khuôn mặt hơi đỏ, có vẻ là sinh viên mới đi làm chưa lâu.

Tôi lấy đôi bông tai kim cương ra đưa cho cô ấy, nói: "Ở đây các cô cũng nhận thu mua trang sức, phải không? Cô xem đôi bông tai này đáng giá bao nhiêu."

Nữ nhân viên trẻ cầm lấy, nhìn đi nhìn lại vài lần, cô ấy kinh ngạc thốt lên: "Đây, đây là kim cương! Lại còn là PT950! Trời ơi!"  Edit: FB Frenalis

Cô ấy vừa kêu lên, tất cả nhân viên trong tiệm trang sức đều xúm lại, cửa hàng trưởng là người tới nhanh nhất, giọng chua ngoa: "La hét cái gì, không biết bây giờ đồ giả rất nhiều sao?"

Sắc mặt tôi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nói phải có căn cứ, cô dựa vào cái gì mà nói trang sức của tôi là giả?"

Cửa hàng trưởng hừ lạnh một tiếng: "Giả thì không thể thành thật, thật thì không thể thành giả, là thật hay giả phải xem qua mới biết. Đưa đây cho tôi xem."

Nữ nhân viên trẻ đưa đôi bông tai cho cô ta. Cô ta cầm lấy mà không hề nhìn kỹ, liền mỉa mai: "Bây giờ làm gì còn viên kim cương nào lớn như thế này, PT950 quý giá như vậy, sao có thể dùng để làm bông tai? Cái này quá giả rồi."

Nói xong, cô ta ném đôi bông tai xuống trước mặt tôi, vung tay như đuổi ăn mày: "Cút cút cút, không cút thì tôi báo cảnh sát đấy."

Tôi giận dữ: "Nhặt lên cho tôi!"

Cửa hàng trưởng giơ tay chỉ vào mũi tôi: "Sao, đồ lừa đảo còn dám làm càn?"

Chưa nói hết câu, liền nghe thấy một giọng nói vang lên: "Ở đây sao mà ồn ào vậy?"

Cửa hàng trưởng quay đầu nhìn, lập tức phấn chấn hẳn lên, có thể thấy người chống lưng đã tới, vội vàng chạy tới: "Quản lý Trương, ở đây có một kẻ lừa đảo. Tôi đang đuổi cô ta đi."

"Lừa đảo? Ở đâu?" Quản lý Trương quay đầu nhìn tôi một cái, mắt liền sáng lên: "Quý cô này là..."

Cửa hàng trưởng thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút kỳ lạ, trong mắt lóe lên tia ghen tị: "Quản lý Trương, kẻ lừa đảo này cầm một đôi bông tai kim cương giả tới bán, viên kim cương còn to như vậy. Anh nói xem bây giờ kim cương khó gặp đến thế, ai lại dùng viên to như vậy để làm bông tai chứ."

"Ồ?" Quản lý Trương nói, "Bông tai ở đâu, để tôi xem?"

Cửa hàng trưởng khoanh tay trước ngực, trợn mắt nói: "Ở dưới đất kìa."

Quản lý Trương nhặt lên, xem xét kỹ lưỡng, sắc mặt lập tức nghiêm trọng, tiến lên hỏi: "Quý cô này, đôi bông tai kim cương của cô từ đâu mà có?"

Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Sao, anh nghĩ là tôi ăn cắp à?"

"Không không không, tôi không có ý đó." Anh ta nói, "Thế này đi, đôi bông tai kim cương của cô quá giá trị. Tôi không thể tự quyết định, vừa hay giám đốc của chúng tôi đang ở trên lầu, tôi sẽ mang lên cho giám đốc xem."

"Đợi đã." Tôi giơ tay lên, "Một món đồ quý giá như vậy, anh cứ thế cầm đi trước mặt tôi, cửa hàng trang sức của các anh thật là chuyên nghiệp cao. Nữ cửa hàng trưởng của các anh ném bông tai kim cương xuống đất. Anh lại không phân biệt đúng sai mà cầm đi, tôi muốn hỏi, nếu lát nữa anh không thừa nhận chuyện này thì sao?"

