Edit: Frenalis
Phần giải thích bên dưới cho biết, khối ngọc bích này được khai quật từ ngôi mộ chôn theo của một người thiếp của quốc vương nước Ba. Người thiếp đó bị đầu độc chết, có thể sau khi uống rượu độc không chết ngay, cô lại bị người ta dùng hung khí đánh mạnh vào mặt, làm vỡ nát toàn bộ xương mặt, cuối cùng lại bị người ta dùng dây siết cổ chết.
Lúc cô chết, khối ngọc bích này được cô ôm chặt ở trong lòng.
Mạc Phi Phàm nhanh chóng trèo lên tủ kính trưng bày, nhìn chằm chằm vào khối ngọc bích, dòng suy tư như được đưa về rất nhiều năm về trước. Thiếu nữ xinh đẹp đó đã đưa anh ta về nhà khi anh ta bị thương, chữa trị vết thương cho anh ta và cho anh ta uống thuốc.
Lúc đó anh ta đang ở hình dạng hồ ly, thiếu nữ thích đặt anh ta lên bụng mình, rồi nằm phơi nắng trong sân.
Sau đó, cô được gả cho quốc vương nước Ba làm thiếp, khi rời khỏi quê hương, cô đã thả hồ ly về núi rừng, vừa khóc vừa từ biệt anh ta, sau lần chia tay này, cả đời sẽ không thể gặp lại nữa.
Sức khỏe của cô luôn yếu, e rằng không sống được mấy năm, Mạc Phi Phàm đã chia một phần ba yêu đan của mình, phong ấn trong khối ngọc bích này tặng cho cô, chỉ cần cô mang theo nó thì sẽ có thể kéo dài tuổi thọ.
Mạc Phi Phàm nhìn phần giải thích, trên đó nói, khi cô qua đời chỉ mới mười chín tuổi.
Anh ta vẫn không thể thay đổi vận mệnh của cô.
Anh ta duỗi móng vuốt, nhẹ nhàng vỗ lên mặt kính. Ngọc bích từ từ bay lên lơ lửng giữa không trung, bên trong có ánh sáng lưu chuyển, ngũ sắc quang mang hội tụ tại một điểm trung tâm.
Ánh sáng ngày càng nhiều, điểm sáng cũng ngày càng lớn, cuối cùng trở nên to bằng đầu ngón tay út, từ từ bay ra khỏi tủ kính.
Miếng ngọc bích rơi xuống, rồi "cạch" một tiếng, xuất hiện một vết nứt, vết nứt lan rộng ra, ngọc bích vỡ thành hai mảnh.
Mạc Phi Phàm đang định nuốt ngọc bích vào miệng, bỗng một làn gió thơm thoảng qua, một bàn tay thon thả trắng nõn cướp lấy viên ngọc, đáp xuống cách đó vài mét.
Mạc Phi Phàm giật mình, khi nhìn thấy người đến, lại lộ ra vài phần vui mừng: "Tiểu Ngạo! Thật sự là em, anh không nằm mơ đấy chứ."
"Hừ." Thái Tiểu Ngạo lạnh lùng hừ một tiếng, "Mạc Phi Phàm, đã lâu không gặp."
Mạc Phi Phàm kích động nhào tới: "Tiểu Ngạo, anh nhớ em lắm."
"Cút." Thái Tiểu Ngạo tung một cước đá bay anh ta, "Anh tưởng tôi đến để ôn chuyện với anh à? Tôi đến để lấy lại viên ngọc. Có người chia một phần yêu đan của mình cho một phụ nữ loài người, đúng là kẻ si tình."
Mạc Phi Phàm lăn một vòng rồi bò dậy nói: "Đó là anh báo ân, Hiểu Đàn đã cứu mạng anh, anh mới đưa thứ này cho cô ấy."
"Hiểu Đàn? Gọi thật thân mật." Thái Tiểu Ngạo hất cằm lên, "Mạc Phi Phàm à Mạc Phi Phàm, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, đúng vậy, hôm nay tôi đến để xem anh thảm hại đến mức nào."
"Anh đã đủ thảm rồi, Tiểu Ngạo, đừng đùa nữa, trả lại viên ngọc cho anh đi, anh còn có việc quan trọng phải làm."
