Sau khi Hồng Nhi rời đi, bài nhạc của Hồng Nghi cũng vừa kết thúc, lúc này Viên Phúc Khang mới bắt đầu đảo mắt kiếm cô. Trong đầu còn nghĩ " Hôm nay tiệc, nhiều thức ăn ngon, chắc con cừu non đang lòng vòng chỗ bàn thức ăn rồi " vừa nghĩ đến anh vừa cười, đảo mắt tới bàn thức ăn, nhìn hết cả vòng nhưng không thấy bóng cô, anh bắt đầu di chuyển người quay tới quay lui, anh bắt đầu nghĩ tiếp " Không lẽ! mệt quá nên lên phòng nghỉ rồi? ", anh bỏ mặt mọi người, đi thẳng vào nhà, bước lên phòng mở cửa ra nhưng cũng chẳn thấy cô đâu, anh lại quay ra đi vào phòng sách... các phòng, các nơi của toàn bộ căn biệt thự anh đều đi hết.
Lúc này, tâm trí anh bắt đầu rối loạn, tim đập mạnh, cảm giác mất đi cô lần thứ 2 lại xuất hiện, nhưng sao lần này nó lại sợ đến như vậy, ánh mắt màu hổ phách của anh bắt đầu nhíu lại, anh bắt đầu nhớ.
_ Lúc anh đang tiếp giám đốc Hoàng vẫn thấy cô ngồi đó, lúc anh tiếp bộ trưởng Phong cô vẫn ở đó, lúc anh tiếp giám đốc Mẫm, khá lâu sau nhìn qua thì lại không thấy cô đâu, tính rằng đi kiếm cô nhưng chuẩn bị đi thì Jonny nhà đầu tư cho công trình sắp tới của anh tới chào, anh không thể bỏ ngang đi được nên đứng lại nói chuyện, đến khi Hồng Nghi lên đàn thì anh lại quên mất, đến bây giờ thì lại không thể tìm được cô, Anh nhíu mày chặc lại, nhớ lại lúc đầu cô đang nhìn mình vui vẻ, nhưng 1 hồi sao lại thấy cô cuối mặt xuống vẻ khá buồn, và rồi cô mất tiêu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?.
Mắt màu hổ phách bắt đầu mở to, tay lấy điện thoại trong túi quẩn lấy chiếc điện thoại ra, anh nhấn 1 số dài, câu miệng rất lạnh " Tiểu thư đang ở đâu?" giọng nói anh lạnh hơn tàn băng
_ Thưa chủ tử! Tiểu thư đã lên xe của Lãnh Xuân Phong, hướng xe đi về đại lộ phía đông. Thông tin đang cập nhật. - giọng nói rành mạch.
_ Liên tục theo dỗi. - anh biết được, liền đi xuống đi thẳng ra cửa, mặt kệ mọi người kêu anh sát khí lúc này quả thật lạnh đến thấu xương.
Leo lên chiếc xe đã chờ sẳn nơi cửa, phóng thật nhanh. Bên này Lãnh Xuân Phong đã cho xe của mình vào đường hầm, và đổi 1 chiếc xe khác nhìn rất bình thường không gây chú ý. Vì anh biết thuộc hạ của Viên Phúc Khang sẽ nhanh chống tìm ra mình.
Khóc nhiều. Nên Hồng Nhi đã ngủ thiếp đi, khi đổi xe, cô không hề biết gì, cứ ngủ nhưng lại có 1 khuông mặt rất khó chịu, đầy đau khổ tuyệt vọng.
Một đêm hỗn loạn trí não của cô đã qua. Ánh mặt trời lại soi sáng thêm lần nữa, cô khẽ tỉnh lại, cả người ê nhức, khi cô đã tỉnh hẳn mới phát hiệ mình đang trong 1 căn nhà gỗ khiến trúc khoing phải quá cũ, mọi thứ đều đơn giản nhưng không quá nghèo nàng. nhìn quoanh 1 hồi, cô mới thấy 1 tờ giấy trên bàn. cô đứng dậy đi đến bàn cầm tờ giấy lên, do Lãnh Xuân Phong để lại.
