Trên xe taxi, Lâm Yên có muôn vàn suy nghĩ.
Sau khi đến nơi, Lâm Yên cầm lấy đồ vật mua ở siêu thị cho mẹ Hạ Mộ Vân, xuống xe.
"Mẹ!"
Lâm Yên gõ cửa một cái.
Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, một nữ nhân dung mạo thanh lệ, uyển chuyển hàm xúc xuất hiện trong mắt Lâm Yên.
Từ trên mặt nữ nhân, có thể rất rõ ràng sự tang thương của năm tháng, nhất là đôi tay của Hạ Mộ Vân, đã phủ kín vết chai, nhưng ngay cả như vậy, vẫn như cũ không cách nào che lấp dung mạo và khí chất củ nữ nhân.
"Tại sao lại mua nhiều đồ như vậy, mẹ lại không dùng được, thật lãng phí!"
Hạ Mộ Vân nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay Lâm Yên, cau mày nói.
Đi vào trong phòng, hơi nóng đập vào mặt, quạt điện cũ kỹ chuyển động "Kẹt kẹt".
"Mẹ, không có bao nhiêu tiền, con cũng đã tìm được việc làm!" Lâm Yên nhìn Hạ Mộ Vân, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Sau khi ly hôn với Lâm Dược Thông,mẹ vẫn luôn ở nơi này.
Kỳ thật, năm đó Lâm Yên ở nước ngoài kiếm lời rất nhiều tiền, mỗi lần gửi tiền cho mẹ, lại bị mẹ trả lại, nói rằng cô làm việc vất vả, kiếm tiền không dễ dàng, nói sao cũng không nguyện ý nhận.
Về sau, Lâm Yên kêu Lâm Thư Nhã đón mẹ đến biệt thự, Lâm Thư Nhã kỳ thật một mực không có liên lạc với mẹ, thậm chí cố ý ở trước mặt mẹ tỏ ra không muốn ở cùng bà, lại nói là mẹ không muốn ở cùng cô ta.
Mãi cho đến bây giờ, Lâm Yên mới biết được chân tướng này.
"Tìm được việc làm cũng là chính mình kiếm tiền vất vả, mẹ ở bên này không thiếu cái gì, mẹ có tiền, con nếu thiếu tiền thì nói với mẹ, một bức vẽ của mẹ cũng rất đáng tiền." Hạ Mộ Vân nhìn chằm chằm Lâm Yên, nhẹ giọng cười nói.
Không đợi Lâm Yên tiếp tục mở miệng, Hạ Mộ Vân nói: "Tiểu Yên, con ngồi một lát, chờ mẹ chuẩn bị một ít đồ chúng ta liền tới khu nhà cũ."
"Được." Lâm Yên nhu thuận nhẹ gật đầu.
Lâm Yên ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt đánh giá xung quanh căn phòng.
Trên tường treo rất nhiều tranh chữ, đều được bảo quản rất tốt, thậm chí không có một chút bụi bặm.
Đây đều là tác phẩm đắc ý của mẹ Hạ Mộ Vân, mẹ từ nhỏ đã luyện viết chữ đẹp, nhất là vẽ, hết sức linh động, sinh động như thật.
Mẹ mặc dù nói tranh chữ của mình có thể bán đi, không lo ăn uống, nhưng Lâm Yên lại biết, căn bản không có ai đến mua tranh chữ của mẹ, một bộ cũng không bán được.
Trên ghế sa lon, trưng bày rất nhiều giấy lộn với nước khoáng, chai đồ uống.
Khoé mắt Lâm Yên có chút cay, nhìn thoáng qua Hạ Mộ Vân vẫn còn bận rộn, trong lòng có cảm giác khó chịu.
Mấy năm nay, thân thể của mẹ không tốt lắm, vẫn luôn không có việc làm gì, trước đó Uông Cảnh Dương còn nói qua với cô, trông thấy mẹ nhặt chai nước suối khoáng đi tới chửa hàng ve chai bán lấy tiền.
"Mẹ, con thuê phòng ở, là một nhà trọ, mẹ theo con quay trở lại nhà trọ ở đi." Lâm Yên hướng phía Hạ Mộ Vân nói.
Nghe thấy, Hạ Mộ Vân cười cười, lắc đầu nói: "Nhà trọ có bao lớn chứ, một người ở cũng không đủ."
"Đủ đủ, mẹ con chúng ta ở cũng thừa!" Lâm Yên vội la lên.
"Không đi, mẹ ở chỗ này rất tốt, con thường trở lại thăm mẹ một chút là được, " Hạ Mộ Vân cũng không quay đầu, mở miệng nói.
Lâm Yên biết tính cách của mẹ, mẹ nói không đi, cô dù nói thế nào mẹ cũng sẽ không đi tới ở cùng cô.
Lâm Yên cũng biết, mẹ cũng không phải là không muốn thay đổi một nơi ở có hoàn cảnh tốt hơn, nhưng là do trong lòng không nguyện ý liên lụy tới con cái.
Nhớ tới mẹ trong quá khứ, cũng là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, từ nhỏ cũng là được cưng chiều, thế nhưng là, bây giờ lại rơi vào tình trạng như vậy...
Lâm Yên âm thầm thề, cô nhất định phải làm cho mẹ có được cuộc sống tốt, dù như thế nào!