Trận thảm cảnh giả mạo hôm đó đã khiến cho Viên Phúc Khang đề phòng nhiều hơn thế nữa, anh bắt đầu siết chặc mọi hoạt động của cô, luôn mang cô theo, cô phải luôn xuất hiện trước mặt anh và ở bên anh 24/24. và tăng cường Ấn vệ theo cô nhiều hơn, trong nhà lẫn công ty.
Anh cưng chìu cô nhiều hơn, không bao giờ làm cô tức giận, nhưng cũng vì vậy mà tình yêu của 2 người ngày càng khắng khích hơn, họ thật sự không thể tách rời nhau ra.
Chiều nay, cô bảo muốn được ăn mì ở Siêu thị mini ven đường, và anh cũng rất thích cái món bình dân nhưng lại mê người như vậy, anh không hề phàn nàn, mà lại cực hứng thú. Biết danh Tổng Giám Đốc băng trôi của anh có lẽ đã mất rồi, nhưng mà chỉ mất khi có cô, còn khi không có cô thì anh lại thành cục băng, nhân viên công ty luôn niệm vào mỗi sáng làm việc là " Cầu trời, khẩn phật, lạy chúa, cho hôm nay Hàn tiểu thư đến công ty đi... " đây đã trở thành câu cửa miệng của tất cả các nhân viên công ty trước giờ anh đến.
Cuộc hợp cuối cùng cũng đã xong, anh cùng cô vui vẻ đi đến của hàng siêu thị Mini kia để cùng ăn món ăn cả 2 cùng thích MÌ GÓI ( người ta hết tiền ăn mì gói thí tía). Hôm nay anh tới 10 ly mì gói, cô 2 ly ngồi xoa bụng, nhìn ăn anh, anh lúc này không hề giữ hình tượng trước mặt cô nữa. Dù sao thì cái tật xấu gì của anh cô đều biết rõ, cần chi giữ hình tượng nữa. Coi vậy mà anh thấy rất thoại mái.
Mì gói no say, cô và anh cùng nhau đi về, 2 người tay trong tay cười cười nói nói, những người đi bên đường đều nhìn đôi nam thanh nữ tú này, cô và anh cứ như 2 thiên sứ từ trên trời dáng xuống, dạo phố chiều giữa đông, dù thời tiếc đã lạnh hơn nhưng 2 người này thì lại rất ấm.
Tối hôm đó, anh cùng cô xem chương trính nhạc kịch, rồi cùng cô gọi điện thoại nói chuyện với ba mẹ cô, xem cô lên mạng nói chuyện với đám nhoi nhóc ekip của cô. Anh không bao giờ quên cái cảnh lần đầu gặp bọn họ, ồn hết chỗ chê, nhí nhố, nhảy múa linh đình chỉ vì chầu ốc cô khao. Bọn họ đúng thật náo nhiệt, vừa thấy cô đã nháo nhào vô, xem ra kế hoạch của cô thành công vang dội, cả êkip rất vui mừng, sau người kế bên đang đánh laptop, lâu lâu lại liết nhìn cô nói chuyện với ekip, phân phối công việc, chia sẽ kinh nghiệm, tư vấn mọi vấn đề của khách, cái miệng nhỏ của cô nhấp nháy, anh thật không khềm lòng được mà.
Quay nhìn cô cũng hơn cả trăm lần như vậy, lúc này anh không kềm lòng được, liền nhướng qua hôn lấy môi cô, cô do bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn màng hình, còn đám ekip kia thì mắt chữ 0 miệng chữ A, sau đó thì " AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA" cả đám nhốn nháo lên,
ekip 1: Tay để lên mặt miệng chữ O đầu lắc lia lắc lịa.
ekip 2: Oowowwowow. la lên nguyên cái mặt mắt trợn tròn dán vào màng hình.
ekip 3: Hey, hey, hey het, ê ê ê,,,,, đừng đừng
ekip 4: 2 tay che mặt chừa tại cái lỗ ở 2 con mắt la hét dữ dội.