_ Hiện tại em cứ ở nơi này, không nên đi ra ngoài, ngoại thứ thực phẩm trái cây đều được mua đầy đủ lạnh, 1 tuần sẽ có người đến đem thêm thức ăn cho em. 3h chiều sẽ có người đến dọn dẹp nhà cửa cho em, tối tôi sẽ ghé qua. Đừng buồn, hãy suy nghĩ những gì anh nói! - tờ giấy ghi lại nét bút thanh cao, những chữ viết chứa đầy sự yêu thương trong đó. Nhưng thật tiếc, Hồng Nhi không hề có cảm giác gì.
Chạy xe dòng quoanh cả đêm, anh ở đậu xe ở bờ xong, ngã người trên ghế nhắm mắt lại. không phải là ngủ, mà anh đang nghe thuộc hạ kể lại quá trình hoạt động 1 tháng nay của cô.
_ Thưa Chủ tử, 1 tháng nay tiểu thủ ngoài việc học và đến trường ôn thi thì hoàn toàn không có chuyện gì bất thường xảy ra, chỉ có..... - tên thuộc hạ nói có vẻ ấp úng.
_ Nói - anh nhíu mày lại.
_ Tối ngày chủ tử về cùng chị tiểu thư, trước đó do thi xong sớm nên tiểu thư đã ghé siêu thị mua rất nhiều đồ thực phẩm. Sau khi trở về nhà, tiểu thư đã cho hết tất cả những người hầu trong nhà nghỉ sớm, 1 mình tiểu thư làm hết tất cả, nấu 4 món của chủ tử thích ăn sau đó chờ ngài về, nhưng vì nghe chị chị tiểu thư bảo 2 người đã ăn rồi cho nên tiểu thư không nói rằng mình đã nấu đồ ăn. Khi ngài và Hồng Nghi tiểu thư đang ở phòng sách làm việc thì 1 mình tiểu thư ở phòng bếp ăn 1 mình. Nhưng ăn chỉ 3 đũa thì tiểu thư không ăn nữa, sau cuộc đối thoại giữa chị tiểu thư và cô ấy. Tiểu Thư đã đứng dậy đem hết chỗ thức ăn đó quoăn vào thù rác. - thuộc hạ báo cáo lại những lời của ám vệ theo sau Hồng Nhi nói.
_ Tiếp tục - anh lúc này mặt đã không còn giọt máu. Anh không nghĩ rằng ngày hôm đó cô lại làm thức ăn nhưng lại không nói với anh, 1 mình chịu đựng.
_ Dạ thưa! Đêm yến tiệc hôm qua. Lúc ngài cũng chị tiểu thư đi tiếp khách thì có vài vị khách ngồi bàn sau lưng của tiểu thư. Nói chuyện về Ngài và Hồng Nghi tiểu thư rất xứng đôi. Khen Hồng Nghi tiểu thư hết lời. Còn quay lại nói tiểu thư không xứng với ngài. - tên thuộc hạ thật sự chỉ làm theo nhiệm vụ nhưng hắn biết. Hắn đang châm dầu vào lửa.
_ những người khách ngồi phía sau?, hãy cho người điều tra. Và làm cho họ không còn chỗ để thở. - anh hận đến tận xương những tên không niết giữ mồm mép, đã làm cho Hồng Nhi của anh bị tổn thương mà rời xa anh.
Anh chỉ nhắm mắt nhớ lại hình ảnh của cô lần đầu anh nhìn thấy. khẽ nhếch môi " Anh nhớ em. bảo bối. Mau về với anh ", câu nói đau sót của anh thốt ra hướng về phía cô.
Anh đã quyết định chuyến này sau khi tìm thấy cô, anh sẽ mang cô về và cho cả thế giới biết. Cô là hôn thê của anh, là vợ sắp cưới của anh.