‘’ Sau đây chính là tiết mục chào mừng, bản Ballet huyền thoại đi vào lòng người mang tên Hồ Thiên Nga …’’
Lục Kiều Vũ đứng trên sân khấu tay cầm Micro lạnh nhạt nói. Giọng nói trầm mà thanh, êm ái mà lạnh nhạt đi vào lòng người. Cô đứng trước sân khấu tràn ngập ánh đèn, những bóng đèn màu tím nhạt hời hợt chiếu trên người Kiều Vũ, xung quanh đèn điện sớm đã tắt,chỉ còn mỗi sân khấu rộng lớn được trang trí tỉ mỉ mà vô cùng hoa lệ.
Kiều Vũ lui vào bên trong, theo như lời nói thì cô sẽ ngồi ở vị trí đàn dương cầm phía trong cánh gà, cùng với ban nhạc bắt đầu. Lúc Hồng Lam mặc bộ cánh thiên nga trắng đi lướt qua Kiều Vũ, trên mặt có thoáng qua tia bất ngờ , nhưng cũng không nán lại, nhanh chóng tiến ra phía sân khấu. Cô không ngờ người thay thế cho nhạc công piano lại là Lục Kiều Vũ, không phải không ngờ đến mà là không nghĩ đến Lục Kiều Vũ sẽ đưa tay ra giúp đỡ mình.
Sở Phi Dương đứng trong cánh gà đối diện Kiều Vũ, hai tấm màn lớn che khuất nên bên ngoài không ai có thể nhìn thấy. Lục Kiều Vũ trong bộ đầm màu lam nhạt óng ánh kim tuyến, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn một cách hoàn mĩ không thể hoàn mĩ hơn, gương mặt xinh đẹp dưới lớp trang điểm thanh thuần biến cô trở thành một con người hoàn toàn khác, xinh đẹp dịu dàng hơn rất nhiều.
Tiết tấu của bản piano hòa cùng với violin và sáo trúc, có những tiếng trống nhẹ bên cạnh làm nền khiến cho bản Ballet Hồ thiên nga thành công hơn mong đợi, Lục Kiều Vũ so với nhạc công chuyên nghiệp cũng chẳng kém cạnh là bao. Khi nhạc tắt, Lục Kiều Vũ chỉ nghe thấy bên ngoài là tiếng cười nói vỗ tay không ngớt, phía bên kia cánh gà cũng có một người đang đứng nhìn cô, trong lòng trào dâng ấm áp.
Kiều Vũ nhanh chóng đứng dậy đi ra phía bên ngoài, sân khấu còn cần cô chỉ huy các tiết mục tiếp theo.
Đến khi đèn sân khấu sáng hơn một chút, cô liền nhìn thấy bên dưới khán đài toàn bộ những vị trí đều chật kín chỗ ngồi, mà ngay bên dưới sân khấu, trang trọng ngồi ở vị trí của hàng ghế đầu tiên không ai khác chính là mẹ cô ,Ngô Lệ. Kiều Vũ tay cầm micro thoáng run lên, cô hình như không nói với ai về việc hôm nay mình sẽ dẫn chương trình cho buổi diễn thuyết này.
Cuối cùng cô cũng hiểu lí do vì sao nhà trường làm lễ long trọng đến vậy, cũng hiểu mấy vị khách quý mời đến đó là ai.
Lãnh Tư Thuần ngồi bên trong cánh gà, tay cầm tài liệu diễn thuyết đọc qua một lượt. Cô cũng không cảm thấy quá đỗi hồi hộp, chỉ là lần này có hơi lo lắng. Chỉ còn hai tiết mục nữa là đến lượt cô lên trình bày bài luận của mình, lần này không được sơ sẩy, nhất định phải thành công. Lãnh Tư Thuần vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Quách Lệ Y đang ngồi đối diện, Tư Thuần rất nhạy cảm với loại ánh mắt kiểu này, vừa nhìn là biết ẩn chứa sự coi thường và chán ghét.
Tố Như vừa hay đẩy cửa bước vào, phía trong hậu cần tuy rằng đã hết một nửa thời gian nhưng vẫn rất náo nhiệt. Cô ấy đi đến bên cạnh Quách Lệ Y, mang theo một cốc trà sâm, cẩn thận nói: ‘’ Lệ Y, uống đi để giữ giọng. ‘’
Quách Lệ Y đã từ lâu có thể lấy lại uy phong của mình, từ khi đánh nhau một trận với Triệu Hồng Lam ở trong nhà ăn thì đã bật lên một cách ngoạn mục , không có Triệu Hồng Lam cô đã tự tin nắm chắc trong tay phần thắng.Nào ngờ đâu tự dưng nhảy ra một Lãnh Tư Thuần cản đường.
