Edit: Frenalis
Thấy Chu Nguyên Hạo không lên tiếng, tôi cũng đeo mặt nạ vào, đúng lúc đó một nhân viên bảo vệ chạy tới, tôi không kịp phản ứng đã tát thật mạnh vào mặt hắn, khiến hắn ngã xuống đất, rơi ra vài cái răng.
Chu Nguyên Hạo có chút ngoài ý muốn trầm ngâm nhìn tôi, sau đó dẫn chúng tôi tới ngôi nhà mái ngói kia.
Đột nhiên, tôi cảm thấy dưới chân mình vấp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai bàn tay trắng bệch từ dưới đất vươn ra, tóm chặt lấy chân tôi. Vô số bàn tay xuất hiện trên mặt đất, Hướng Dũng cũng bị mấy bàn tay nắm lấy, kêu lên: "Tiểu Lâm, cứu tôi với, cứu tôi với."
Tôi quay đầu lại thì thấy chân hắn đang bị kéo xuống đất, dưới tình thế cấp bách, tôi nắm nửa đấm, lần nữa sử dụng "Lôi Thế". Uy lực lần này rõ ràng không mạnh bằng lần trước, sấm sét cũng nhẹ hơn rất nhiều, may mắn là đôi tay đó không khó đối phó, đánh cho trên người hắn đều hoá thành khí đen.
Tôi tiến lên nắm lấy cánh tay Hướng Dũng, dùng sức kéo một phát, đem chân hắn từ trong mặt đất kéo ra ngoài, hắn hướng tôi giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, đúng là nữ hán tử."
May mà đây là sàn đất, tôi thầm nghĩ, nếu là sàn xi măng thì đôi chân Hướng Dũng xem như phế đi.
"Chụp lấy."
Một cái cây chợt bay tới, tôi vội đỡ lấy, hóa ra là một cành đào. Nói thì lạ, công viên này tên là Đào Hoa Viên nhưng tôi không thấy nhiều cây đào mà thay vào đó là cây mai được trồng khắp nơi. Loại sinh vật như cây mai này, bởi vì mai đồng âm với "mốc", cho nên rất ít người sẽ mua về trồng trong vườn của mình. Nói như vậy, cây mai này cũng là một bộ phận hình thành nên nơi hội tụ âm khí nuôi dưỡng ma quỷ.
Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, phát hiện bàn tay trái của anh đã cháy đen hoàn toàn, trong lòng cảm thấy đau nhức, gỗ đào là khắc tinh của ma quỷ, anh bởi vì tôi mà đi đụng vào cây đào.
"Đừng lo." Chu Nguyên Hạo ngữ khí không tốt nói, một chân giẫm nát mấy bàn tay trắng bệch: "dùng gỗ đào đánh mấy cái tay này đi!"
Tôi thậm chí còn không bứt lá khỏi cành liền trực tiếp hướng mấy cái tay kia đánh xuống, đánh một lát có thể đánh tan mấy cái.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Hướng Dũng bám sát phía sau, phải mất gần chục phút mới tới được ngôi nhà ngói.
Ngôi nhà mái ngói này hẳn là nhà của gia đình không chịu dời đi, đồ đạc bên trong gần như giống như trước khi bị phá bỏ, nhưng có thể thấy nhà đó rất nghèo, nhà chỉ có bốn bức tường, chỉ có một cái giường cùng với một cái bàn bị gãy một chân và vài chiếc ghế dài.
Tiểu Đới và Long Vĩnh An bị treo lơ lửng trên trần nhà, khuôn mặt vặn vẹo di chuyển về phía chúng tôi.
Chu Nguyên Hạo đột nhiên giơ tay ngăn cản chúng tôi tiến lên, chậm rãi nhìn chung quanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Không xong! Trong này có một cái huyết trận!"
Hắn còn chưa dứt lời, thi thể của hai con quỷ bị treo cổ đột nhiên nổ tung, nở ra một đóa hoa đẫm máu bắn tung tóe khắp nơi. Bên trong cơ thể họ chảy ra một lượng lớn huyết dịch, tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua một người có nhiều máu như vậy, máu hướng phía ba người chúng tôi bắn tới.