ekip 5: 1 tay che mặt nhìn đi chỗ khác, 1 tay dơ lên màng hình.
ekip 6: miệng chu ra " Chụt chụt chụt " đầu lắc tỏ vẻ bất mãng.
ekip 7: Quá rồi quá quá rồi quá quá quá rồi ( cô nói)
ekip 8: 2 tay ôm đầu, mắt miệng mở to hết sức có thể
( Bọn này làm quá, vợ chồng người ta hôn nhau mà làm thấy ghê)
Anh hôn đã mãn nguyện rồi mới mỏ môi cô ra, cưới tà, dục vọng, nhìn cô, cô xấu hỏi trước cái đám vịt của mình liền quay qua đánh anh tới tấp
_ Khang thối, Khang biến thái, Khang dê xồm, đồ mất nết, đồ dê cụ /...... - cô miệng mắng tay đánh không thương tiếc.
_ Anh là chồng em, hôn em không được sao? - anh gật lấy tay cô, nhíu mày hỏi.
_ Không! từ nay không cho anh ộm, không cho anh hôn, không cho anh ngủ chung. - cô xấu hổ nên không kềm chế được mình nữa.
_ Em nói sao? anh là Chồng của em, anh hôn vợ tương lai của anh có gì là sai - anh có chút bực mình.
_ Nhưng không được, em không muồn, em không thích - cô giãy giụa.
_ Vậy có nghĩa rằng em không muốn ai biết anh là chồng em? - anh gắt giọng.
_ Không phải! nhưng mà anh.... - cô nghe anh hạ giọng lạnh liền sợ.
_ Em không muốn công khai tình yêu của chúng ta? - mắt anh sụp xuống, gióng nói lạnh hơn.
_ Không! Khang.... anh - cô dừng mọi hoạt động mắt trợn lên nhìn anh bắt đầu sợ hơn.
_ Anh hiểu rồi, từ nay em muốn làm gì làm, anh sẽ không dụng đến em thêm lần nào nữa. - anh đóng laptop, nói dứt câu đứng dậy đi ra khỏi phòng.
_ KHANG! - cô la lên,
Anh bức ra khỏi phòng, đứng trước cửa phòng lấy tay bịch miệng mình lại, cười vui vẻ, hóa ra anh không giận, cô đánh như vậy là chuyện thường, vì cô xấu hổ thôi, nhưng mà đó giờ toàn là cô giận anh nên bây giờ anh phải đổi ngược lại tình hình thôi, có như thế cô mới nhớ về anh hơn, cô sẽ không thể rời xa anh được nữa. À anh thật nham nhiểm quá nha.
Cô đơ người rồi, cô ngồi im luôn rồi, bị anh giận rồi, lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, cô sai rồi. Còn cái bọn ekip kia thấy toàn bộ sự việc, biết rằng Boss tỷ tỷ đã lên đỉnh rồi nên mọi người từ từ tháo chạy, không ngu gì ở đó để lãnh nguyên 1 thùng thuốc nổ.
Cô ngồi ngây ngốc 15 phút sau, đứng dậy đi ra khỏi phòng, hướng về phòng sách nơi anh đang cười hả hê. Tiếng chân cô đi rất kịch liệt nên từ trong phòng sách anh đã nghe được nên đã chỉnh đốn lại mình, mặt lạnh xuống, giả vờ lấy điện thoại gọi điện, không để ý đến cô.
_ Khang! Em vào được không? - cô đứng trước cửa, dù ngày thường cô cứ thế mà xông vào nhưng hôm nay cô lại không dám, lại lễ phép đứng trước cửa xin vào.
Đứng 1 hồi không thấy anh trả lời, cô nhắm mắt, liều mình bước vô, liều đến xin lỗi anh, cô biết cô sai rồi, dù gì cũng không nên như vậy.
_ Khang! - cô bước vào thư phòng,nơi con người nào đó đang dỡ trò với cô giả vờ nghe điện thoại.
_ Được đối tác bên đó thế nào........! - anh nói 1 câu rồi im lặng nhìn xuống quyển tài liệu không để ý đến cô.
