Edit: Frenalis
"Chạy mau!" Chu Nguyên Hạo ôm lấy eo tôi, hướng ra ngoài hầm mà bay vút lên. Tôi kinh hãi kêu: "Tiểu Kha, nhanh cứu Tiểu Kha."
"Yên tâm, cậu ta không sao." Chu Nguyên Hạo lạnh lùng đáp lại.
"Không được, em không thể bỏ mặc cậu ấy!" Tôi phản đối.
Chu Nguyên Hạo thở dài, đặt tôi xuống một bên: "Đợi ở đây, đừng nhúc nhích, anh đi cứu cậu ta."
Dứt lời, anh xoay người lao vào hầm, kéo Tư Nam và Khương Kha ra ngoài. Gần như ngay lúc đó, hầm bị một vật khổng lồ xông phá, phá tung mặt đất chui lên.
Nhìn thấy vật đó, tôi kinh ngạc không nói nên lời.
Đó là một cục thịt tròn vo, trông giống như một khối mỡ khổng lồ di động. Trên đó mọc đầy những con mắt lít nha lít nhít, tất cả cùng nhau mở ra, nhìn chằm chằm chúng tôi với ánh mắt đầy tính người và âm độc.
Quái vật trăm mắt?
Thật không ngờ lại là quái vật trăm mắt
Quái vật trăm mắt là một loại quỷ sống ở tầng thứ sáu của Địa Ngục, tinh thần lực của nó vô cùng mạnh mẽ. Cấp bậc dưới Quỷ Vương, không ai có thể chống lại tinh thần công kích của nó.
Tư Nam không ngừng xoa lấy cánh tay mình: "Đây là cái quái gì vậy? Thực sự là cơn ác mộng của người mắc chứng sợ hãi."
"Không nên nhìn vào mắt nó." Tôi hô to.
Nhưng đã quá muộn, những con mắt đó tất cả đều nháy lên. Tôi chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi.
Tôi mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trong cừa tiệm vòng hoa vẽ mặt người giấy.
Tôi vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhói, kỳ lạ, giống như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, nhưng nội dung giấc mơ... tôi đã quên hết.
Tôi tiếp tục vẽ mặt người giấy, vài nét đã phác hoạ xong một khuôn mặt giống Phạm X. Tôi hài lòng nhìn kiệt tác của mình, gọi điện thoại cho khách hàng tới lấy.
Sau khi giao hàng thuận lợi, tôi nhận được tin nhắn báo tiền đã chuyển khoản. Nhìn số dư còn lại, tôi nở một nụ cười thỏa mãn.
Còn năm vạn nữa, nợ của ba sẽ trả hết.
Tôi nhìn lịch trên tường, phát hiện hôm nay được khoanh một vòng tròn lớn màu đỏ.
Lúc này tôi mới nhớ, hôm nay là sinh nhật của tôi.
Tôi có chút trống trải, sinh nhật thì sao chứ, chẳng có ai cùng tôi mừng sinh nhật. Nếu có bạn trai thì tốt, nhưng liệu có người đàn ông nào để ý tới tôi, người không xinh đẹp, còn nợ nần và làm công việc vẽ người giấy.
Đợi đã, bạn trai?
Tại sao tôi cảm giác mình như đã có bạn trai?
Tôi gãi đầu, có lẽ chỉ là trong mơ thôi, nhưng trong mơ bạn trai tôi thật đẹp trai.
Để tự thưởng, tôi dự định đi ăn một bữa ngon.
Không có tiền, tôi tự nhiên không thể đi khách sạn lớn. Đi loanh quanh bên ngoài, tôi tìm thấy một quán ăn nhỏ sạch sẽ và ngồi xuống gần cửa sổ, gọi vài món ăn.
Tôi nhìn thấy một cặp tình nhân bên cạnh bàn đang ân ái, đút cho nhau ăn. Tôi không khỏi nheo mắt, cảm nhận mùi cơm chó phát ra từ họ, quá nồng khiến kẻ độc thân như tôi không thể ngửi nổi.
