Mưa, hôm nay là một ngày mưa.
Căn phòng xa xỉ hòa với kiến trúc phương Tây, cao quý và tinh tế. Lục Kiều Vũ nằm trên giường, bình an nhắm mắt ngủ. Trong tiềm thứ của Kiều Vũ, hình như cô lại nhìn thấy một người đàn bà xa lạ.
Một người đàn bà toàn thân đều là máu.
Những mảng kí ức kì lạ cứ nhập nhằng trong đầu của Lục Kiều Vũ, những cảnh tượng mơ hồ như có như không cứ vậy mà đan xen nhau hiện lên trong chớp nhoáng sau đó giống như những tia pháo hoa mà cứ thế rất nhanh đã vụt tắt. Kiều Vũ nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi mà vô cùng xa lạ, sau đó càng ngày càng ngày càng trở nên dồn dập. Tiếng va chạm của đế giày với nền đá hoa trong nhà dường như ngày càng một mạnh hơn, tiếng chân người cũng vội vã hơn.
Lục Kiều Vũ bắt đầu hoảng loạn, ánh mắt sợ hãi pha lẫn thất vọng hiện lên trên khuôn mặt non nớt của cô. Trong đầu cô lúc này chính là một mớ hỗn độn, một mớ hỗn độn được xắp xếp không theo bất cứ trình tự nào hết. Đầu giống như muốn nổ tung ra vậy.
‘’ Mau lên, mau …’’
‘’ Mau bắt con bé đó lại!’’
Đau đầu quá. Giọng nói này quen quá, hình như cô đã vô tình nghe thấy ở đâu đó rồi, Kiều Vũ chỉ nhìn thấy mơ hồ với khung cảnh trước mắt , không nhận ra được một chút quen thuộc nào hết. Hình như có người đang đuổi theo phía sau, bọn họ muốn làm gì? Bọn họ muốn bắt ai, bọn họ rốt cuộc là ai? Hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu cô, sự tò mò càng khiến cho Lục Kiều Vũ trở nên mất kiểm soát.
Đột nhiên lại là một khung cảnh khác, một khung cảnh vô cùng xa lạ với Kiều Vũ.
Nhiều máu quá …
Cô đang sợ. Sợ đến run người.
Lục Kiều Vũ có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đập nhanh đến nỗi muốn chạy ra khỏi lồng ngực, toàn thân nóng bừng lên giống như bị lửa đốt, chính mình cũng không thể kiểm soát được hô hấp đang không ngừng khó khăn này.
‘’ Tiểu thư, mau chạy đi …’’
…Máu, bao nhiêu là máu, máu trên cửa phòng ngủ, máu trên cầu thang, hình ảnh một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị đang nằm trước cửa phòng ngủ, nằm trong… máu… thoắt ẩn thoắt hiện rồi biến mất…
Tiếng mưa rơi bên ngoài kia giống như một loại gia vị khiến cho giấc mơ của Lục Kiều Vũ càng trở nên đáng sợ hơn, bất chợt một tia sét xé ngang bầu trời đêm giống như một tia sao chổi đem đến những điều không may mắn.Cô nằm chính giữa chiếc giường, hai tay nắm chặt tấm chăn, không biết từ bao giờ mà mồ hôi túa ra, ướt đẫm cả trán.
Lục Kiều Vũ giật mình tỉnh giấc, mồ hôi tuôn đầy trên trán, cô thật sự sợ. Giấc mơ mơ hồ này không biết đã lặp lại bao nhiêu lần trong ký ức cô, từ năm năm tuổi. Nhưng mà Lục Kiều Vũ lại chẳng thể nhớ nổi đó là khi nào, cô cũng không thể biết người đó là ai, nhưng mà giấc mơ của hôm nay, không chỉ đơn thuần là những kí ức mơ hồ không dễ thấy đó nữa, nó còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần.
Là vì hôm nay cô đã đi đến đó sao.
13 năm rồi, không ngày nào là không mơ về giấc mơ đó… Kiều Vũ bất chợt đưa tay lên khóe mắt mình, nhận ra có nước, trong đầu cô tự đặt ra câu hỏi "Sao mình lại rơi nước mắt? Người trong giấc mơ là ai, khung cảnh giấc mơ ấy sao lại đáng sợ như vậy..."
