Edit: Frenalis
Sắc mặt Lục Uy Quyền đại biến, nằm sấp trên mặt đất nói: "Bệ hạ, bệ hạ, xin cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định có thể hoàn thành mệnh lệnh của ngài."
"Ngươi chỉ có một lần cơ hội." Khương Kha lãnh đạm liếc nhìn hắn, "Còn không mau tự kết liễu, chẳng lẽ muốn để ta tới giúp ngươi sao?"
Lục Uy Quyền toàn thân run lẩy bẩy, hắn trầm mặc một lúc, trong mắt bỗng nhiên lóe lên ánh sáng liều mạng, thân hình bất ngờ lao về phía Khương Kha.
Khương Kha bật cười, khẽ búng tay một cái, Lục Uy Quyền kêu lên thảm thiết nặng nề ngã xuống đất. Tứ chi đao thương bất nhập của hắn bị mạnh mẽ nghiền nát.
"Ngươi còn dám ra tay với ta?" Khương Kha chậm rãi đi vòng quanh hắn, "Ngươi thật to gan. Ngươi cho rằng hiện tại ở nhân gian, thực lực của ta chỉ còn một phần mười thì ngươi có thể làm bị thương ta? Thật là chuyện cười lớn. Chẳng lẽ ngươi quên, ở Địa Ngục ta đã gieo xuống phong ấn giam cầm trong đầu ngươi. Dù thực lực ngươi mạnh hơn, ngươi cũng chỉ là con chó dưới tay ta!"
Lục Uy Quyền cắn chặt hàm răng, run rẩy nói: "Bệ hạ, bệ hạ tha ta..."
Khương Kha bắt lấy cổ áo nhấc hắn lên, ánh mắt âm độc nói: "Ngươi đã thấy thân thể của chị ấy."
Lục Uy Quyền run rẩy: "Bệ hạ, đó là cô ta tự giật quần áo, ta, ta cái gì cũng không thấy."
Đáy mắt Khương Kha đầy đố kỵ: "Ngươi cũng xứng đáng nhìn thân thể của chị ấy? Thân thể chị ấy đẹp như vậy, ngươi chỉ liếc nhìn một cái cũng là khinh nhờn."
Nói xong, móng tay hắn đâm vào hốc mắt Lục Uy Quyền. Lục Uy Quyền phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tròng mắt bị hắn móc ra.
"Hai con mắt này đã nhìn thấy, thì ta hủy diệt nó." Vừa nói, một quả cầu lửa màu đen phóng ra từ tay Khương Kha, đốt cháy đôi mắt thành tro bụi.
Không lãng phí thời gian nữa, hắn đem móng tay đâm vào bụng Lục Uy Quyền. Lục Uy Quyền kêu thảm thiết, làm cho chim trong rừng rậm hoảng sợ bay tán loạn.
Khương Kha vươn tay, một hạt châu đỏ từ trong bụng Lục Uy Quyền bay ra từ từ trên không trung.
Yêu đan rời khỏi, trên người Lục Uy Quyền lập tức xuất hiện những vết nứt đen, những vết nứt đó nhanh chóng lan ra toàn thân, sau đó nhanh chóng sụp đổ biến thành một đống than đen, vỡ thành vô số mảnh.
Khương Kha đưa tay cầm lấy viên yêu đan, siết chặt trong tay. Trong mắt hắn chợt hiện lên một nụ cười khó hiểu.
Hắn quay đầu nhìn đống than trên mặt đất, khóe mắt lộ ra nụ cười: "Cái gọi là quốc gia cương thi chỉ là thủ thuật che mắt, đối với ta có xây dựng hay không cũng không có ý nghĩa gì. Ta đã có được thứ ta muốn."
******
Tôi mơ một giấc mơ rất dài, nội dung quên hết, chỉ nhớ cảm giác vô tận đau lòng, đau thấu tim gan.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình nằm trong biệt thự mới mua, Khương Kha đang ngồi ở mép giường, tựa đầu vào thành giường đang chợp mắt, đáng yêu vô cùng.
Tôi không nhịn được mà túm lấy một sợi tóc của mình trêu chọc mũi cậu, cậu có vẻ rất mệt mỏi không chịu dậy, dùng tay vén tóc tôi ra rồi tiếp tục ngủ.
Tôi bật cười, Khương Kha liền tỉnh dậy, trên mặt lộ ra nụ cười ngạc nhiên: "Chị, chị tỉnh rồi. Chị đã ngủ cả tuần rồi, em rất sợ."
Một tuần? Dài như vậy?
"Chị, trước đây trông chị thật đáng sợ." Khương Kha nghĩ đến sắc mặt có chút tái nhợt, "Da chị bắt đầu nứt ra những lỗ đỏ, giống như một con búp bê bằng sứ bị vỡ vậy. Thật kinh khủng."
Tôi sững sờ, trước đó tôi dường như dùng một loại năng lực không thể dùng, thân thể sụp đổ, tưởng rằng mình chết chắc, không ngờ lại còn sống.
Tôi nhìn tay mình, làn da trắng mịn, không có vết rách.
"Ai đã cứu chị?" Tôi hỏi.
"Là Chu tiên sinh cho chị ăn thứ gì đó màu đỏ, bệnh của chị đã khỏi một cách kỳ lạ."
Một thứ gì đó màu đỏ?
Tôi tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lập tức kiểm tra thân thể, phát hiện mình lại được thăng cấp, từ tứ phẩm sơ cấp lên tứ phẩm cao cấp, vượt qua trung cấp.