Thái Tiểu Ngạo cười lạnh một tiếng, nắm chặt viên ngọc: "Muốn tôi trả lại cho anh, được thôi, chỉ cần anh thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ quấn lấy tôi nữa, tôi sẽ trả nó lại cho anh."
Mạc Phi Phàm ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt cô: "Tiểu Ngạo, em ghét anh đến vậy sao?"
Thái Tiểu Ngạo nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên! Đồ hồ ly như anh vừa lăng nhăng, vừa mặt dày bám riết người ta không buông, tôi ghét muốn chết."
Mạc Phi Phàm lộ ra vẻ mặt buồn bã, bất lực thở dài: "Nếu đã như vậy, anh đồng ý với em, từ nay về sau sẽ không quấn lấy em nữa."
Thái Tiểu Ngạo sững sờ, hôm nay Mạc Phi Phàm uống nhầm thuốc gì vậy, mặt trời mọc đằng Tây à? Sao lại dễ dàng đồng ý như vậy?
"Bây giờ có thể trả lại viên ngọc cho anh rồi chứ." Mạc Phi Phàm sốt ruột nói, "Anh thật sự có việc, anh phải đi cứu người."
Không biết vì sao, Thái Tiểu Ngạo lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, dâng lên một cỗ tức giận, anh đã quấn lấy cô lâu như vậy, vậy mà lại dễ dàng từ bỏ sao?
Thái Tiểu Ngạo tức giận nói: "Anh có việc gì gấp như vậy, chẳng lẽ lại là vì người phụ nữ nào đó chứ?"
Mạc Phi Phàm: "Tiểu Hi, con gái của chủ nhân anh gặp nguy hiểm, anh phải nhanh chóng đi cứu cô bé."
"Chủ nhân, chủ nhân, anh chỉ biết đến chủ nhân của anh!" Thái Tiểu Ngạo hung hăng ném viên ngọc xuống đất, rồi quay người bỏ đi. "Từ nay về sau, tôi và anh không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."Edit: FB Frenalis
"Tiểu Ngạo!" Mạc Phi Phàm lo lắng muốn đuổi theo, vừa đến cửa, anh chợt dừng bước, lộ ra một nụ cười khổ, nhặt viên ngọc lên: "Xem ra cô ấy thật sự rất ghét mình, mình đã quấn lấy cô ấy lâu như vậy, có lẽ thật sự nên buông tay rồi."
Nói xong, anh ta một hơi nuốt viên ngọc vào.
Mạc Phi Phàm thoải mái thở dài một tiếng, sau đó nhảy lên, lúc tiếp đất liền hóa thành một thanh niên cao lớn.
Dung mạo của anh ta đã thay đổi, không còn là vẻ ngoài bình thường như trước đây, mà biến thành một thanh niên tuấn tú, môi đỏ răng trắng, vẻ mặt như ngọc.
"Gâu gâu." Tiểu Hắc sủa hai tiếng với anh ta, Mạc Phi Phàm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nó, "Tiểu Hắc, mày nói xem, tao có nên từ bỏ không?"
"Gâu gâu gâu!"
"Cái gì? Mày nói không nên?" Mạc Phi Phàm sờ sờ cằm, "Tao cũng thấy vậy, tao không nên từ bỏ cô ấy, nhưng cô ấy rất ghét tao, phải làm sao bây giờ?"
"Gâu gâu gâu gâu."
"Mày nói nữ nhân sợ triền lang (1)? Không được, không được, trước đây tao đã dùng chiêu này rồi, không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cô ấy càng ghét tao hơn." Mạc Phi Phàm lắc đầu, rồi thở dài. "Để sau hãy nói, dù sao chúng ta đều sống rất lâu, sau này nhất định sẽ khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý. Đi thôi, chúng ta đi tìm Tiểu Hi."
(1): phụ nữ thường sợ những người đàn ông mặt dày bám riết không tha. Ý nói là nếu đàn ông muốn theo đuổi phụ nữ thì nên mặt dày tấn công sẽ làm cho phụ nữ sợ mà đồng ý.
"Gâu gâu gâu gâu gâu."
