Cổng lớn Lục thị bắt đầu sáng đèn, bên ngoài có khoảng vài ba người bảo vệ mặc vest đen đứng ngay cổng ra vào. Phi Dương đạp phanh xe, quay sang nhìn Kiều Vũ:’’ Tới nơi rồi.’’
Kiều Vũ vẫn không có ý định nói chuyện với Sở Phi Dương, cả chặng đường dài như vậy cô cũng không thèm liếc cậu ta lấy một cái. Biểu cảm dửng dưng này của Kiều Vũ thật là khiến người khác phải phát điên.
Kiều Vũ cẩn thận tháo dây an toàn, có điều hình như là bị kẹt , cô tháo mãi cũng không ra.
Phi Dương nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Kiều Vũ, nghiêng người về phía cô:’’ Có chuyện gì vậy?’’
‘’Mau tới giúp tôi tháo dây an toàn…’’
Phi Dương rất nhanh đã cởi được dây an toàn của mình, nhoài người về phía của Kiều Vũ. Hai người bọn họ đang như có như không hình thành nên một tư thế cực kì nhạy cảm, vậy mà lại không ai trong cả hai phát hiện ra điều này.
Phi Dương sau khi kiểm tra một chút, từ trong cổ họng bật ra một tiếng thở dài:’’ Không ổn rồi’’.
‘’Không ổn, có gì mà không ổn? “
Kiều Vũ thả lỏng ngửa cổ tựa vào thành ghế, hơn hai mươi phút rồi mà bọn họ còn chưa tháo được dây an toàn ra. Cô ngồi nguyên trong cái tư thế này hai mươi phút, hiện tại đùi và vai vừa nhức vừa tê. Vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, vậy mà còn chưa kịp thả lỏng thì ghế xe đã tự động ngả xuống bật chế độ giường nằm.
Hình như là do Sở Phi Dương ấn nhầm vào công tắc, cả người Kiều Vũ đột ngột ngả ra phía sau, kéo theo cả cơ thể của hắn cũng cùng lúc đổ lên người mình.
’’ Sở Phi Dương rốt cuộc cậu có biết sửa không? Làm cái gì mà lâu quá vậy?’’, Kiều Vũ rốt cuộc cũng đã đi đến giới hạn, hơi bực tức quay đầu nhìn về phía của dây an toàn.
‘’ Xong rồi.’’
‘’Tại sao lần nào ngồi xe của cậu cũng đều đen đủi như vậy .’’
‘’ Sở Phi Dương, cậu còn không mau ngồi dậy? Tôi sắp ngạt thở rồi .’’
‘’ Chờ một chút, hình như bệnh đau dạ dà của tôi lại tái phát.’’ Phi Dương khẽ nghiến răng kìm nén cơn đau từ trong bụng đang cuộn trào, khó nhọc lên tiếng.
Kiều Vũ bây giờ chính là trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lùi không được mà tiến cũng chẳng xong. Cả người của Phi Dương bỗng đè hẳn xuống, dưới sức nặng của cơ thể cậu ta Lục Kiều Vũ có muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi.
Cô cũng chỉ là một đứa con gái, cũng chưa từng tiếp xúc với nam sinh khác ở khoảng cách gần như thế này. Trong lòng vô tình lại trào dâng một loại cảm giác ngượng ngùng không nói thành lời, chỉ đành cố gắng hít thở sâu để giảm đi cảm giác nóng bừng trên mặt.
Thấy Sở Phi Dương cả người bất động, cũng không có động tĩnh gì, Kiều Vũ trong lòng bắt đầu loạn, vội vàng dùng hai tay vỗ lên lưng cậu ta, xem thử là có phải bị ngất xỉu không.
‘’ Này, không sao đấy chứ?’’
Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng than nhè nhẹ của Phi Dương, cậu ta ôm chặt bụng từ từ trượt xuống trở về ghế lái chính. Mà Kiều Vũ lúc này đã cởi được dây an toàn, ngay lập tức ngồi dậy chỉnh lại tư thế.
Cô vươn tay lay nhẹ vai của Phi Dương, nét mặt dần trở nên trắng bệch:’’ Sở Phi Dương, cậu có sao không? Có cần đi bệnh viện không?’’
Phi Dương cả người lạnh toát, đau đến mức nghiến răng nói không nên lời. Cậu ta chỉ có thể ôm bụng, sau đó chỉ vào ngăn kéo chỗ xe. Kiều Vũ rất nhanh liền hiểu ý, mở cửa ngăn kéo ra tìm lọ thuốc đau dạ dày.