Mồ hôi ướt đẫm lưng,toàn thân lạnh phát run.
Mở mắt ra rồi, lại không tài nào ngủ nổi nữa.
Kiều Vũ bật bóng lên, cô nhìn thấy cánh cửa có chút kì lạ. Kiều Vũ nhíu mày, hướng mắt nhìn cánh cửa phòng màu trắng đang khép hờ.
Cửa không đóng sao, cô nhớ rõ ràng trước khi đi ngủ đã đóng lại rồi cơ mà?
Buổi sáng đến lớp, cô chủ nhiệm có tin mới thông báo, là họp phụ huynh. Tiếng cô cất to rõ ràng vang lên trên bục giảng.
"Ngày mai họp phụ huynh rồi, các em nhớ nhắc bố mẹ mình đến đúng giờ. Lớp trưởng, em lên phát thiệp mời cho các bạn.’’
Nhận lấy tấm thiệp màu trắng hoa văn đẹp đẽ trên tay, Lục Kiều Vũ mắt không rời tấm thiệp, trong đầu Kiều Vũ hiện lên một chút buồn bã, ánh mắt trầm tĩnh đến lạ lùng.
Không nghĩ nữa.
Bọn họ không có thời gian.
Lục Kiều Vũ cũng không thể hiểu câu nói không có thời gian của bố mẹ nó có ý nghĩa là gì. Không có thời gian đi họp phụ huynh nhưng lại có thời gian đi đánh golf, không có thời gian đi họp phụ huynh nhưng lại có thời gian đi ăn cơm, đi shopping, đi dạ hội. Nét mặt Kiều Vũ có chút ảm đạm, sau cùng là thất vọng tràn trề. Bọn họ không đi họp phụ huynh, là vì biết thành tích và năng lực của cô không đáng lo, cũng chẳng đáng quan tâm. Cô thở dài một hơi, cuối cùng đem tấm thiệp trên tay vứt vào trong ngăn bàn, để nó hòa cùng với đống thư tình nhảm nhí kia. Có lẽ lát nữa Lăng Hỷ sẽ qua lấy thư tình, quả thực Kiều Vũ không tài nào hiểu nổi, đọc thư tình có gì vui mà Lăng Hỷ lại thích thú đến như vậy. Trước giờ cô cũng chưa từng đọc thử. Trong thời buổi hiện đại thế này, sao vẫn có những người rảnh rỗi viết thư ra giấy. Cũng không biết ai đồn cô thích sưu tầm thư tay.
Đó vốn dĩ là sở thích của Lăng Hỷ.
Tiếng bút rơi lộp cộp xuống đất, Kiều Vũ cúi mình xuống. Nào ngờ lại vô tình chạm vào bàn tay thon dài, đây vốn dĩ là tay của một bạn nam, Lục Kiều Vũ nhìn bàn tay đẹp đẽ, điểm nhấn của nó là chiếc đồng hồ Thụy Sĩ kia. Kiều Vũ nhìn theo bàn tay kia, quay mặt ra sau một chút.
Sở Phi Dương?
Kiều Vũ vô tình chạm vào ánh mắt sáng ngời của cậu ta. Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, hình như có một luồng điện xẹt qua. Ánh mắt Sở Phi Dương sao có thể hời hợt như thế? Sao có thể chứa nhiều tâm trạng vui buồn như thế?
Sao có thể đắm đuối như thế? Sao lại mang theo nhiều trò đùa đa tình như thế?
Cô quên mất cả chiếc bút đang rơi xuống đất. Quên luôn cả thời gian đang trôi.
Lục Kiều Vũ ngây người, ngẩn ngơ, đờ đẫn.
Hóa ra Sở Phi Dương khi nhìn gần lại đẹp trai đến thế. Lông mày lưỡi mác, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khiến cho người ta nghĩ ngay đến những kẻ bạc tình. Kiểu tóc “middle part” đang làm mưa làm gió của Sở Phi Dương khiến cho cậu ta thật giống với những tên lãng tử đào hoa đa tình, vừa có chút hư hỏng, lại mang theo sự lạnh lùng vương giả mà không ai sánh bằng.
Sở Phi Dương trong lòng Lục Kiều Vũ lúc này chính là như vậy.