"Cái gì? Mày nói đã muộn rồi? Không muộn, không muộn, không muộn chút nào. Tao có thể cảm nhận được, Tiểu Hi nhất định không sao, chúng ta đi theo, nếu cô bé bị người ta bắt đi, chúng ta còn có thể cứu cô bé về mà, đúng không?"
Mạc Phi Phàm ôm Tiểu Hắc vào lòng: "Xuất phát thôi."
*****
Tôi đến một vùng ngoại ô của thủ đô, Vân Kỳ từng nói với tôi, anh có một căn biệt thự ở đây. Chỉ là căn biệt thự này hơi lớn một chút, toàn bộ khu biệt thự đều là nơi ở của các ngôi sao nổi tiếng, quan chức cấp cao.
Tôi không thể vào từ cổng chính, mà phải trèo tường vào. Trên đường đi tôi thấy không ít ngôi sao, ví dụ như Phạm XX mà tôi thường vẽ trước đây.
Biệt thự của Vân Kỳ nằm ở sâu trong khu biệt thự, là một trong những căn biệt thự đắt nhất, nguy nga như một tòa lâu đài.
Xung quanh biệt thự không có trận pháp, tôi trực tiếp đi vào. Phát hiện Vân Kỳ đang ngồi bên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiểu Hi.
"Tiểu Hi!" Tôi lập tức xông vào, ôm chầm lấy cô bé trong niềm vui sướng, mất rồi tìm lại được khiến nước mắt tôi tuôn rơi.
"Yên tâm, con bé không sao." Vân Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng dâng lên sự áy náy sâu sắc: "Vân Kỳ... xin lỗi, em xin lỗi anh."
Vân Kỳ khẽ mỉm cười: "Anh đã nói nhiều lần rồi, dù em đối xử với anh thế nào, anh cũng sẽ không từ bỏ."(Anh ôn nhu quá, thôi về với đội em đi)
Tôi lộ ra vẻ mặt buồn bã: "Anh làm vậy để làm gì."
"Có lẽ đây là số phận của anh." Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Hi, "Con bé thật đáng yêu, không hổ là con gái của em. Em ở bên cạnh con bé đi, anh đi chuẩn bị chút đồ ăn cho em."
Nhìn bóng lưng anh, tôi càng cảm thấy áy náy hơn.
Tiểu Hi ngủ rất say. Tôi không đánh thức con bé, quay sang xem Tống Tống, cô ấy bị thương rất nặng, nhưng Vân Kỳ đã cho cô ấy uống đan dược chữa thương, tính mạng đã được bảo toàn, nhưng có lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục.
Tôi đến nhà bếp, thấy Vân Kỳ đang tự mình nấu ăn, trong lòng rất khó chịu: "Vân Kỳ, em thật sự không xứng đáng để anh làm như vậy."
Vân Kỳ khựng lại một chút, rồi hoàn hồn, nụ cười nhuốm một lớp buồn bã: "Anh cũng biết, tình cảm của anh dành cho em sẽ không có kết quả. Nhưng Võng Lượng bọn anh, một khi đã yêu một người thì không thể thay đổi được nữa, có lẽ đây là kiếp nạn của anh."
Nói rồi, anh đem canh múc vào bát: "Em tiêu hao quá nhiều linh lực, cần bồi bổ nguyên khí, anh đã cho thêm một củ nhân sâm ngàn năm vào canh, em nếm thử tay nghề của anh đi."
Tôi uống một ngụm canh, rất ngon, nhưng tôi ăn lại không cảm thấy ngon miệng.
Anh dành tình cảm quá sâu đậm cho tôi, mà tôi không thể đáp lại tình cảm của anh, anh càng tốt với tôi, tôi càng cảm thấy bất an.
Vân Kỳ vẫn giữ nụ cười dịu dàng, không hề để ý, khiến tôi như ngồi trên đống lửa.
"Mẹ ơi!" Tiểu Hi đột nhiên hét lớn, tôi và Vân Kỳ vội vàng chạy vào, thấy con bé đang ngồi khóc một mình trên giường.
Tôi vội vàng ôm con bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng con: "Tiểu Hi ngoan, mẹ ở đây."
"Mẹ ơi, con mơ thấy người xấu, rất nhiều người xấu, họ đánh dì Tống Tống, còn muốn đánh con." Tiểu Hi khóc nức nở, khiến tôi rất đau lòng.