Trong lòng tôi thầm nguyền rủa họ sớm chia tay. Ăn xong bữa qua loa, tôi rời khỏi quán ăn. Chưa đi được mấy bước, một chiếc Maserati màu đỏ rực lao tới, phanh gấp ngay trước mặt tôi, nhưng vẫn đụng phải chân tôi khiến tôi té xuống đất đau điếng.
Tôi tức giận la lên, hướng về phía người lái xe mà mắng: "Anh lái xe kiểu gì vậy?"
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, ôn hòa hỏi: "Cô không sao chứ?"
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng thầm nghĩ: Đẹp trai quá, cả đời tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
"Không, không sao." Tôi lắp bắp, mặt lập tức đỏ bừng.
"Chân cô bị trầy." Anh nói, "Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra, nếu tổn thương xương cốt thì không tốt."
Tôi nuốt nước miếng, khẽ gật đầu.
"Lên xe đi." Anh cười, "Tôi là Chu Nguyên Hạo, cô tên gì?"
Tôi càng lắp bắp hơn: "Tôi là Khương Lâm."
Anh đưa tôi đến bệnh viện chụp X-quang, quả nhiên có bị nứt xương, tôi phải bó bột và nằm viện.
Chu Nguyên Hạo mỗi ngày đều đến thăm tôi, mang thức ăn cho tôi. Chúng tôi nhanh chóng quen thuộc nhau. Sau khi xuất viện, anh thường xuyên vô tình xuất hiện trước mặt tôi. Một lần, anh lái chiếc Maserati đến cửa hàng của tôi, ôm một bó hoa hồng lớn tặng tôi, mời tôi đi ăn cơm.
Tôi đắm chìm trong tình yêu, quan hệ giữa chúng tôi nhanh chóng ấm lên. Ở cùng với anh, tôi được đi đến nhiều nơi trước kia chưa từng nghĩ tới, như mở ra một cánh cửa thế giới mới.
Một năm sau khi hẹn hò, Chu Nguyên Hạo cầu hôn tôi với chiếc nhẫn kim cương năm carat trên đỉnh núi Nam Sơn.
Tôi đương nhiên đồng ý. Vài tháng sau, chúng tôi tổ chức lễ cưới tại Nam Hải, sau đó ngồi du thuyền ra biển câu cá.
Tôi ngồi trên boong thuyền cầm cần câu, mặt trời phơi tôi đến choáng váng. Ngồi cả buổi sáng, tôi chẳng câu được con cá nào.
"Đừng nhụt chí." Chu Nguyên Hạo mặc quần bơi, lộ ra cơ bắp rắn chắc đi đến bên cạnh tôi, đưa một ly cocktail, tôi chăm chú nhìn lưỡi câu, uống một hớp.
Tôi trả lại cái ly, vỗ miệng nói: "Rượu này có mùi kỳ lạ."
Anh nhìn tôi kinh ngạc: "Thật sự nếm ra được, thật là thú vị ."
Tôi sững sờ, quay đầu nhìn anh: "Nguyên Hạo, ý anh là gì?"
Chu Nguyên Hạo nở nụ cười khó đoán, giơ tay lên, chậm rãi vuốt má tôi: "Thật không ngờ, chuyển thế xong cô lại xấu xí như vậy. Cô biết tôi phải chịu đựng buồn nôn thế nào để làm cùng cô không?"
Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng như muốn nổ tung, tôi đánh rơi cần câu, đứng lên nói: "Nguyên Hạo, anh đang nói cái gì vậy?"
Chưa kịp nói hết câu, tôi chóng mặt ngã xuống ghế: "Đầu tôi sao choáng váng thế này?"
Tôi chợt nghĩ đến ly rượu: "Anh, anh bỏ thuốc vào rượu?"
"Không sai." Chu Nguyên Hạo ôm tôi lên, "Sau khi chuyển thế, cô không chỉ xấu xí mà còn ngu ngốc. Cô không nhớ tôi thì thôi, nhưng lại tin rằng tôi sẽ yêu cô, thật buồn cười."
Tim tôi như thắt lại, không dám tin nhìn anh, nước mắt chảy xuống như mưa.
