Công việc tại Mỹ rất trôi chảy, kế hoạch làm sớm hơn dự định, anh cũng đã tuyển được giám đốc điều hành cho nơi công ty này, nên đã thu xếp chuyến bay sớm nhất, bay về, lòng anh chỉ muốn quay về, xin lỗi Hồng Nhi, xuống khỏi sân bay, anh không về nhà mà chạy thẳng tới cửa hàng hoa, mua 1 bó hoa oải hương, ghé cửa hàng thú bông, mua 1 con gấu bông khá to để về tạ lỗi với cô, và giải thích cho cô nghe vì sao ngày hôm đó anh lại nổi nóng, mong cô hiểu.
Về đến nhà, kịch bản đã sẳn trong đầu, anh hớn hở đi vào, trước khi vào còn trong miệng lập lại kịch bản, nét mặt có chút buồn buồn, vào gặp Lâm quản gia, anh liền hỏi " Hồng Nhi đâu ", tay ôm con gấu bông, tay ôm bó hoa ngải hương nhìn Lâm quản gia.
Lâm quản gia lúc này rung như máy cầy, không biết phải trả lời thế nào khi thấy những món đồ trên tay của thiếu gia. Ông ấp ủng.
_ Dạ! Thưa thiếu gia..... Tiểu thư.... tiểu thư.... đã được ba mẹ đến đó về Việt Nam cách đây 3 tuần rồi ạ.
Rầm, Bịch, tiếng rơi của con gấu bông và tiếng rơi của bó hoa oải hương xuống đất, anh thất hồn chạy nhanh lên lầu, nơi mà anh và cô mỗi đem ôm nhau ngủ. Mở cửa ra, anh như quen miệng " Hồng Nhi " nhưng lại thấy căn phòng lạnh ngắt, chứng tỏ đã không có người ở đây 1 thời gian dài, nhìn sang bàn trang điểm của cô, không còn thấy gì nữa, nhìn lên chiếc bàn ngoài cửa sổ cây đàn guitar cũng đã mất tiêu, chạy đến tủ quần áo mở ra thì 40 chiếc áo của anh cho cô và cả áo của anh đang mặc cô cũng lấy làm đồ ngủ, còn y nguyên, cô đi không hề lấy bất cứ thứ gì của anh. Anh ngồi bệch trên giường, ánh mắt thất hồn, cảm giác tệ hại ập đến, lòng anh đau nhói, ruột gan như thắc lại, anh dùng 2 tay vừa đánh vừa bức tóc mình " Mày thật là ngu, mày thật là ngu! cô ấy bệnh mày không quan tâm, cô ấy hiểu lầm mày không giải thích, giờ cô ấy đi rồi, mày phải làm sao đây, làm sao đây????? " anh tự chửi mình, tự mắng mình.
Ánh mắt vô hồn của anh đảo quoanh căn phòng rồi dừng lại ở chiếc điện thoại và chiếc vòng tay anh tặng cô cùng tờ giấy. " Em không xứng đáng nhận nó, cảm ơn anh đã chăm sóc em ". Vò nát tờ giấy, cầm chiếc vòng tay trên tay, cầm chiếc mày hình điện thoại bị vở, mở nguồn lên, ít phút 1 loạt tin nhắn gửi đến, nó là những hình ảnh của anh và Hồng Nghi, với những cử chỉ thân thiết. Hóa ra, đây là cái cô nói cô thấy, hóa ra đây là cái làm cô sock, hóa ra đây là cái làm cô bệnh. " Viên Phúc Khang! Mày là thằng tồi tệ nhất trên thế giới này ". Anh tự chửi mình thật nặng nề " Cái vòng này chỉ có em mới xứng với nó " sau đó anh lại dơ vòng lên nhìn vào chiếc vòng nói.