Cửa hàng trang sức nằm ở khu vực sầm uất, có rất nhiều người qua lại bên ngoài, nghe thấy bên trong có tranh chấp, đều vây lại xem náo nhiệt.

"Cái gì? Bông tai kim cương?" Có người xem náo nhiệt thấp giọng nói, "Đó là báu vật đấy. Nghe nói mỏ kim cương đã cạn kiệt từ mấy trăm năm trước rồi, bây giờ kim cương một phân, hai phân, đều có thể bán được hàng trăm triệu."

"Nghe nói không chỉ là kim cương, mà bông tai đó còn được làm bằng PT950 nữa, biết PT950 là gì không? Bạch kim đấy, kim loại cao quý nhất trong truyền thuyết, một tấn vàng mới mua được một gram bạch kim."

Tai tôi thính, nghe thấy vậy liền giật mình, không ngờ ở thế giới song song này kim cương và bạch kim lại quý giá đến vậy, vậy tôi cứ thế lấy đôi bông tai kim cương này ra, có phải hơi thiếu suy nghĩ không?

Quản lý Trương thay đổi sắc mặt, cười nói: "Không, không, cô đừng hiểu lầm. Thế này đi, đôi bông tai kim cương này cô cứ cầm lấy, cô đi cùng tôi lên phòng riêng trên lầu, chúng ta bàn bạc kỹ hơn."

Tôi khẽ gật đầu, đi theo anh ta lên lầu, cách bài trí trong cửa hàng trang sức khá tao nhã, quản lý Trương đích thân rót cho tôi một tách trà: "Cô đợi một lát, tôi sẽ đi mời giám đốc đến."

Tôi thong thả uống trà, không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi tới.

Người đàn ông trẻ tuổi đó chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nghe quản lý Trương giới thiệu tên là Lôi Phi, trông khá điển trai. Có vẻ phong độ lịch lãm, là kiểu mà các cô gái trẻ rất thích.

Anh ta nhìn thấy tôi, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm, nhưng tôi lại tỏ ra thờ ơ, khiến anh ta có chút thất vọng, có lẽ anh ta ngày thường đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của phụ nữ. Thỉnh thoảng gặp một người không coi anh ta ra gì, ngược lại khiến anh ta cảm thấy mới mẻ.

Anh ta không biết, tôi đã gặp quá nhiều đàn ông đẹp trai, nhan sắc như anh ta trong mắt tôi chẳng là gì cả.

Tôi lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp thẳng thắn: "Đôi bông tai kim cương này, anh có hứng thú không? Nếu có thì đưa ra một cái giá thật lòng, tôi đang vội."

Lôi Phi cầm bông tai kim cương, đeo một chiếc kính chuyên dụng để quan sát, nhìn một lúc lâu, kinh ngạc nói: "Kim cương có độ tinh khiết cao như vậy, đã nhiều năm không thấy rồi. Cô Khương, không biết cô mua đôi bông tai này ở đâu, có hóa đơn không?"

Tôi thản nhiên nói: "Đôi bông tai này là do tổ tiên truyền lại."

"Cái này..." Lôi Phi nói đầy ẩn ý, "Không có hóa đơn, vậy thì hơi phiền phức rồi, cái này cũng không có giấy chứng nhận đúng không."

Tôi nói: "Do tổ tiên truyền lại, làm gì có những thứ đó. Tôi nói thẳng luôn, đôi bông tai này tuyệt đối không phải là đồ ăn cắp, giám đốc Lôi làm trong ngành này, nếu có món đồ quý giá như vậy bị đánh cắp, chắc chắn đã náo loạn cả giới rồi."

Lôi Phi: "Cô Khương đừng hiểu lầm, tôi không nói đây là đồ ăn cắp. Chỉ là theo quy định của ngành, không có hóa đơn cũng không có giấy chứng nhận, giá cả sẽ khác."

Tôi nói: "Anh trả bao nhiêu?"

Lôi Phi suy nghĩ một chút, nói: "Tôi trả một trăm ba mươi triệu, thế nào?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv