Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 90: Em có thể theo đuổi chị không?



Diêu Tĩnh Hiên khẽ lắc nhẹ ly rượu vang trên tay, ánh mắt dò xét nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện:’’ Ngô tổng, mặc dù tôi đã không làm trong ngành nhiều năm nhưng cũng không có ngu, anh muốn tôi làm như vậy có khác nào hại chết tôi không?’’

Ngô Diệu Chân cười nhạt, ngửa cổ một hơi uống cạn ly rượu vang đỏ. Hắn đột nhiên ngồi thẳng người, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng:’’ Chỗ tài liệu mật đó rất quan trọng, tôi rất cần tới nó.’’

Diêu Tĩnh Hiên khẽ nhếch môi, giống như nghe được một câu chuyện hài hước:’’ Anh cũng biết đống tài liệu đó rất quan trọng, vậy anh cho rằng con cáo già như Lục Cẩm Hàn sẽ nói nó cho tôi?’’

Đến đây Diêu Tĩnh Hiên hạ giọng,’’ Tôi không thể giúp anh chuyện này được, mấy lần trước có thể khiến cho Lục Kiều Vũ nảy sinh mâu thuẫn với bố mẹ cô ta, nhưng lần này can dự quá sâu, tôi sợ hắn sẽ nghi ngờ.’’

Ngô Diệu Chân suy nghĩ một hồi, cũng không biết là đang toan tính điều gì mà bỗng nhiên lại trở nên vô cùng trầm mặc.

Một lát sau anh ta mới mở miệng, ánh mắt nhìn Diêu Tĩnh Hiên lóe lên tia xảo trá:’’ Vậy cô giúp tôi làm thêm một chuyện nữa.’’



Kiều Vũ đi một vòng quanh thư viện, vẫn không nhìn thấy Cố Tân Vinh đâu. Cậu ta hẹn cô hôm nay tới đây hình như có chuyện quan trọng muốn nói. Ban đầu Kiều Vũ không định đi, nhưng sau một hồi nghĩ lại thì cô thấy nên sớm không dây dưa với cậu ta thì càng tốt.

Trong trường dạo này đang có tin đồn hai người bọn họ yêu đương, vậy nên tránh được lúc nào thì hay lúc ấy.

Bỗng chốc Kiều Vũ thấy bóng dáng một nam sinh tay xách theo cái gì đó đang phi thẳng tới cửa thư viện, phanh kít lại điều chỉnh nhịp thở để ổn định tinh thần. Cố Tân Vinh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Kiều Vũ đang chăm chú nhìn mình thì không khỏi xấu hổ. Cậu ta đưa tay ngượng ngùng gãi đầu, sau đó mới từ từ đi vào trong thư viện.

Nhưng mà không đến một giây sau, khi nhìn thấy Kiều Vũ trong bộ dạng mới sắc mặt Cố Tân Vinh liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ, ánh mắt lạnh tanh đánh giá cô từng chút một.

Kiều Vũ đứng ở trước bàn làm việc của thủ thư, mái tóc màu tím khói bồng bềnh ẩn hiện, gương mặt make up đậm đến khó tin, quần áo thì theo phong cách đường phố bụi bặm rối mắt. Cố Tân Vinh ngây người, đây thực sự là Lục Kiều Vũ mà cậu thích ư?

Hai người bọn họ ngồi vào bàn, Cố Tân Vinh còn đem đến cuốn sách mà cậu vất vả lắm mới mua được bản gốc trong nước chưa phát hành đẩy đến phía của Kiều Vũ. Tưởng rằng cô sẽ rất vui nhưng ai ngờ thái độ của Kiều Vũ vẫn dửng dưng trước sau như một, còn chưa kịp nhìn đã dùng tay đẩy về phía Cố Tân Vinh, lạnh nhạt nói:’’ Tôi không thích sách nữa. Cậu giữ mà dùng đi.’’

Cố Tân Vinh không biết nói gì, cả hai người cứ như vậy khiến cậu ta nhất thời cảm thấy ngượng ngịu.

‘’ Thực ra thì’’, Cố Tân Vinh chuyển chủ đề,’’ Khi nghe người khác nói chị thay đổi em còn không tin…’’

Kiều Vũ bất giác nhíu mày, suýt nữa thì theo phản xạ phun ra câu:’’ Liên quan gì tới cậu.’’

Cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nghịch nghịch móng tay thản nhiên nói:’’Tôi trước giờ chưa từng thay đổi, chẳng qua không phải giống như người khác vẫn thường thấy thôi.’’

Cố Tân Vinh hết chủ đề để nói, khó hiểu nhìn Kiều Vũ:’’Đàn chị, như trước không phải tốt hơn sao, sao cứ phải làm cho bản thân mình xấu đi làm gì?’’

Kiều Vũ lười muốn giải thích với cậu ta, càng nói cô càng cảm thấy cuộc trò chuyện này thật vô nghĩa. Cố Tân Vinh căn bản chẳng hiểu cái quái gì hết.

‘’ Không liên quan tới cậu. Dạo này nghe nói trong trường có không ít tin đồn về chúng ta, nên hạn chế gặp mặt đi.’’

Cô Tân Vinh nghe vậy như sét đánh ngang tai, đang nghĩ xem liệu có phải biểu hiện hành động của mình đã khiến cho chị ấy chán ghét hay không.

Còn chưa đợi Cố Tân Vinh hiểu ra, Kiều Vũ đã đứng dậy đi về phía cửa.

Trong cơn hoảng loạn, Cố Tân Vinh đuổi theo cô, vội tóm lấy cổ tay Kiều Vũ gọi giật lại:’’ Khoan đã.’’

Lục Kiều Vũ khó chịu quay đầu nhìn cậu ta, còn chưa kịp mở miệng chửi đã nghe thấy tiếng của Cố Tân Vinh dồn dập hỏi:’’Lục Kiều Vũ, em có thể theo đuổi chị được không.’’

Cả thư viện đều quay đầu nhìn về phía của hai người bọn họ, không tránh được cảnh bị xì xào bàn tán. Cố Tân Vinh lúc này mới nhận ra sự lỗ mãng trong hành động của mình, nhưng còn chưa kịp định thần đã bị Kiều Vũ hất văng tay ra.

‘’ Ấu trĩ.’’

Cô quay đầu đi thẳng, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.

Đây không phải lần đầu tiên Kiều Vũ nhận được những lời tỏ tình kiểu này, nên cảm thấy đây là chuyện chẳng vẻ vang gì, hơn nữa lại chọn một chỗ đông người để biểu lộ cảm xúc. Chỉ có thể nói Cố Tân Vinh sai là do cậu ta, không thể trách cô không cho cậu ta chút mặt mũi.

Kiều Vũ từ trước tới giờ không có trách nhiệm phải giữ thể diện cho người khác. Cô còn tưởng có chuyện quan trọng gì, Cố Tân Vinh đúng thực làm cô mất hết kiên nhẫn. Mà Lục Kiều Vũ bây giờ không còn giữ thái độ điềm tĩnh và lạnh nhạt như lúc trước, thậm chí thích hay ghét đều biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt. Có lúc mấy bạn nữ lớp A mỉa mai cô, cô cũng chẳng thua kém gì táp lại thẳng thừng.

Nóng lạnh đều biểu lộ hết trên gương mặt, Diệp Tử còn nói muốn dạy cô chửi thề. Nhưng Kiều Vũ sống bao nhiêu năm cũng chưa từng chửi bậy, chuyện này với cô cũng hơi khó.

Lớp F thực ra cũng không tồi như người khác tưởng tượng, ít nhất khi trông thấy Kiều Vũ thế này bọn họ cũng không có ai phàn nàn hay mỉa mai cô. Đám người này bình thường hay chơi bời thật nhưng cũng không phải loại không có đầu óc.



Buổi chiều hôm đó, đám người Diệp Tử rủ Kiều Vũ đi uống cà phê. Thực ra Lục Kiều Vũ đối với những chuyện gần đây có hơi bị stress nặng, nên không có tâm trạng đi đâu hết. Cô hết ở trường thì lại nghe nhạc trên lớp, không thì thỉnh thoảng đi cưỡi ngựa hoặc đánh golf. Kiều Vũ rất ghét nằm trên giường cả ngày, nó khiến cho cô có cảm giác mình là người vô dụng.

Đám người Diệp Tử lần nào đi đâu cũng rủ cô đi cùng nhưng đa phần đều bị Kiều Vũ từ chối. Cô vẫn chưa thực sự hòa nhập được với cuộc sống của bọn họ. Lần này Diệp Tử đã hứa là sẽ đến một nơi yên tĩnh, vậy nên Kiều Vũ mới đồng ý đi.

Quán cà phê nằm bên ngoài mặt đường, nhưng lại không ồn ào vì cách âm rất tốt. Bọn họ là một nhóm bốn năm người, chọn một vị trí đẹp nhất để ngồi xuống.