"Đừng để vết máu này dính vào người!" Chu Nguyên Hạo hét lên, đá đổ cái bàn rồi nói với tôi: "Từ đây đào xuống, nhất định phải đào ra bên dưới có gì."
Anh đứng ở bên cạnh chúng tôi, máu từ bốn phương tám hướng bắn tới đều bị cản lại ở ngoài cách đó vài bước, nhưng trên khuôn mặt anh lại lộ ra vẻ đau đớn, trên cánh tay và trên mặt bắt đầu xuất hiện một số vệt màu đỏ bỏng rát.
"Chu Nguyên Hạo, anh làm sao vậy?" Tôi lo lắng hỏi.
"Máu này có thể thiêu đốt hồn thể." Anh cao giọng nói, "Tôi không thể cầm cự được lâu, nhanh lên, đào nhanh lên."
Tôi nhìn sàn bê tông: "Dùng cái gì đào?"
"Dùng gỗ đào."
Tôi nhìn cây gậy mỏng manh trong tay, có đào được không?
Mặc kệ. Tôi cắm mạnh cành đào xuống đất, lạ thay nền xi măng đào ra như đậu hũ, tôi nghĩ thầm có cửa, bắt đầu tăng tốc độ, dùng sức đào xuống dưới. Chưa đầy ba phút, tôi đã đào được một cái hố lớn trên mặt đất.
"Tiếp tục đào đi," anh nói, vết bỏng ngày càng nặng hơn, "Nó không đủ sâu đâu."
Không biết tại sao, mũi tôi hơi chua, mắt cũng hơi đau, nhất định là do chướng khí nào đó gây ra.
Tôi cố gắng đào xuống cho đến khi đào được một cái hố thật sâu, tôi nhảy xuống và nói: "Phía dưới có cái gì đó".
Tôi gỡ ra bùn đất, thấy bên trong có một cái xác. Ban đầu tôi tưởng đó là xác của người nông dân không chịu dời đi kia, không ngờ lại là cái xác nữ. Thi thể người phụ nữ này không hề bị phân hủy, không mặc quần áo, trên người trần trụi đầy vết thương và vết bầm tím, mà ở bên dưới của cô gái ấy bị huỷ hoại gần như thành một bãi bùn nhão. Tôi khó chịu đến mức suýt nữa nôn ra.
Bên cạnh thi thể cô gái có một chiếc hộp, chiếc hộp được chôn ở vị trí cao hơn một chút, có lẽ là được đặt vào sau. Tôi mở hộp ra, thấy bên trong toàn là những dải vải màu trắng, nhiễm máu tươi và có mùi rất khó ngửi. Đây chắc chắn là máu kinh nguyệt của phụ nữ!
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
"Chu Nguyên Hạo, đồ vật đã được đào, tiếp theo nên làm gì?" Tôi hỏi.
Chu Nguyên Hạo cánh tay bị bỏng đến xương lộ ra ngoài, cả khuôn mặt nhăn nhó đau đớn nói: "Cái này em cũng không biết sao? Đương nhiên là phải đốt đi rồi, mấy mảnh vải kia cũng đều phải đốt hết."
"Tôi có bật lửa đây." Hướng Dũng nói.
Tôi dùng bật lửa châm một mảnh vải ném vào hộp, nhưng một lúc sau nó tắt, Hướng Dũng lấy từ trong quần móc ra một chai Vodka nhỏ, xối lên cái hộp rồi châm lửa lại.
Một tiếng ầm vang lên, những mảnh vải bị ngọn lửa bao quanh, trong ngọn lửa đang cháy hừng hực đó, tôi nghe thấy tiếng la hét lanh lảnh của người phụ nữ, tiếng hét ấy rất kỳ lạ, người phụ nữ phát ra âm thanh giống như âm thanh vào lúc bị cưỡng bức, nghe mà làm cho người ta sởn tóc gáy.