Cô đứng đó đợi anh nghe được thoại xong rồi sẽ xin lỗi vì hành động vừa rồi. Đợi anh 1 hồi lâu anh mới cúp điện thoại, lấy bút kí vào tài liệu sau đó mới ngước lên nhìn cô.
_ Em xin lỗi Khang! Em em.... em xấu hổ nên đã đánh anh, em không có ý đó, anh đừng hiểu lầm, Khang đừng giận nữa mà - cô cuối mặt buồn bã.
Anh trong bụng mở tiệc ăn mừng, Qua! Sau 10 tháng yêu nhau, cô lần đầu tiên xin lỗi anh như vậy, xem ra bảo bối anh rất ngoan, biết lỗi là xin lỗi chứ không có cứng đầu. Anh giờ chỉ muốn chạy lại ôm cô và nói rằng anh tha cho cô, Nhưng thấy vẻ mặt cô lúc này, anh lại muốn bắt nạt cô thêm nữa, không ngờ hành động nhận lỗi của cô lại đáng yêu đến vậy, Sau này lâu lâu phải quật cường vài lần như vậy mới được..
_ Xuống ăn cơm đi! Anh còn việc phải làm - anh cố gắng lạnh giọng với cô.
Cô xửng sờ đứng đó, lần đầu tiên anh lạnh giọng với cô, lần đầu tiên anh không để ý cô, anh giân cô đến vậy sao? Giờ cô phải làm sao đây?. Không thể nói gì nữa, biết rằng giờ nói cũng vô ít. Cô lẵng lặng quay đầu ra khỏi phòng, trở về phòng ngủ của bọn họ, ngồi ở khung cửa sổ, ôm gối khóc.
Anh nhìn cô đi ra, lòng anh lúc này cảm thấy mình hơi quá đáng. Nhưng anh muốn cô cũng sẽ tôn trọng anh nên anh đành để cô buồn bã.
Cô khóc, mệt rồi nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết, lúc này anh mới hé hé cửa phòng nhìn vào xem cô thế nào thì thấy cô đang ngủ trên khung cửa, trên mặt nước mắt chưa khô, do khóc trước khi ngủ nên trong lúc ngủ cô vẫn con thúc thích nho nhỏ " Khang! Em biết lỗi rồi, đừng giận em nữa hix hix ". anh yêu chìu bế cô lên giường đấp chăn cho cô rồi hôn lên môi đẹp của cô nhẹ giọng.
_ Anh biết bảo bối! Nhưng em phải thế này vài ngày, có như vậy em mới yêu anh hơn..... anh yêu em lắm bảo bối à, ngoan! - anh thì thào bên tai cô. Sau đó bước ra ngoài, vè phòng đọc sách ngủ.
Đêm nay anh trong lòng có chút ân hận, không ngủ được vì thiếu hơi cô nhưng phải ráng thôi.
Sáng sớm cô tỉnh dậy, thấy mình nằm trên giường. Liền biết anh, co chút vui vẻ nhưng mà kế bên cô lại không có anh, anh đã đi đâu., cô ngồi dậy! Làm VSCN đi xuống, thường thì giờ này anh thường còn ngủ nên cô muốn chuẩn bị bữa sáng rồi lại tiếp tục xin lỗi anh. Nhưng quản gia bảo, anh đã đi từ rất sớm, nay phải kí hợp đồng ở Đài Bắc nên có thể ngày mai mới về.
Cô ngời vật ra, tới ngày mai mới về ư. vậy là anh sẽ giận cô 2 ngày luôn sao? Cô sao chịu được trước đó 2 người rất vui vẻ giờ thành ra thế này, cô không còn tâm trí đâu để nghĩ đến những việc khác nữa, buồn bã lên lầu, tắc hết đèn, khéo hết màn nằm cuộn mình trên giường khóc nức nở. rồi lại ngủ đi, cả ngày của cô chỉ khóc rồi ngủ, nước mắt thay cho nước uống và cơm, mắt cô xưng to rồi.