‘’A … đau!’’ – Lục Kiều Vũ không thèm nhặt cái bút trên nền đất nữa, hai tay ôm lấy vầng trán của mình cúi mặt xuống, mặt cô vừa nhăn nhó vì đau, buột miệng mắng cậu ta một câu,mang theo cả tức giận:’’ Cậu có bệnh à ‘’.
Phản ứng đầu tiên của Sở Phi Dương khi nghe câu này từ miệng của Lục Kiều Vũ chính là ngây người.
Lục Kiều Vũ à Lục Kiều Vũ, cậu mất kiểm soát rồi.
Có giỏi thì giữ cái bộ dạng lạnh nhạt xem nào.
Sở Phi Dương chợt phát hiện ra Kiều Vũ vẫn ôm trán, có phải cậu mạnh tay quá không. Khuôn mặt tuấn lãng nghiêm túc hơn một chút, ánh mắt có chút bối rối khiến cho giọng nói cũng không được lưu loát cho lắm. Cậu ta chỉ búng nhẹ một cái vào trán thôi mà.
‘’ Cậu … cậu không sao đấy chứ? Để tôi xem thử?’’
Sở Phi Dương hai tay ra sức nâng mặt Kiều Vũ lên, cố gắng kéo hay tay đang ôm trán của cô ấy xuống, cuối cùng Lục Kiều Vũ chính là tránh né cậu ta ai ngờ khuỷu tay vô tình huých vào bụng của Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhăn mặt lại, đau đến đứng không vững, ôm bụng chống tay vào bàn của Kiều Vũ. ‘’ Đau …’’
Cậu ta chỉ nói được đúng một câu duy nhất. Kiều Vũ lần này tỉnh rồi.Cô bỏ tay của mình xuống, nét mặt lo lắng đến mức tay chân luống cuống cả lên.’’ Cậu không sao chứ?’’
Lục Kiều Vũ cả khi lo lắng cho người khác cũng không buông xuống được vẻ mặt nghiêm túc của mình. Đột nhiên cô đứng bật dậy, lại đập đầu vào trán của cậu ta. Kiều Vũ ôm trán ngồi xuống, đau quá, Kiều Vũ lại lần nữa mất kiểm soát mà thốt lên:’’ Đầu cậu làm bằng sắt à?’’
Kiều Vũ lúc này mới để ý đến xung quanh lớp học ,tất cả các bạn học đều nhìn hai người bọn họ chằm chằm giống như không thể tin được có chuyện này xảy ra vậy.
Có gì khác thường sao?
Sở Phi Dương nhìn Kiều Vũ sau đó đột nhiên từ trạng thái ôm bụng đau đớn liền chuyển qua trạng thái ôm bụng mà cười lớn lên.
Kiều Vũ đột nhiên cảm thấy, Sở Phi Dương này xác thực là có bệnh, hơn nữa không phải bệnh bình thường.
Bệnh thần kinh.
Sở Phi Dương đi về chỗ, cậu ta cười lớn đến mức Lục Kiều Vũ ngồi bàn trên vẫn còn nghe thấy.
Kiều Vũ đã lấy lại trạng thái ban đầu, mặc dù trán có chút đỏ, nhưng không sao.
Giờ ra chơi hôm đó thật kì lạ, các bạn nam trong lớp lần lượt mang thuốc và đá lạnh đến cho cô. Thuốc thì có thể đủ dùng cho mấy năm rồi. Kiều Vũ liếc nhìn đống thuốc trên bàn một cách khinh bỉ, bọn họ khuân hết thuốc từ phòng y tế lên sao?
Sở Phi Dương tan học rồi mà cậu ta vẫn còn cười được. Ngồi trong chiếc xe sang trọng, Sở Phi Dương ngồi cười một lúc lâu. Tất cả mấy người bạn thân của cậu ta đều bất lực nhìn nhau, cuối cùng hướng ánh mắt chán nản về phía Sở Phi Dương, buông ra cậu nói vô cùng nhạt nhẽo.’’ Cậu có bệnh à?’’
Sở Phi Dương có một nhóm bạn chơi theo tầng. Đúng như người ta nói, mây tầng nào gặp mây tầng nấy. Người như Sở Phi Dương chỉ chơi với đám thiếu gia nhà giàu, giàu nhưng mà không thể khuyết " não ". Chơi đúng người thì mới lâu dài được.