Sau khi về nhà được 3 tuần, tinh thần của Hồng Nhi cũng đỡ hơn, nhưng sức ảnh hưởng của Viên Phúc Khang trong cô quá lớn nên, nụ cười tỏa sáng, hành động đáng yêu cũng đã vơi đi 1 nữa trong cô. Ba mẹ cô thật sự rất đau lòng về điều này, con gái bảo bối của mình thành ra thế này là do tên tiểu tử kia mà ra. kì này quyết không tha cho hắn.
Sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, dáng người cao 1m90, khuông mặt hút hồn người nhìn, cặp mắt màu hổ phách bước từ trong sân bay ra, khuyến tất cả ánh nhìn đều dồn về anh, như 1 thần tượng âm nhạc nổi tiếng vừa bước ra, các cô gái không khỏi la hét vì độ đẹp trai đến chết người kia. Anh giờ chẳng theo quan tâm mấy con nhỏ mám trai đó, anh chỉ muốn đến nhà của Hồng Nhi thật nhanh, xin lỗi cô, giải thích cho cô, và xin phép được đưa cô trở lại.
Lúc này tại nhà Hồng Nhi, Nhật Hiên đang cố gắng làm cô cười, nhưng có vẻ anh đã hết cách, ngay cả Jelly cũng không có thể làm cô cười. Anh thật sự rất căm hận Viên Phúc Khang đã khiến cho Thiên thần bé nhỏ của anh trở nên sơ xác như vậy. Chợt nghĩ thì nghe 1 tiếng xe dừng gấp trước của nhà, anh ngồi trong phòng của Hồng Nhi đứng dậy đi ra nhìn cửa sổ, thì ra là Viên Phúc Khang đã đến, anh chưa tìm thì hắn đã lếch xác đến đây rồi.
Để Hồng Nhi ngồi trên giường, Nhật Hiên đi xuống nhà không quên bốp khóa cửa phòng Hồng Nhi, rồi đi nhân xuống lầu. Ngăn cản không cho tên họ Viên kia vào nhà, nhưng lại bị ba của Hồng Nhi cản, Ông rất lịch sự mời anh ngồi
_ Không biết! Viên thiếu gia đến đây có việc gì? - ông lạnh giọng, cực kì khách sáo.
_ Thưa ba, con đến để xin phép đưa vị hôn thê của con về. - anh trậm rãi trả lời.
_ Vị hôn thê? chẳn phải con bé đang ở bên câu đó sao? nó vừa đi mỹ về cùng cậu đó chứ - ông nhíu mày, nói rõ cho anh biết.
_ Dạ thưa không? cô gái đó là thư ký của con, con vị hôn thê của con đã được ba mẹ đưa về đây cách đây 3 tuần, nay con trở về muốn đưa cô ấy quay về lại bên con, - Anh chọt dạ, hiểu hơn về câu nói của ông nên đã giải thích.
_ Thư ký? cậu nên nhớ, người được đính ước với cậu là con bé thư ký đó, Hàn gia chúng tôi ngay từ đầu đã gả con gái đầu cho nhà họ Viên anh, không lý nào anh lại đến đây đồi người khi con bé còn đang bên cạnh? - ông tiếp tục chăm chọc vào anh.
_ Con đã biết lỗi, xin người cứ trách mắng, con xin nguyện nghe, chỉ cần người cho phép con đưa Hồng Nhi đi, ba mẹ muốn gì con cũng sẽ làm theo. - anh ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng, nhận lỗi của mình.
Nhật Hiên đứng kế bên, khá là xúc động với thối nói chuyện này của anh, thật sự muốn lên tiếng nhưng thân phận của anh lại không cho phép. Hàn Nguyên Thành nghe vậy cũng liền hiểu trong chuyện này có nội tình gì, ông khẽ gật đầu, sao đó bảo anh đi vào phòng của mình.
_ Nói vì sao! Cậu lại làm con bé ra nôn nổi như vậy? - ông ngồi xuống ghế bàn sách của mình, tay đặc lên bụng, mắt nhìn về phía người thanh niên đang đứng nghiêm trước mặt.