Quách Lệ Y điểm số khá cao, xếp thứ hai sau Lãnh Tư Thuần, tuy nhiên cô đối với bài luận hôm nay vô cùng ăn ý, cũng tự tin mình có khả năng đánh bại mọi đối thủ. Quách Lệ Y uống một ngụm trà sâm, đứng dậy khỏi ghế, ôm lấy dáng vẻ tươi cười ung dung đi đến trước mặt của Lãnh Tư Thuần.
‘’ Ôi chao, tớ còn đang tưởng làm sao mà có thể đứng thứ nhất …’’
Quách Lệ Y đưa ánh mắt nhìn vào người Tố Như: ‘’ Tố Như à, người ta có bạn thân là trợ giảng đó.’’
Lãnh Tư Thuần không nói gì, khóe môi bất giác nở nụ cười lạnh nhạt.
‘’ Tư Thuần, cậu thực sự rất có khả năng, mới vào trường không bao lâu mà có thể làm bài luận Tiếng Anh điểm số cao nhất, thực sự là khiến tôi phải bất ngờ đó. Tôi cứ nghĩ là cậu chỉ biết đi theo Lục Kiều Vũ mà thôi, cũng chỉ biết ở bên cạnh nịnh bợ cô ta mà thôi, ha ha … Cậu đã nghe qua chuyện của Tô Cẩn Mai chưa, một đứa con gái không có gì mới bước vào trường đã ngồi bên cạnh vị trí của Lục Kiều Vũ, tôi còn tưởng quần áo hàng hiệu đồ trang điểm đắt tiền từ đâu mà có, hóa ra là đều moi từ người bạn hào môn kia của cô ta. ‘’
Nghe xong lời nói của Quách Lệ Y, Tố Như cười như không cười nhìn Tư Thuần, trong ánh mắt lộ ra hàm ý khinh thường. Tư Thuần cũng không để ý tới những lời nói sáo rỗng khiêu khích người khác này, trong trường có những ai đồn đại gì không lẽ cô còn không biết, nhưng như vậy thì đã làm sao,Lãnh Tư Thuần từ trước tới nay tuyệt nhiên chưa hề làm bất cứ chuyện gì thẹn với lòng, vậy thì tại sao lại phải run sợ.
‘’ Bạn học Quách, cậu nói chuyện chú ý một chút.’’ Lãnh Tư Thuần không nhìn Quách Lệ Y, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ. Ban đầu mới vào học cũng không hề thấy cô ta gây sự với mình, xem ra bản chất của cô bạn học này thực sự giấu quá kĩ rồi.
Lúc này Tố Như mới nói, cô ta nhìn Tư Thuần cười nhạt: ‘’ Ôi, Lệ Y, cậu không nên nói như vậy đâu, người ta nghe nói không biết là dùng cách gì để có thể vào được Âu Hoa, trước nay trường chúng ta vốn không phải con nhà giàu thì cũng phải là thiên tài suất sắc, cậu nói xem Tư Thuần của chúng ta vào trường bằng cách nào vậy.’’
Sắc mặt của Tư Thuần có hơi biến đổi, dường như bị Tố Như nhận ra điều này, cô liền lập tức nghiêm giọng nhìn cô ấy: ‘’ Tố Như, cậu nói chuyện thì cũng phải để ý một chút, ăn thì có thể ăn bậy nói thì không nói bậy được đâu. Thế nào, có giỏi thì thi với tôi, đừng chỉ có ở bên cạnh khua môi múa mép. ‘’
‘’ Cậu nói cái gì, cậu nói lại tôi xem …Cậu …’’‘’ Tố Như! ‘’
Quách Lệ Y lên tiếng ngăn cô ta lại, cười lạnh: ‘’ Cậu không nên nói bạn học như vậy, dù sao đi cửa sau cũng không bao giờ có thể bước chân lên cửa chính, chúng ta cũng nên ‘’ tôn trọng ‘’ bạn bè một chút, người ta bây giờ đã có bạn thân là kim chủ, chúng ta không động nổi đâu. ‘’
Quách Lệ Y đi đến trước mặt Lãnh Tư Thuần, cười thành tiếng.’’ Sao tôi lại phải chấp nhất loại người như cậu, hơn nữa tôi học ở Âu Hoa cũng đã hai năm, việc gì phải tranh chấp với người mới. Tôi chỉ nói đùa một chút cho vui, cậu sẽ không xem là thật đấy chứ? ‘’
Tư Thuần gấp sách lại, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt châm chọc của Quách Lệ Y, cười nói: ‘’ Tôi đương nhiên không để tâm rồi, hơn nữa nếu như không phải bạn học Triệu bị chơi xấu,e là tôi cũng không thể yên bình mà ngồi lên vị trí thứ nhất được. ‘’
‘’Cậu có giỏi nhắc lại lần nữa cho tôi.’’ Sắc mặt Quách Lệ Y trắng bệch, gằn từng chữ.