Mà huyết dịch có thể thiêu đốt hồn thể kia bắt đầu rút đi, sau đó bị hút vào trong ngôi nhà mái ngói, cho đến khi mảnh vải máu cuối cùng bị đốt thành tro, xung quanh bắt đầu xảy ra những trận động đất dữ dội. Đất rung chuyển, nhà ngói bắt đầu sụp đổ, tôi lo lắng nhìn Chu Nguyên Hạo đã không còn thành hình người nữa.
"Đi mau." Tôi đi tới đỡ anh, anh đột nhiên ôm tôi, "Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Anh nói những lời này một cách yếu ớt, nhưng lại cho tôi lòng can đảm và sức mạnh vô tận.
Hướng Dũng đi bên cạnh chúng tôi, hắn cũng thấy Chu Nguyên Hạo rất lợi hại, hiện tại chỉ có thể tin tưởng anh, nếu như chạy loạn khắp nơi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Xà nhà bị đốt, toàn bộ nóc nhà đều sụp đổ xuống dưới, tôi cắn chặt răng đứng bất động chờ nó đổ xuống người. Nhưng là, tôi lại không cảm thấy đau đớn, cũng không thấy có vật gì rơi trên người, mở mắt ra, làm gì có ngôi nhà mái ngói nào, tôi thấy mình đang đứng ở một cái đình nghỉ mát, mặt đất dưới đình sụp xuống, lộ ra thi thể người phụ nữ.
Mắt trận bị phá, toàn bộ công viên khôi phục bình thường, trời bắt đầu sáng hơn. Thời điểm mặt trời mọc mang đến dương khí ấm áp, xua tan đi âm khí bao phủ tại công viên. Tuy nhiên, năng lượng âm này quá mạnh, nếu mặc kệ, nó chưa chắc tiêu tan trong ba đến năm tháng.
"Về nhà thôi." Chu Nguyên Hạo nói bên tai tôi rồi biến mất. Tôi sờ sờ túi, thấy anh đã nhập vào thẻ bài gỗ đào có ghi tên mình.
Hướng Dũng vẻ mặt kinh hãi: "Tiểu Lâm, Chu, Chu đại sư đâu?"
Tôi nghiêm mặt nói với anh: "Hướng Dũng, mọi việc hôm nay anh nhất định phải giữ bí mật, nhất là chuyện về Chu Nguyên Hạo. Thân phận của anh ấy không đơn giản, nếu ở bên ngoài có tin đồn gì, có thể sẽ xảy ra chuyện."
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis.
Đánh trống không cần búa nặng, Hướng Dũng ở lâu trong giới này nên đương nhiên hiểu được lợi hại trong đó.
"Yên tâm, miệng của tôi kín lắm." Hắn vỗ ngực cam đoan.
Tôi vội vàng rời khỏi công viên quay lại cửa hàng. Chu Nguyên Hạo xuất hiện, vết bỏng trên người đã biến mất nhưng trông anh rất yếu.
"Anh không sao chứ?" Tôi đỡ anh ngồi xuống, "Tôi đi chuẩn bị đồ chữa trị vết thương cho anh."
Trong sách của bà nội có rất nhiều bài thuốc, chuyên dùng để chữa trị hồn thể.
"Không cần phiền phức." Anh kéo tôi lại, "Có em đủ rồi."
"Cái gì?"
Anh đột nhiên lao tới đặt tôi xuống đất, tôi chợt đỏ mặt: "Anh thế này mà còn nghĩ đến chuyện kia à?"
"Em có thể chữa lành vết thương cho tôi bằng cách này, mà lại nhanh chóng nữa." Anh không để ý đến tôi giãy dụa, xé toạc quần áo của tôi.
Lần này anh giày vò tôi suốt ba tiếng đồng hồ, càng làm tư thế càng hăng, không biết làm thế nào mà anh vẫn có thể lực cường tráng như vậy mặc dù đang bị thương nặng.
Sau một phen giày vò, tôi mệt đến mức trực tiếp ngủ thiếp đi, ngủ một giấc tỉnh dậy, anh lại quấn lấy tôi, làm đến lần thứ tư, cuối cùng tôi cũng tức giận nói: "Anh cho tôi ăn chút gì được không? Tôi sắp đói chết mất".
"Không được, tôi phải ăn no trước." Anh vô lại nói.
Tôi thực muốn chửi bậy.