_ Con không cố ý thưa ba. Mọi chuyện là sự nhầm lẫn tai hại, con là người có lỗi thưa ba - Anh cuối đầu nhận hết lỗi lầm về mình, mong muốn sự tha thứ của Hàn Nguyên Thành.
_ Suốt 16 năm trời từ khi sinh ra, chưa 1 ngày nào ta làm con bé trở nên như vậy, trong khi chúng ta vóc sức tạo nên cho con bé tiềng cười thì cậu lại đi làm cho nó khóc. Thử hỏi, tôi làm sao tin tưởng cậu được nữa đây?.
_ Con hứa đây là lần đầu và sẽ không có lần sau, mong ba hãy tin con, về phần Hồng Nghi con cũng đã nói rõ với cô ấy, con cũng biết những thứ này cũng là do cô ấy làm, con mong ba mẹ sẽ bỏ chút thời gian để nói chuyện cùng cô ấy, cô áy thiếu họt tình thương của 2 người - anh giải thích rõ cho Nguyên Thành biết.
_ Ta! làm ba làm mẹ, chỉ có thể quản thúc nó tất cả mọi chuyện như trừ trái tim của nó. Ta đã nói, ta tôn trọng quyết định của con ta. Cậu hiểu ý ta chứ. - Hàn Nguyên Thành cũng đã hiểu rõ sự việc vì sao lại như vậy, chỉ tội cô con gái bé bổng ngay thơ của ông, tình yêu đầu đời lại phải gặp cảnh tình chị duyên em thế này. Thật ông rất não lòng. ông đã cướp mất đi của Hồng Nghi nhiều thứ, nay con bé làm như vậy cũng là để bảo vệ hạnh phúc của mình. Thật sự ôn đã sai, sai rất nặng,
Để ông ngồi lại phòng đọc sách, Viên Phúc Khang bước đến phòng của Hồng Nhi gõ cửa. Nhưng lại không thấy động tỉnh, lúc này từ dưới chân cầu than Nhật Hiên đã đi lên, tay cầm chìa khóa phòng của Hồng Nhi.
_ Cậu biết không! tôi đã yêu cô gái này ngay từ ngày đầu tiên cô ấy được sinh ra, đến nay tình yêu của tôi đã được 16 năm, tôi luôn hi vọng rằng sẽ có ngày được cô hồi đáp, nhưng tôi đã nhận ra rằng, cô ấy yêu tôi là tình yêu giữa anh trai và em gái, chứ không phải nam nữ, nhưng khi gặp cậu, Hồng Nhi đã có những biểu hiện của tình yêu, tôi biết cậu sẽ là người mang đến hạnh phúc cho Hồng Nhi, nhưng ngày hôm nay khi thấy Hồng Nhi như vậy, tôi thật sự rất căm ghét cậu, Nhưng, chỉ có cậu mới làm Hồng Nhi cười nhiều hơn thế, 1 lần này thôi, tôi tin tưởng cậu 1 lần này thôi, nếu cô ấy lại như vậy, thôi không chắc rằng tôi sẽ cho cậu gặp cô ấy thêm bất kì lần nào nữa. - Nói ra cảm nghĩ của mình cho Viên Phúc Khang nghe, ngay lúc này Anh rút lui nhưng không có nghĩa rằng anh sẽ để cho Phúc Khang yên khi làm cho Hồng Nhi của anh khổ sở thêm như vậy nữa. Nói xong anh cầm lấy tay của Phúc Khang đặc chìa khóa vào tay anh ta, vỗ vào bã vai anh ta rồi quay đầu, đưa tay vào túi quần đi xuống, đi ra ngoài leo lên xe đi về.
Cạch. Tiếng cửa phòng của Hồng Nhi mở. Cô quán tính quay sang phía cửa cứ ngở rằng anh Nhật Hiên hay là ba hoặc mẹ nhưng cô lại không biết rằng người mở cửa chính là anh. Anh đống cửa đi về phía cô, ôm cô vào lòng, cả người run lên vì sợ hãi.