‘’ Bạn học họ Quách, bài học hôm nọ ở nhà ăn cậu chưa quên đúng không? Hơn nữa theo như lời cậu nói, tôi có kim chủ là bạn thân, mà Lục thị lại đang cứu vớt Quách gia, cậu nói xem cậu có phải nên ăn nói dễ nghe một chút không, dù gì tôi cũng ngồi bên cạnh Kiều Vũ lâu dài, đúng chứ? ‘’
Quách Lệ Y tức đến nỗi mặt mũi đen ngòm, ‘’ Cậu …’’
‘’ Được rồi, cậu chuẩn bị tốt phần thi của mình đi, tôi không rảnh rỗi đôi co với các người.’’ Tư Thuần nói một câu, sau đó đứng dậy đi đến trước gương chỉnh chu lại quần áo.
‘’ Cậu đừng có quá đắc ý …’’ Trong mắt Quách Lệ Y lúc này tràn ngập hận ý.
Tố Như đột nhiên đi lên kéo cô ta, ‘’ Đi thôi đi thôi, đến lượt cậu rồi, đừng để cô ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng. ‘’
Quách Lệ Y hung hăng trừng mắt liếc Lãnh Tư Thuần một cái,sau đó lạnh lùng rời đi. ‘’ Sau đây chúng ta sẽ tiếp tục đến với tiết mục tiếp theo …’’
Nghe được giọng nói của Lục Kiều Vũ, Tư Thuần từ bên trong bước lên sân khấu.
Lãnh Tư Thuần đứng ở trung tâm sân khấu, lúc cô mới bước ra đã nhận được động tác ám chỉ ‘’ cố lên ‘’ của Kiều Vũ, tuy có vụng về nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Một con người lạnh lùng như Lục Kiều Vũ lại có thể có biến chuyển tâm lí lớn như vậy, xem ra là học từ Lăng Hỷ.
Lãnh Tư Thuần phần vì chưa quen với ánh đèn sân khấu, nên không thể nhìn thấy rõ người ngồi ở phía dưới, nhưng cô biết hôm nay mọi người tập trung rất đông, thậm chí còn có cả những phóng viên cùng rất nhiều máy quay một lúc ập đến, nhất thời khiến cô không tự chủ được. Hiện tại giờ phút này mới có thể nhìn rõ Lục Kiều Vũ, dưới ánh hào quang của sân khấu, cô ấy như một nàng công chúa mang theo vẻ thuần khiết của thiếu nữ cùng với sự huyền bí vốn có của bản thân. bình thường Lục Kiều Vũ không trang điểm đã nghiêng nước nghiêng thành, hiện tại chỉ thêm một lớp make up liền biến cô ấy trở thành một thiếu nữ xinh đẹp khiến người ta phải ngước nhìn.
Nhìn sơ cũng đoán được máy quay đa phần hướng về phía của Kiều Vũ, bọn họ để tâm không chỉ là vẻ ngoài, mà là vì thân phận người thừa kế duy nhất của Lục thị. Lãnh Tư Thuần nhìn thấy người kia ngồi ở hàng ghế thứ nhất,sắc mặt đột nhiên trắng bệch ra không nói được lời nào, về sau mới có thể cất giọng bình tĩnh.
‘’ Lady and gentlement …’’
Kiều Vũ lui vào trong cánh gà, cô đứng nghiêng người nghe bài diễn thuyết của Lãnh Tư Thuần một cách ngây ngốc, thực sự rất hay và cảm động. Ở phía dưới sân khấu, không biết đã có bao nhiêu người phải nín thở trước khả năng diễn thuyết tài tình của Lãnh Tư Thuần, giọng nói nhẹ nhàng mà êm ái như đánh thẳng vào trái tim của người nghe. Lãnh Tư Thuần cầm micro, dưới ánh đèn lưu ly rực sáng, cô chốt lại bài thuyết trình bằng câu nói:
‘’ Thank you all for listening, it was a pleasure being here today. ‘’
(Cảm ơn tất cả các bạn vì đã lắng nghe, thật là một vinh hạnh được ở đây hôm nay.)
Bài thuyết trình kết thúc nhưng dường như dư âm vẫn còn đọng lại trong không gian yên tĩnh. Lục Kiều Vũ cũng hơi thất thần, cô bước từ trong cánh gà ra, hai tay vỗ thành tiếng đánh thức không gian tĩnh lặng của cả hội trường. Giây tiếp theo, toàn bộ người trong khán phòng như bừng tỉnh, những tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, những tiếng hoan hô vỗ tay không dứt, tất cả mọi thứ đều hướng về phía cô, không khỏi khiến cho Lãnh Tư Thuần cảm thấy vui sướng.