Bọn họ, tan học thì thường xuyên không về nhà, mà rủ nhau đến nơi gọi là " căn cứ bí mật."
Thực ra đây cũng không phải cái gì ghê gớm, chỉ là ở cách thành phố có nhà của Châu Từ, ngôi nhà này không dùng đến, lại được xây theo kiểu đặc biệt có tầng hầm. Nên bọn họ thường xuyên lui tới.Đợi cho Sở Phi Dương qua cơn thần kinh bất chợt, bọn họ mới chuyển chủ đề nói chuyện.
" Phi Dương, cậu nói xem, hoa khôi tiếp theo của trường là ai, tôi liền tán người đó."
Châu Từ ngồi trong xe, vẻ mặt vừa ấu trĩ, hai mắt lại sáng ngời lên nhìn vào trong điện thoại. Nhưng mà cậu ta cũng không phải dạng ngu ngốc, Châu Từ bình thường có lười học một chút nhưng điểm số cũng không quá tệ, cũng là một tay đào hoa đa tình, phong lưu đủ mọi cấp độ. Tuyệt nhiên trình độ tán gái của cậu ta cũng quá kém cỏi đi, bên cạnh Châu Từ còn có một cô bạn thanh mai trúc mã, bám cậu ấy từ sáng đến tối, nói trắng ra là cậu ta cũng không dám làm bừa. Châu Từ xoa xoa cằm, điệu mặt giống như Gia Cát Lượng đang nghĩ kế sách, ánh mắt sâu lắng ngắm những mỹ nữ trên diễn đàn trường.
" Không phải Triệu Hồng Lam à."
Nghe câu nói buột miệng của Sở Phi Dương. Lục Cảnh Hiên đang chơi game liền lập tức tròn xoe mắt ngước nhìn: "Không thể nào…’’
Sở Phi Dương quay sang nhìn cậu ta, nét mặt phong tình cười cợt:" Vậy cậu nói xem là ai?"
"Khoan khoan, trừ Lục Kiều Vũ ra…". Châu Từ mang theo vẻ mặt cứng ngắc khôi hài,đùa cợt xua tay:’’ Lục Kiều Vũ bạn học cùng lớp ba năm như tôi mà cậu ta còn không nhớ nổi tên, tôi thấy cậu ta ngoài học ra chắc chắn chẳng biết gì hết."
Lục Cảnh Hiên cười cho sự ấu trĩ của Châu Từ, bọn họ có thể để vật chất lấp đầy mắt của mấy cô bạn học yêu đương vớ vẩn, nhưng duy chỉ có Lục Kiều Vũ là không. Bọn họ từng được nếm trải mùi vị xấu hổ ấy rồi. Còn nhớ lần ấy Châu Từ tặng hoa cho Kiều Vũ, nghĩ đến đây Lục Cảnh Hiên đang chơi game liền lập tức vỗ đùi cười khanh khách. Châu Từ khuôn mặt cũng dần dần đỏ lên.
‘’ Các cậu không biết, lần trước lão Từ tặng cô ấy một bó hoa, cô ấy liền đem lên tặng cô chủ nhiệm, nói rằng Châu Từ rất yêu quý cô. Cuối cùng phát hiện ra trong bó hoa đó còn có thư tình, vậy là cậu ta phải giải thích cả buổi trời. Còn bị đồn là theo đuổi giáo viên chủ nhiệm. Rất kịch tính. ‘’
Châu Từ lườm Lục Cảnh Hiên một cái, cậu ta bất giác im bặt. Những im lặng được vài giây đột nhiên cười phá lên. Châu Từ lập tức quăng điện thoại sang một bên đánh cho cậu ta một trận.
‘’ Lão Từ ,tôi sai tôi sai rồi.’’
Người theo đuổi Lục KIều Vũ quả thực đếm không xuể, nhưng mà đa phần đều từ bỏ vì bất lực, người nào người nấy giống như cạn kiệt sinh khí, không vừa mắt. Cuối cùng chính là thanh xuân mà không có một mảnh tình vắt vai nào, tình sử vô cùng sạch sẽ. Hoa thơm đúng là chỉ để ngắm, mà không thể chạm vào.