Phi Dương nhận lấy lọ thuốc đau dạ dày, nén xuống cái vị đắng ngắt đang lan dần trong cổ họng quay sang cố gắng nói với Lục Kiều Vũ một câu cảm ơn.
Kiều Vũ với trong cặp sách một ít đồ ngọt, lấy một viên sô cô la bóc vỏ rồi đưa cho Sở Phi Dương. Cô không thích ăn đồ ngọt nhưng mà Lãnh Tư Thuần lại rất thích, đã hứa mang cho cô ấy sô cô la rượu vang của Pháp mà cô ấy lại bỏ về trước, vẫn chưa kịp đưa.
Sở Phi Dương ánh mắt thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhìn Kiều Vũ, xua tay nói không cần, nhưng Kiều Vũ hình như không có ý định muốn thu tay lại, vậy là Phi Dương đành phải cầm lấy, bỏ mẩu sô cô la Kiều Vũ bẻ ra đưa vào miệng cho đỡ đắng.
Kiều Vũ hiểu rõ hơn ai hết uống thuốc là loại cảm giác kinh khủng thế nào.Trước đây mỗi lần uống thuốc cô đều dùng đồ ngọt thay thế để không bị đắng, nhưng lâu dần khi đã quen thì không còn dùng đến đồ ngọt nữa.
Thực ra trong lòng cô, thuốc cũng không đắng đến vậy.
Kiều Vũ không biết tại sao Lãnh Tư Thuần lại có đam mê mãnh liệt với đồ ngọt, cô nghĩ ngợi nhìn thanh sô cô la dở trên tay, rồi theo phản ứng tự nhiên mà đưa lên miệng.
Nhưng còn chưa kịp nuốt vào thì đã thấy Sở Phi Dương cả người ập xuống, ấn mạnh Kiều Vũ lên ghế lái phụ. Ánh mắt cậu ta dừng trên gương mặt xinh đẹp của Kiều Vũ, tiếp theo đó dời xuống mấu sô cô la đang cắn dở trên miệng cô.
Kỳ thực Kiều Vũ đang rất rối, nhất là khi cậu ta không nói không rằng đột nhiên nhìn mình bằng loại ánh mắt đắm đuối chứa đầy cảm. Cô không quen, hơn nữa cũng cảm thấy ái ngại.
Kiều Vũ chỉ kịp thấy khóe miệng cậu ta nhếch lên, cứ như vậy làn môi mỏng phủ xuống, rất nhanh đã lấy đi mẩu sô cô la mà cô chưa kịp ăn.
Mắt Kiều Vũ trừng to, nhất thời bất động tới mức không nói ra câu. Tại sao cậu ta lại có thể tự nhiên một cách bá đạo như thế? Cô ném cho cho Sở Phi Dương một cái lườm sắc lạnh, tức giận đẩy cửa xe bước xuống. Cửa xe đóng ‘’rầm’’ một cái, Kiều Vũ không nói không rằng cứ thế mà đi vào trong. Bước chân cô hôm nay, hình như còn nhanh hơn bình thường vài nhịp.
Sở Phi Dương, cậu lúc nào cũng tùy tiện như thế.
…
‘’ Báo cáo sếp, Quý Dương có người đến bảo lãnh, chúng ta không thể tiếp tục giam giữ cậu ta. Hơn nữa cũng chưa có bất cứ một bằng chứng nào chứng minh nam sinh này có liên quan đến vụ án giết người.’’
Lưu Tiêu lén nhìn Nhiếp Quân, nhỏ giọng ngập ngừng:’’ …Chúng…chúng ta có phải nên thả người không?’’
Nhiếp Quân đứng cạnh bên cửa sổ, vẻ mặt trầm tư nhìn về phía mặt trời đang lặn. Ánh mắt Nhiếp Quân sâu không thấy đáy, Lưu Tiêu không đoán được duy nghĩ của anh, mà chính anh lúc này cũng đang phải đấu tranh với bản thân rất nhiều, hay thậm chí có thể nói phải đánh cược bằng cả sự nghiệp của mình.
Lưu Tiêu như ngẩn người trước lời nói chắc nịch của cấp trên:’’ Ai nói chúng ta không có bằng chứng?’’
Nhiếp Quân xoay người đi về phía giá treo quần áo, với tay lấy chiếc áo khoác da màu đen rồi đi thẳng về phía cửa ra vào, không quên dặn dò Lưu Tiêu:’’ Cậu tuyệt đối không được để ai đưa tên nhóc đó đi, tôi nhất định sẽ trở về trước tám giờ tối.’’