Kim Giáp tướng quân bên trong thân thể tôi kết một cái kén lớn hơn một vòng, dường như cũng sắp thành công thăng cấp.
Cửa phòng được mở ra, Chu Nguyên Hạo bưng chén thuốc bước vào, tim tôi đập thình thịch, chợt nhớ đến cảnh tượng sau khi bị ảo giác của quái vật trăm mắt tấn công: Anh cầm cây roi lên, nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, cảnh tượng đó đã khắc sâu vào trong tâm trí khiến tôi rùng mình.
Cuộc tấn công tinh thần đó hẳn là cảnh tượng kinh hoàng nhất trong lòng mọi người, điều tôi sợ nhất chính là sẽ bị anh lừa dối và ghét bỏ. Chính vì điều đó mà tôi chưa bao giờ dám trực tiếp hỏi anh về kiếp trước, vì tôi sợ mình sẽ không thể tiếp nhận được.
"Lâm Lâm, uống thuốc đi." Anh ôn nhu đưa chén thuốc tới, tôi không dám nhìn mắt anh, vươn tay nhận lấy uống cạn.
Thật đắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi không khỏi nhăn lại, Khương Kha cười nhẹ đưa cho tôi một viên kẹo. Khóe miệng tôi giật giật, có chút xấu hổ.
"Đúng rồi." Tôi hỏi: "Nguyên Hạo, vết thương của anh không sao chứ?"
"Em liều tính mạng cứu anh, làm sao anh có thể có chuyện gì?" Anh nhìn tôi càng ôn nhu, nắm tay tôi nói: "Lâm Lâm, em còn nhớ em đã nói gì không?"
Cơ mặt tôi co giật hai lần: "Em đã nói gì?"
"Em nói, dù anh có làm gì thì em cũng sẽ tha thứ cho anh." Ánh mắt anh sáng rực, thâm tình làm tôi không chống đỡ nổi, "Lời em nói, là thật sao?"
Tôi do dự một chút, lập tức khéo léo chuyển đề tài: "Lục Uy Quyền thế nào rồi?"
"Trốn thoát rồi." Chu Nguyên Hạo có chút thất vọng, nhưng cũng không nói nhiều, "Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X ra lệnh truy nã, chỉ cần tất cả người tu đạo ở Hoa Hạ nhìn thấy, đều sẽ giết hắn, phần thưởng rất cao đã được đưa ra."
Không hiểu sao tôi có trực giác kỳ quái, cảm thấy Lục Uy Quyền đã không còn.
"Tư Không Thiếu Trạch và Tư Nam đâu?" Tôi hỏi.
"Tư Không Thiếu Trạch được Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X công nhận, trở thành người quản lý cương thi Sơn Thành. Anh ta bị thương nặng, Tư Nam đang chăm sóc, không có gì trở ngại. Lục Uy Quyền tại khu D đường Nam Thành dành cho người đi bộ đã gây rối lây nhiễm cho nhiều người. Hiện tại người lây bệnh cơ bản đã bị loại trừ, chỉ còn ít Mao Cương, tổ thứ tư sẽ xử lý, em không cần lo lắng."
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, Khương Kha nói: "Chị, cơ thể chị vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Tôi có chút không nói nên lời, tôi đã ngủ được một tuần, còn phải nghỉ bao lâu nữa, nhưng tôi không được phép chống cự chút nào, đành phải ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài.
Tư Đồ Lăng gọi điện đến, sự kiện lần này do anh ấy giải quyết, chết rất nhiều dân chúng, với tư cách là tổng tư lệnh, anh ấy phải chịu trách nhiệm và bị chuyển sang khâu quản lý hồ sơ.
Nhưng anh ấy có chỗ dựa vững chắc, có quan hệ tốt với tổ thứ tư, lại có xuất thân quân nhân nên tôi nghĩ không bao lâu nữa chắc chắc sẽ được phục chức.
Còn Tư Không Thiếu Trạch thì vẫn mặt đơ, video trò chuyện với anh ta nửa ngày, quanh co lòng vòng khiến tôi không hiểu, cúp điện thoại mới nghĩ ra là anh ta đang cảm ơn tôi, vì Tư Nam mà tôi bị bắt, cũng chính chúng tôi cứu Tư Nam ra.
Tôi nhăn mặt, anh ta không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Anh ta kiêu ngạo như vậy, chắc chắn cả đời sẽ không tìm được vợ đâu.
*****
Sau hai ngày dưỡng thương ở nhà, tôi không thể ngồi yên được nữa. Sau khi đấu tranh với Chu Nguyên Hạo và Khương Kha một thời gian, họ mới cho phép tôi trở lại trường học.
Vừa trở lại trường, có bạn cùng lớp đến hỏi tôi: "Nghe nói lần này cậu được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt? Cậu thực sự bị mắc bệnh hiểm nghèo hả? Thực ra cậu không cần đến trường đâu, dù đi học là quan trọng, nhưng sức khoẻ vẫn quan trọng hơn".
Tôi im lặng, cũng không biết nên trả lời thế nào.
*****
Đã vài ngày trôi qua kể từ ngày sinh nhật của tôi, hôm đó tôi mới đi học về và mua món bánh xèo hành lá mà Khương Kha yêu thích.
Sau đó Chu Nguyên Hạo đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Không khí trong phòng bỗng u ám, như thể áp suất không khí đã giảm đi rất nhiều.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi không thể không hỏi anh.
"Tin tình báo của anh báo cáo, lại có một quỷ quan tài xuất hiện," Anh nói.
Trong lòng tôi lộp bộp, liền vội hỏi: "Ở nơi nào?"