" Tôi quen Lục Kiều Vũ mười ba năm rồi mà cậu ta đến cả tên còn không nhớ."Sở Phi Dương đang ngồi ở ghế lái phụ cũng quay xuống tức giận, quả thực vô cùng phẫn nộ mà. Bọn họ liền cười phá lên, bộ dạng của Sở Phi Dương quả thực rất buồn cười.
" Các cậu nói xem, chúng tôi từ nhỏ đến lớn, ăn cơm chung không dưới mười lần, vậy mà chỉ một thời gian không gặp, cậu ta thậm chí còn không biết tôi là ai. Cũng không thể nói như vậy, học cùng lớp hai năm, là hai năm đó."
Bọn họ quả thực không biết nên nói gì nữa, quả thực không nhịn được mà cười phá lên. Ai không bén có lẽ còn tưởng bọn họ vừa chơi mai thúy.
"Vậy thế này đi, chúng ta làm một cuộc cá cược." Châu Từ nhịn cười, ngồi dưới vỗ vai của Sở Phi Dương.
" Cá cược gì." Sở Phi Dương liếc cậu ta, vẻ mặt thắc mắc.
" Thế này đi, nếu cậu có thể làm cho Lục Kiều Vũ trở thành bạn gái của cậu, chúng tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu, còn nếu như mà cậu không làm được, vậy thì cậu phải nghe theo chúng tôi." Lục Cảnh Hiên chưa gì đã vội khoác lác.
" Thành giao ". Sở Phi Dương chưa nghe hết câu nói đã lập tức đồng ý, khiến cho Lục Cảnh Hiên và Châu Từ cùng nhau cười phá lên.
Sở Phi Dương, lần này cậu thua chắc rồi.
Lôi Diện ngồi ở vị trí lái xe, nghe bọn họ nói cũng không thêm vào câu nào. Trong bộ tứ này, cậu ta là lạnh lùng nhất, cũng cậu ta, là không ăn chơi trác táng, nhất kiến si tình.
Lục Kiều Vũ vì không có phụ huynh tham gia họp nên bị cô chủ nhiệm gọi đến phòng giáo vụ nhắc nhở. Cô chủ nhiệm này là cô giáo mới nên không nắm rõ tình trạng của Kiều Vũ, thường thì họp phụ huynh bố mẹ cô sẽ không tham gia. Kiều Vũ cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng bàn, đều nằm ngoài dự tính, cũng không ảnh hưởng đến học lực top đầu của cô.
Học sinh trung học thường thường sau mỗi lần họp phụ huynh thì sẽ được đi trải nghiệm, hơn nữa ngôi trường Lục Kiều Vũ học lại là trường tư suất sắc, bởi vậy nên địa điểm cắm trại của bọn họ cũng là một nơi sang chảnh và được phục vụ theo kiểu năm sao.
"Sở Phi Dương, lần cắm trại này nghe nói nhà cậu tài trợ hết một nửa chi phí hả."Chu Từ ngồi bàn trên, quay xuống tán gẫu với cậu ta. Lăng Hỷ ngồi cạnh đang viết bài nghe vậy cũng có chút giật mình,suýt chút nữa thì mắt chữ o mồm chữ A, một số tiền lớn như vậy, nói tài trợ là tài trợ quả thực không tầm thường.
" Không biết nữa."Sở Phi Dương trả lời vu vơ, cậu ta vốn dĩ không quan tâm gác chân lên bàn lướt lướt điện thoại một lúc, nhìn thấy Lục Kiều Vũ đi vào liền bỏ chân đang gác trên bàn xuống một cách thình lình, hai mắt dán chặt trên người Lục Kiều Vũ, bày ra dáng vẻ của một học sinh nam mang đầy tri thức, thông hiểu lễ nghĩa. Nhưng mà Kiều Vũ lại chưa kịp nhìn thấy cảnh tượng ấy đã ngồi vào bàn học,cô còn không thèm liếc cậu ta một cái. Sở Phi Dương nhìn Kiều Vũ chằm chằm, vừa tức giận lại thực sự muốn phát cáu lên, cảm thấy hành động vừa rồi của mình giống như một trò hề vậy.