Cánh cửa nương theo động tác của Nhiếp Quân mà đóng sầm lại, lần này Lưu Tiêu lại giật bắn mình. Bộ phận hình sự của bọn họ dạo này đang chịu sức ép vô cùng lớn từ phía của cấp trên thúc giục kết thúc vụ án, nhưng hình như Nhiếp Quân vốn dĩ không muốn nghe theo.
Âu Hoa là một nơi như thế nào chứ, ẩn sau chống lưng cho nó là một thế lực chính trị gia cùng với những doanh nhân có khả năng ảnh hưởng đến nền kinh tế của đất nước. Mà đội trưởng của bọn họ chỉ là một viên cảnh sát nhỏ nhoi, muốn đấy lại với đám người có tiền có quyền đó đúng thực là không có khả năng .
Đây không phải lần đầu tiên Nhiếp Quân bị cấp trên khiển trách, đe dọa, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ dây vào một vụ án có liên quan tới nhiều nhân vật có tầm cỡ như thế.
Một tên đội trưởng đội hình sự nhỏ nhoi, muốn cách chức thì thiếu gì lí do. Chẳng qua bọn họ vẫn chưa tìm được lỗi của Nhiếp Quân, nếu không ắt hẳn đã xuống tay từ lâu rồi.
…
Căn biệt thự nguy nga tráng lệ nằm sâu phía trong rừng, tít xa tận ở vùng ngoại ô thành phố. Từ trung tâm đi tới đây ít nhất cũng phải mất đến hai tiếng đồng hồ, Cố Cẩn Mai ngồi xe lâu như vậy mà thần sắc vẫn rất tỉnh táo. Cô lạnh lùng giục lái xe phía trước:’’ Đi nhanh lên, tôi phải trở về trước tám giờ tối.’’
Người tài xe thông qua gương chiếu hậu lén nhìn cô mà trong lòng chỉ đành thở dài một hơi. Bác tài nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên ngồi chiếc xe sang này của Cẩn Mai, sợ sệt, lúng túng và có phần khiêm tốn.
Mới chỉ có hơn một năm vậy mà tính tình của cô ấy đã thay đổi nhanh đến như vậy, không còn lịch sự lễ phép với người làm mà thay vào đó là một thái độ dửng dưng thậm chí còn hay nói những lời không tôn trọng người khác.
Đại tiểu thư vô phúc nhà bọn họ thực sự rất đáng thương, vì bị tai nạn xe mà mãi mãi không thể trở về.
Con đường nhỏ hẹp nhưng rất bằng phẳng, hai bên đường đều phủ cây bạt ngàn, thật khó để tìm được một con đường như thế này trong rừng sâu. Nhìn đám cây thông hai bên, Cẩn Mai ước chừng còn khoảng hơn mười phút nữa là xe sẽ đi tới đỉnh dốc.
Căn biệt thự nguy nga tráng lệ được xây hiên ngang trên con dốc cao nhất, xứng đáng là một khu nghỉ dưỡng tuyệt vời. Cẩn Mai xuống xe, lạnh lùng bước vào trong phòng khách.
Nội thất của căn biệt thự giống như một cung điện phương Tây cổ đại, nổi bật trên bức tường màu vàng treo đầy các tác phẩm mĩ thuật của những danh họa nổi tiếng. Căn phòng nhiều tranh tới mức người khác phải cảm thấy choáng ngợp, nhức mắt vì độ dày đặc và xen kẽ của kiểu bày trí này.
Cẩn Mai ngồi vắt chéo chân trên sô pha, liếc mắt về phía của giúp việc với thái độ hơi cáu kỉnh:’’ Gọi ông chủ của các người xuống đây.’’
Cô hầu gái đang muốn đi lên tầng, đồng thời ở cầu thang xuất hiện một người đàn ông lịch lãm, xua tay ra hiệu không cần phải gọi nữa.
Ngô Diệu Chân đứng trên tầng hai, khẽ nhếch môi buông lời chế giễu:’’ Trở thành đại tiểu thư lá ngọc cành vàng khiến cô quên mất xuất thân của mình sớm như vậy sao?’’
Cố Cẩn Mai đang giũa móng tay, nghe xong câu nói của Ngô Diệu Chân thì động tác trên tay liền dừng lại, cô vứt dũa móng tay xuống bàn nhàn nhã ngả lưng ra sô pha. Trên gương mặt xinh đẹp lúc này ít nhất cũng là ba phần cáu kỉnh, bảy phần không vui.
‘’ Đừng có phí lời, muốn nói gì thì nói nhanh lên, tôi không có thời gian để dây dưa với anh.’’