Quán cà phê không gian sang trọng lại yên tĩnh, thích hợp với những buổi hẹn hò lãng mạn hoặc là những buổi trà chiều đều rất thú vị. Mà những nơi thế này thì lại thường được nhiều người biết đến. Quả nhiên Kiều Vũ vừa ngồi xuống, ghế còn chưa nóng thì đã nghe thấy giọng nói chán ghét của Diệp Tử vang lên bên tai.

‘’ Đúng thật là oan gia.’’

Kiều Vũ ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt của mấy bạn xung quanh đều rất xấu, cho đến khi cô nghe được giọng nói không thể quen thuộc hơn thì lúc này mới hiểu vì sao đám người Diệp Tử lại có thái độ như vậy.

‘’ Ôi chị Tres, lâu lắm rồi mới gặp chị.’’- Trương Phương ánh mắt sáng rỡ, vội chạy lại ôm hôn chị chủ quán thắm thiết như thể rất thân.

Chị Tres là chủ quán cà phê này, mà ngay từ lúc Kiều Vũ bước vào đây chị đã nhận ra cô ấy. Chị Tres với Trương Phương cũng khá ‘’thân’’, nên cô ấy mới không ngại ngùng khi chào hỏi như vậy.

‘’ Trương Phương đó đợt trước từng bị tẩy chay ở trường cũ vì rất kiêu ngạo còn hay bắt nạt bạn học khác. Vào Âu Hoa một phát liền khác ngay.’’

‘’ Lúc trước cậu ta còn dính tin đồn giật bồ bạn thân đấy.’’

‘’ Thế đã là gì, còn có tiền sử bạo lực học đường kìa.’’

Kiều Vũ hơi kinh ngạc nhìn về Trương Phương, không ngờ cô bạn này lại có nhiều tin đồn xấu đến như vậy. Quán cà phê này được thiết kế theo không gian kín, mỗi bàn đều được lắp tấm ngăn cách, vậy nên đám Trương Phương không nhìn thấy được bọn Kiều Vũ.

Cô ngồi nghe là chủ yếu, bởi vì bọn họ không có chủ đề nói chuyện chung. Vừa nghe vừa cười cho qua chuyện.

‘’ Diệp Tử đi đâu mà lâu quá vậy.’’- Một cô bạn học thấy Diệp Tử đi ra quầy đồ uống mãi chưa thấy quay lại, tò mò lên tiếng.

Cũng cùng lúc này, một tiếng la thất thanh cách đó không xa vọng lại khiến cho tất cả mọi người trong quán đồng loạt mở bức vách ngăn cách xuống.

Đám bạn học thi nhau trố mắt nhìn về phía Diệp Tử, trên tay cô ấy còn cầm chiếc cốc đựng nước ép trống không. Số nước đó đã bị đổ hết lên đầu của Trương Phương. Toàn bộ người trong quán đều sững sờ, cả Kiều Vũ cũng đơ luôn tại chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thực ra sự tình là thế này, cách đây hai mươi phút Diệp Tử có nói muốn đi lấy thêm đồ ăn, ai ngờ vừa đi qua quầy hàng đã nghe thấy một giọng nói châm chọc vang lên từ phía sau.

‘’Ây dô, đây không phải cô bí thư ở lớp F đó sao, thật không ngờ đám người đần độn đó cũng biết đến đây cơ đấy. Tớ còn tưởng bọn họ cả ngày chỉ biết đánh bài uống rượu, đung đưa trong quán bar.’’

Diệp Tử nghe được giọng của Trương Phương thì như phát điên, nhưng cô vẫn cố bấm bụng làm như không nghe thấy gì hết, cầm được li nước thì muốn quay về chỗ. Nào ngờ đám người đó vẫn muốn gây sư tới cùng.

‘’Diệp Tử, dạo này nghe nói cậu đi theo Lục Kiều Vũ đó hả? Một đứa bị trục xuất khỏi lớp A như cô ta sang lớp F các cậu lại được tung hô vậy sao? Các cậu cũng được đấy chứ, mới không bao lâu đã khiến cho cô ta hòa nhập với lớp F rồi. Hôm nọ đi trên sân trường tôi còn suýt chút nữa nhận không ra đấy.’’- Trương Phương cười nhạt, giọng nói đầy mỉa mai và châm chọc nhìn về phía của Diệp Tử, hòng muốn làm cho cô tức chết.

Diệp Tử quay người lại thì chỉ thấy đám nữ sinh đó đang che miệng cười khinh bỉ. Trên người mặc toàn là váy áo thời thượng sạch sẽ sang trọng, không ai ngờ mồm miệng mở ra là đay nghiến người khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv