Kiều Vũ đi từ phòng giám vụ ra, trên tay là một đống bài tập về nhà mang đến lớp để chuẩn bị phát cho các bạn. Vài hôm nữa là kì kiểm tra đợt bốn, bọn họ cần nhiều tài liệu học tập hơn.
Kiều Vũ vừa đi vừa chăm chú đọc tiêu đề của đống bài tập trên tay nên không hay phát hiện phía trước đột nhiên xuất hiện một người khác. Phi Dương nhanh chân tiến tới, đoạt lấy thùng các tông đựng đầy tài liệu trong tay khiến cô nhất thời sững sờ.
Kiều Vũ lạnh lùng nhìn cậu ta:’’ Tài liệu cần mang về lớp, cậu đừng có cản trở tôi.’’
‘’ Cản trở? Tôi không phải là đang giúp cậu sao?’’- Phi Dương hơi nghiêng đầu, khóe môi bất giác nở một nụ cười.
Kiều Vũ thậm chí còn không hứng thú với hành động của Sở Phi Dương, lạnh nhạt trả lời:’’ Nếu cậu thích thì cứ làm đi, tôi về lớp trước.’’
Cô đi vòng qua Sở Phi Dương, thẳng một mạch về lớp học mà không thèm ngoái đầu nhìn lại một lần nào.
Cô sau khi nghe xong đoạn hội thoại đó toàn thân giống như phát hỏa. Cô thực sự đã rất tức giận, bởi mỗi câu mỗi chữ giống như mang theo một vật sắc nhọn cứ vậy mà cứa vào tim từng chút từng chút một.Nhưng rồi khi bình tĩnh lại, cô đột nhiên nhận ra bản thân mình thật vô lí.
Tại sao cô phải tức giận Sở Phi Dương? Bản thân đã sớm biết hắn là một kẻ chăng hoa phong lưu vậy thì việc gì phải cảm thấy khó chịu, hơn nữa hai người cũng chỉ cùng nhau ăn một vài bữa cơm có mặt bố mẹ, cũng đâu có thân thiết gì. Vậy rốt cuộc lí do vì sao trong lòng lại khó chịu đến như vậy?
Trước đây hay cho đến bây giờ người theo đuổi Kiều Vũ rất nhiều, có lẽ bản thân cô cũng đã trở thành trò đùa trong lời nói của những nam sinh khác, hoặc trở thành một món hàng cao cấp mà bọn họ không có đủ khả năng để mua, đáng lí ra cô đối với chuyện này phải xem như không có gì mới đúng. Nhưng cảm xúc của hiện tại, rốt cuộc là gì đây? Thật rắc rối!
Trời ạ!
Kiều Vũ ngẩng đầu lên trời, nhìn bầu trời vào tháng mười một trong veo xanh biếc mà lòng nặng trĩu. Lần đầu tiên cô vì một nam sinh mà mất ăn mất ngủ, lần đầu tiên cũng vì cậu ta mà có những phút giây tim loạn nhịp khó khống chế chính mình, nhưng như vậy thì có sao? Cô là đang buồn bực vì biết rằng trong lòng Phi Dương mình chẳng là gì cả hay đang tức giận chính mình bởi vì đã lỡ thích cậu ta.
Kiều Vũ đã rất cố gắng kìm lòng, nhưng vẫn bị Sở Phi Dương làm cho mê muội. Mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng những hành động dù là rất nhỏ của cậu ta đều khiến cô nhớ mãi không quên. Cô phải đối mặt thế nào với Lăng Hỷ, phải đối diện với chính mình ra sao đây?
Tình cảm là một thứ rất khó khống chế, mà càng muốn khống chế thì lại càng bị nó chi phối nhiều hơn. Cô bây giờ ngoại trừ đối xử lạnh lùng với Sở Phi Dương ra thì chẳng còn biết nên làm thế nào, bởi giữa hai người bọn họ vốn dĩ sẽ chẳng có một cái kết đẹp.
Kiều Vũ càng không tin rằng cậu ta sẽ chỉ dừng lại ở một mình cô.
Sở Phi Dương đúng thực là khiến cho người ta rất căm ghét. Rõ ràng chính miệng cậu ta nói không có tình cảm, nhưng lại luôn làm những hành động khiến cho cô hiểu lầm.
‘’ Cố tiểu thư, em xem trường học chúng ta trước lúc em đi cho đến bây giờ vẫn không thay đổi, vẫn như ngày nào.’’
‘’ Thầy giám thị, em thấy thầy cũng vẫn không hề thay đổi…’’
Kiều Vũ đang đứng ngẩn người ở giữa sân trường thì bị giọng nói của thầy giám thị làm tỉnh táo lại, cô quay người về hướng phát ra giọng nói hơi nhíu mày. Là thầy giám thị và Tô Cẩn Mai, hai người bọn họ đang đi tới.
Kiều Vũ đang muốn quay lưng bỏ đi nhưng thầy giám thị đã nhìn thấy cô, cao giọng gọi:’’ Kiều Vũ, em cũng ở đây sao?’’
Kiều Vũ quay người lại, cúi đầu chào thầy một tiếng nhưng ánh mắt một chút cũng không dừng lại trên người của Tô Cẩn Mai.
Thầy giám thị cười khẽ đẩy gọng kính, giới thiệu Tô Cẩn Mai cho cô:’’ Kiều Vũ, đây là Cố tiểu thư, em ấy mới từ nước ngoài về. Sau này có thể hai người sẽ gặp nhau nhiều nên nhân cơ hội này làm quen trước đi.’’ Tô Cẩn Mai nghe vậy khẽ cười, ánh mắt dừng lại trên người Lục Kiều Vũ đầy vẻ hứng thú:’’ Thầy không cần phải lo đâu, bọn em quen nhau mà. Chúng em cũng rất thân.’’
Thầy giám thị cười lớn, nhìn Kiều Vũ vui mừng nói:’’ Vậy thì tốt quá rồi, Kiều Vũ, em đưa Cố tiểu thư đi tham quan trường giúp thầy, thầy có việc cần phải đi trước.’’
Thầy giám thị nói xong, còn không kịp xem thái độ của Kiều Vũ thế nào đã quay sang chào Cố Cẩn Mai, sau đó rời đi. Mà Kiều Vũ lúc này mới quay sang nhìn Tô Cẩn Mai, lạnh nhạt mở lời:’’ Cậu về nước lúc nào vậy?’’
Cố Cẩn Mai vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo đầy khiêu khích, cười đáp:’’ Được một thời gian rồi.’’
‘’Lục Kiều Vũ, cậu vẫn như xưa, không thay đổi chút nào. Ngay cả thái độ đối với người khác cũng vẫn đầy coi thường như vậy.’’- Tô Cẩn Mai khoát tay, đôi môi nhếch lên nở một nụ cười lạnh.
Kiều Vũ nghe vậy cũng không hề tức giận, ngược lại còn tỏ ra rất tự nhiên:’’ Tôi còn tưởng cậu sẽ thay đổi, nhưng xem ra được sống trong môi trường nhung lụa cũng không hề khiến cậu tự tin hơn. ‘’
‘’ Cẩn Mai, cậu sợ bị tôi coi thường đến như vậy sao?’’
‘’ Cậu…’’- Cố Cẩn Mai nghe vậy tức đến nghẹn họng, sắc mặt đang từ giễu cợt chuyển sang lạnh lùng, trừng mắt nhìn Kiều Vũ:’’ Bây giờ tôi đã không còn là con kiến hèn nhát giống ngày xưa nữa, cậu cho rằng bản thân mình vẫn còn có thể coi thường tôi sao?’’
Kiều Vũ cảm thấy bất lực trước thái độ nói chuyện của Tô Cẩn Mai, cô ta vẫn không thể vượt qua sự hiếu thắng của bản thân, vẫn như ngày xưa thích hơn thua với cô từng chút một.
‘’ Nếu như cậu không coi thường bản thân mình thì trên đời này chẳng ai có thể coi thường cậu.’’
Tô Cẩn Mai cười lạnh:’’ Lục Kiều Vũ, cậu cho rằng ai sinh ra cũng ở vạch đích như cậu sao? Đừng đem mấy cái đạo lí vớ vẩn đó của cậu ra dạy tôi, thế giới của chúng ta vốn dĩ không giống nhau, nếu như không phải ngay từ đầu sinh ra cậu đã là công chúa, cậu cho rằng mọi người sẽ vây quanh mình sao? Nếu như cậu không phải người thừa kế của gia tộc lớn, cậu cho rằng mình sẽ có thể học ở đây sao?’’
Kiều Vũ hơi nghiêng đầu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng trong thâm tâm của Tô Cẩn Mai lại suy nghĩ như vậy. Thực sự không hiểu sao ngày xưa mình có thể thân thiết với loại người này, thậm chí còn không tiếc gì nuông chiều cô ta lên tận mây xanh. Kiều Vũ hít một hơi thật sâu, cười nhạt:’’ Tô Cẩn Mai, tôi không nghĩ cậu lại có những suy nghĩ đó.’’
Lục Kiều Vũ cho rằng Tô Cẩn Mai đối với những người bên ngoài kia khác nhau, cho rằng ít nhất cô ta cũng sẽ nhìn thấy những gì mà cô cố gắng để đạt được, nhưng không. Tô Cẩn Mai cũng như những người khác, chưa một lần cho rằng tất cả những gì Kiều Vũ có được hôm nay là tự tay cô một mình giành lấy.
‘’ Lục Kiều Vũ, cậu thật sự không biết ngày xưa bị tôi gạt sao?’’. Trông bộ dạng ngạc nhiên của Kiều Vũ, Tô Cẩn Mai càng đắc chí:’’ Cậu nghĩ rằng tôi thật sự muốn kết giao với loại người không ai ưa nổi như cậu à? Nếu không phải cậu cho tôi những thứ tôi cần, tôi tuyệt đối không chơi với loại người như cậu.’’
Trước ánh mắt lạnh lùng của Tô Cẩn Mai Kiều Vũ chỉ biết cười nhạt, cô bây giờ còn có thể nói gì nữa?
‘’ Tô Cẩn Mai, cậu một chút cũng không cảm thấy xấu hổ sao?’’
‘’ Cậu cho rằng mặc trên người những bộ quần áo hàng hiệu, đeo những túi xách đắt tiền hay sống trong biệt thự triệu đô sẽ khiến người khác phải coi trọng mình? Vậy thì cậu đã lầm!’’
‘’ Lục Kiều Vũ tôi hôm nay ở đây nói cho cậu biết, cậu trong mắt tôi thậm chí còn chẳng bằng một hạt cát. ‘’
Kiều Vũ siết chặt tay, tiếp tục nói:’’ Cậu có biết tại sao cậu luôn phải ngẩng đầu nhìn tôi không? Là bởi vì tôi giỏi hơn cậu, bởi vì tôi có những thứ mà cậu không bao giờ có thể đạt được. ‘’
Tô Cẩn Mai hay bất kì ai cũng không bao giờ biết được Kiều Vũ đã cố gắng nhiều như thế nào. Khi những đứa trẻ khác buồn lòng vì đạt điểm thấp năm tiểu học thì cô đã có thể múa thành thục một bản ba lê, khi bọn họ vui mừng vì thi học kì điểm cao thì cô mải chuẩn bị cho kì thi quốc tế. Mở mắt ra chính là làm bài tập, nhắm mắt lại thì là học thuộc công thức.
Khi những đứa trẻ khác đọc chưa rõ chữ thì Kiều Vũ đã có thể thông thạo tiếng Anh, khi bọn họ than phiền mấy bài học trong sách giáo khoa thì cô đã học thuộc lòng chúng. Trên đời này vẫn còn có người ngay cả lúc ngủ cũng nằm mơ mình đang làm bài tập sao, vẫn còn có người ba giờ sáng đột ngột mở mắt ra vì còn câu toán chưa giải xong à? Có, Lục Kiều Vũ chính là minh chứng tốt nhất.
Thực ra cô vẫn luôn ghen tị với Sở Phi Dương bởi vì trí thông minh của cậu ta. Sở Phi Dương bình thường đã không mấy chú tâm đến học tập, nhưng phương pháp học theo tư duy logic của cậu ta khiến cho những bài tập khó đều trở nên vô cùng đơn giản, chỉ có điều hơi cẩu thả mà thôi.
Cô không biết mình vì cái gì cố gắng nhiều như thế, nhưng mỗi ngày Ngô Lệ đều nói với cô rằng:’’ Nếu như con trở thành người giỏi nhất, mỗi ngày bố mẹ sẽ yêu con nhiều hơn một chút.’’
Nhưng chính cô còn cảm thấy lời nói đó đến giờ vẫn chưa thành hiện thực.
‘’ Để có được như ngày hôm nay là cả một quá trình nỗ lực, cậu nghĩ rằng tôi chỉ cần học qua vài ba cuốn sách là có thể đi thi à, hay cậu cho rằng lần nào tôi cũng đều biết trước đáp án nên mới có thể đứng nhất?’’
Tô Cẩn Mai bị khí thế cùng với sự lạnh lùng trong đôi mắt của Kiều Vũ dọa cho sợ, vô thức lùi vài bước về phía sau. Ánh mắt cô ấy hơi lay động, nhưng vẫn cố cãi lí:’’ Cậu nói với tôi những lời này là có ý gì, tôi vốn chẳng quan tâm đến những chuyện đó. ‘’
Kiều Vũ xoay lưng rời đi, vốn chẳng muốn cùng cô ta nói thêm câu nào nữa. Có nói thì người khản cổ họng vẫn chỉ là cô, hơn nữa đâu cần giải thích điều gì cho cô ta biết. Tất cả bọn họ đều giống nhau, chẳng ai biết rằng để có một Lục Kiều Vũ hoàn hảo cô đã phải đối mặt với những gì.
Phi Dương đứng trong một góc hành lang nhìn Kiều Vũ cho tới khi bóng lưng của cô khuất dần đi, lúc này cậu ta mới quay sang nhìn người con gái đứng trên sân trường, ánh mắt lạnh lùng không chớp.
Thì ra năm đó người viết thư tình là cô ta. Sở Phi Dương đã đọc bức thư của cô ấy viết, cậu ta vừa mở ra liền biết chính xác đó không phải chữ của Lục Kiều Vũ. Hơn nữa Kiều Vũ vẫn là một con người khô khan, căn bản không thể viết được những ngôn từ đầy sến sẩm như vậy.
Năm đó cậu ta còn muốn tìm xem người viết bức thư là ai, nhưng rốt cuộc lại nghe nói cô ta ra nước ngoài du học. Thật là một câu chuyện cười không mang theo chút hài hước nào hết.