Cô mệt mỏi ngồi dậy, bước đến bàn máy tính, mở mạng lên rồi nhìn vào màn mình, thật wuais gỡ hôm nay trên web của cô đánh 1 dòng trạng thái mất mát " Anh đã không quan tâm nữa " rồi cô ngồi đó, 2 phút sau có người bình luận
Friendsyour: hãy xin lỗi khi còn có thể.
Nhưng người khác lại bình luận
Oppakun: Vậy bạn còn ở đó làm gì? Hãy rời xa để người ta không ghét mình hơn.
Và những lời bình luận tiếp theo đề cho cô những thứ tiêu cực nhất. Cô khóc, lại khóc. Những lời nói này thật đúng, anh đã không cần cô nữa, anh sẽ không đụng đến cô nưa. Cô còn ở lại làm gì, chỉ làm anh ghét thêm thôi.
Cô nhớ đến siêu thị mini, cô tự nhiên muốn ăn mì ở đó. Cô đứng lên thay một trang phục bình thường, bính sam, mắt kính to, đi xuống lầu, đi ra ngoài, quản gia Lâm đang nghe điện thoại xong, thấy cô đi xuống ông liền hỏi.
_ Thiểu thư đi đâu? Tôi sẽ bảo tài xế đưa tiểu thư đi. - ông hơi cuối người nhìn cô gái nhỏ. Bảo bối của thiếu gia, đôi mắt đỏ ao. Sưng vù sau cái kính tròn kia không khỏi đau lòng.
_ Không cần. Tôi muốn tự đi,tôi cần hít thở. - cô không nhìn ông, ánh mắt lờ đờ bước đi không cần ông trả lời.
Ông thấy vậy cũng không ngăn cản được cô. Nên đã quay mặt nhìn vào gốc tối ra lệnh cho Ấn vệ theo sau bảo vệ cô. Sau đó ông đi đến banf gọi điện thoại cho anh. Lúc nay anh có gọi về, hỏi thăm tình hình của cô, ông bảo rằng sáng đến giờ cô không ăn gì, chỉ ở trên phòng khóc rồi lại ngủ, cơm đưa lên 3 bữa không hề đụng muỗng. Anh có căn dặn phải làm cách nào để cô ăn mới đuoẹc sau đó cúp máy thì cô đi xuống và xảy ra tình huống này nên ông liền phải gọi điện thoại báo cái tình hình cho thiếu gja biết.
_ Sao? - anh lạnh giọng bắt máy.
_ Thưa! Thưa thiếu gia, tiểu thư, tiểu thư, đi ra ngoài 1 mình, trong tiểu thư rất thảm, tiểu nhân đã cho 10 ám vệ đi theo - ông run run nói.
_ Được tối nay tôi sẽ về - anh nhíu mày, cô đã đau khổ như thế sao, cô quả thật rất yêu anh, xem ra kì này anh làm hơi quá rồi, phải mau về cùng cô thôi.
Cô đi như 1 người vô thần, chậm rãi trên đường đau khổ đến cùng, 1 tiếng đi bộ, cô cũng đã đến trước của siêu thị, nơi mà cô đã cho anh lần đầu biết Mì Gói là gì, nơi mà cô đã bảo vệ anh khỏi nữ nhân kia, nơi mà họ vui vẻ. Cô đi đến mở cửa vào, mua 1 gói mì, làm theo những thao tác quen thuộc nhất. sau đó đem mì ra ngoài nơi cô và anh ngồi, trời cuối tháng 11, tuyết cũng đã rơi. cô ngồi giữa trời tuyết lạnh, mở ly mì ra, tuyết và mì hòa lẫn, cô cầm đũa ăn, hôm nay Mì sao khó ăn đến vậy.
Vừa ăn nước mắt cô tuông rơi, cô thật sự nhớ anh, nhớ anh đến phát điện rồi. trong lúc cô vừa đang ăn vừa đang khóc, tuyết đã rơi phủ lấy đầu x người toàn thân cô, thì có 1 cây dù đến và che cho cô. co buông đũa ngước lên.