Thực ra không phải là tôi chưa nghĩ tới, anh đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, tốt bụng như vậy, sao có thể thích một người phụ nữ như tôi?
Nhưng những nghi ngờ của tôi đã bị tình yêu làm mờ mắt, tôi không muốn tin rằng anh đang lừa dối tôi.
Anh nói không sai, tôi quá ngu ngốc.
Anh đưa tôi vào khoang tàu, ném tôi lên tường. Hai thanh băng trùy đâm vào cánh tay tôi, đóng tôi lên tường.
"A!" Tôi kêu thảm, toàn thân run rẩy vì đau đớn: "Nguyên Hạo, sao anh lại làm vậy?"
Chu Nguyên Hạo ánh mắt lạnh lùng như dao, cắt sâu vào người tôi: "Cô thật không nhớ ra sao?"
Tôi khóc nức nở, lắc đầu. Anh bóp cổ tôi, ép tôi nhìn anh.
"Có lẽ cô quên, nhưng tôi nhớ rõ. Kiếp trước cô nhốt tôi trong dung nham Địa Ngục, chịu đựng ba trăm năm cực hình." Đáy mắt Chu Nguyên Hạo đầy lửa giận cùng căm hận, thiêu đốt lý trí và linh hồn tôi.
"Mỗi ngày trong dung nham, tôi đều lên kế hoạch trả thù." Anh cười lạnh, "Tôi thành công khiến cô bị Thiên Đạo trừng phạt, trở thành người phàm. Tôi cũng chuyển thế làm người, tiếp cận cô, để cô yêu tôi. Khi cô không thể kiểm soát tình yêu của mình, chính là lúc tôi trả thù cô."
Anh bước lên một bước, cười lạnh: "Phá hủy hạnh phúc của một người khi họ đang hạnh phúc mới khiến họ đau khổ nhất."
Dứt lời, trên tay anh xuất hiện một chiếc roi đen, lạnh lùng như rắn độc mà cười, vung tay lên, roi hướng về phía tôi đánh tới.
Đau đớn, sâu tận xương tủy.
Nhưng nỗi đau thân xác không thể so sánh với nỗi đau trong lòng, mắt tôi mở to nhìn người mà tôi yêu sâu đậm, đã từng thề non hẹn biển với tôi, đang dùng roi không ngừng đánh lên người tôi. Mỗi cú đánh vào người tôi như một nhát dao đâm sâu vào lòng.
Tình yêu biến thành hận thù.
Hận ý vô tận bao phủ lấy tôi, tôi nhìn người đàn ông trước mặt, một ý niệm bắt đầu lan tràn trong đầu.
Giết anh, tôi muốn giết anh, giết kẻ đã lừa dối tình cảm của tôi.
"Lâm Lâm, Lâm Lâm, mau tỉnh lại." Trong mắt ngập tràn nước mắt, tôi phảng phất nghe có ai đó đang vỗ nhẹ vào mặt mình, tôi khó khăn mở mắt, nhìn thấy người tôi yêu đến đau lòng, cũng hận đến cực điểm.
"Chu Nguyên Hạo!" Tôi tràn đầy hận thù, "Anh dám lừa tôi, tôi hận anh!" Nói xong, tôi cầm thanh chủy thủ đâm mạnh vào ngực anh.
Chu Nguyên Hạo không ngờ tôi lại động thủ với anh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc tột độ. Tôi cũng đột nhiên tỉnh lại, nhìn xung quanh và phát hiện ra mình vẫn ở trong tòa trang viên, quái vật trăm mắt đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm chúng tôi. Chẳng biết tại sao, tôi như cảm thấy nó đang cười.
Đó là nụ cười đắc thắng.
Chu Nguyên Hạo lảo đảo lùi lại vài bước, cúi đầu nhìn chỗ cắm dao. Anh có kỹ năng phục sinh, chỉ cần không làm tổn thương trái tim là có thể phục sinh vô số lần.
Nhưng nhát dao này, vừa vặn đâm trúng trái tim.
"Không! Nguyên Hạo!" Tôi lao đến ôm lấy anh, nước mắt chảy từng giọt lớn, "Không, Nguyên Hạo, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."