Trong một góc của cánh gà, Quách Lệ Y cắn môi không cam lòng,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía của Lãnh Tư Thuần. Lần này bộ trưởng xem chừng như rất thích thú với bài phát biểu, ông ấy vừa đứng lên vỗ tay, đồng loạt những khách quý khác cũng nhiệt liệt hưởng ứng.
Quách Lệ Y túm chặt làn váy, là cô đã quá coi thường cậu ta rồi, tưởng rằng ánh hào quang hôm nay chỉ chiếu về mình, thật không ngờ bị Lãnh Tư Thuần giành hết.
Lúc tiếng vỗ tay vang lên, mọi người đều chỉ chăm chú vào Lãnh Tư Thuần, còn Sở Phi Dương,ánh mắt chỉ dán chặt lên người của Lục Kiều Vũ. Mái tóc xoăn dài bồng bềnh theo từng cử động,trên khuôn mặt lạnh nhạt ẩn chứa ý cười, dù ánh sáng hiện tại chỉ chiếu lên người của nhân vật chính, Sở Phi Dương vẫn cảm thấy cô ở giữa không gian ánh sáng mờ nhạt, tỏa ra hào quang chói mắt. Mà không chỉ Sở Phi Dương, còn một người khác cũng cảm thấy như vậy.
Khán phòng một lần nữa chìm trong bóng tối, bây giờ là thời gian các vị giám khảo chấm điểm , sẽ không lâu sau là có kết quả rồi. Lãnh Tư Thuần vừa vào trong cánh gà thiếu điều muốn ôm chầm lấy Lục Kiều Vũ, cô vô cùng xúc động. Tâm trạng hiện tại cũng vô cùng tốt.
Trước khi trao giải, công bố kết quả cuộc thi sẽ là một màn biểu diễn tiết mục văn nghệ. Lần này là màn nhảy sôi động của đội văn nghệ trường, Lục Kiều Vũ còn cho rằng toàn bộ đội văn nghệ trường đã bị Triệu Hồng Lam thao túng để múa Ballet với cô ta rồi chứ, không ngờ vẫn còn một phần nhỏ xuất hiện ở đây. Nhưng hình như cô nhớ không lầm thì không ai nhắc với cô rằng sẽ có một tiết mục. Kiều Vũ còn đang thẫn thờ thì Giang Tô đi đến bên cạnh, ghé vào tai thì thầm vài câu. Hóa ra là để kéo dài tiết mục chấm điểm nên có thêm chương trình văn nghệ.
Lăng Hỷ hình như cũng có trong đoàn nhảy lần này, Kiều Vũ đứng trong cánh gà âm thầm dõi theo bạn thân một cách chân thành, mắt không rời đi dù chỉ một chút. Lăng Hỷ đứng cuối cùng của hàng, cũng vì ánh sáng thưa thớt lại không chiếu tới chỗ cô nên lúc xoay vòng bị trượt chân. Đây cũng là một tình huống khiến tất cả mọi người không ngờ tới, Lăng Hỷ xoay một vòng trượt chân ngã, lúc ngã xuống còn không quên túm lấy tấm rèm màu đỏ nhung treo phía sau được dàn dựng cẩn thận.
Cũng có thể vì lực cả cơ thể dồn vào nên tấm rèm phía sau không chống đỡ nổi, toàn bộ đều sụp xuống. Khoảnh khắc màn phía sau sân khấu bị kéo xuống, Lăng Hỷ sửng sốt vài giây, tiếp theo thét lên tiếng kêu thảm thiết kinh tai nhức óc.
Một thảm cảnh mà toàn bộ người ở đây đều không ai ngờ tới, thi thể nam sinh trần truồng bị treo lơ lửng phía sau tấm rèm nhung, một thi thể không đầu với toàn thân lõa lồ bị treo lên một cách không thương tiếc, thậm chí máu trên người cậu ta còn đang không ngừng chảy. Bộ phận sinh dùng dường như bị đâm nát, một cảnh máu me này thu vào mắt của Lục Kiều Vũ, cô nàng lập tức ngã quỵ xuống, nhất thời không nói nên lời.
Vài giây sau đó là sự tán loạn của cả hội trường, không còn ai có tâm trạng chú ý tới giải thưởng hay gì nữa, chỉ thấy bầy người trong nhà hội trường chen lấn xô đẩy nhau trào ra ngoài, trên mặt đều là sự sợ hãi không thể bình tĩnh, thậm chí còn có người hô to: ‘’ Chết người rồi! ‘’