Trên người Ngô Diệu Chân là bộ vest đen làm tôn lên khí chất vương giả, áo sơ mi trắng bên trong bung vài cúc để lộ ra xương quai xanh mê người cùng làn da trắng không tì vết.
Ngô Diệu Chân mang dáng vẻ của một thư sinh nho nhã nhiều hơn là hình dáng của một người đàn ông đầy sự bá đạo. Hắn chậm rãi bước xuống dưới cầu thang, đi tới trước mặt của Cố Cẩn Mai thản nhiên ngồi xuống.
‘’ Cố tiểu thư, tôi gọi như vậy có lọt tai không?’’
Cẩn Mai lập tức ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sắc như dao găm chĩa về hướng của Ngô Diệu Chân. Cô nắm chặt tay, lạnh lùng dằn mặt người đàn ông này:’’ Tôi nói một lần cuối cùng, đừng có đem chuyện đó ra để hù dọa tôi. ‘’
Ngô Diệu Chân đột nhiên cười lớn, vẻ mặt xảo trá của hắn lúc này khiến Cố Cẩn Mai chỉ muốn xông lên bóp chết. Cô cũng thật là đen đủi, khi không lại bị hắn bắt thóp.
‘’ Tôi không phải đã giúp anh tránh được đội an ninh rồi sao, anh còn muốn làm gì nữa?’’
‘’ Cô đúng là giúp tôi thoát khỏi camera an ninh, nhưng như vậy chưa đủ.’’
Lời nói của Ngô Diệu Chân khiến cho Cẩn Mai phẫn nộ:’’ Chưa đủ? Ngô Diệu Chân, anh muốn giết ai thì đấy là chuyện của anh, chúng ta đã thỏa thuận rất rõ ràng, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này thêm nữa.’’
‘’ Cô chắc chắn? ‘’
‘’ Đúng vậy.’’- Cẩn Mai kiên quyết.
‘’ Nếu như đám người cảnh sát đó điều tra đến chỗ của tôi, vậy thì cô cũng chính là tòng phạm.’’- Một câu nói này của Ngô Diệu Chân đã đánh vào tâm lí của Cố Cẩn Mai.
Nếu như ông nội biết cô tiếp tay cho kẻ giết người, thì lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ quay lưng với đứa cháu gái nuôi không cùng huyết thống này. Thậm chí có khả năng sẽ phải ngồi tù, như vậy không phải mọi công sức trước đây đều đổ sông để biển hết hay sao?
Ngô Diệu Chân nhìn vẻ mặt của Cố Cẩn Mai, vẻ mặt của cô ta đã bán đứng cô ta. Sự hoảng loạn và bối rối được che giấu rất kĩ nhưng làm sao qua được đôi mắt tinh tường của con cáo già này.
Lúc này Ngô Diệu Chân vô cùng đắc chí, hắn đã sớm đoán được con cờ này rất có giá trị, nếu như biết tận dụng, ắt hẳn sẽ giúp ích rất nhiều trong tương lai.
‘’ Rốt cuộc anh muôn tôi phải làm gì?’’
Trước thái độ khẩn trương của Cố Cẩn Mai, Ngô Diệu Chân lại dửng dưng nhàn nhã dựa lưng vào sô pha :’’ Tên cảnh sát Nhiếp Quân đó chính là mầm mống của mọi rắc rối. Không phải Cố lão gia có quan hệ rất tốt với cục trưởng sao, tìm cách trừ khử hắn ta đi. Tránh đêm dài lắm mộng.’’
Cẩn Mai vừa nghe xong liền đứng bật dậy:’’ Anh bị điên à, tôi sao có thể mở miệng chuyện đó chứ? Phiền phức anh mang lại cho tôi còn chưa đủ hay sao?’’
Ngô Diệu Chân nhún vai:’’ Tùy cô thôi, nhưng nếu không trừ khử hắn thì có thể cô sẽ là người bị gọi đến sở cảnh sát đầu tiên đấy cô gái.’’
Cẩn Mai nén xuống sự tức giận trong lòng, cầm lấy túi xách rồi hướng về phía cửa ra vào. Cô không phản đối như vậy Ngô Diệu Chân xem như cô đã ngầm đồng ý. Trước kia người khiến Tô Cẩn Mai đặt chân được vào trong Âu Hoa chính là anh, người gây ra vụ tai nạn cho cháu gái Cố thị cũng là anh, Cố Cẩn Mai vốn dĩ không thể có được ngày hôm nay nếu như Ngô Diệu Chân không ở đằng sau âm thầm giúp đỡ.
Ngô Diệu Chân chỉ khẽ nhếch môi đầy mãn nguyện, quân cờ đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.