Làm sao lại đồng ý!
Chẳng lẽ không phải nên cự tuyệt sao?
Đã nói "Thật cảm động, nhưng tôi rất tiếc" đâu?
Đại ca ngài thế nào lại ra bài không theo kịch bản như thế?
"Phốc hụ khụ khụ khụ..." Lâm Yên bị dọa đến gần chết, ho sặc sụa, kinh thiên động địa, "Bùi... Bùi tổng... Tôi có nghe lầm hay không... Ngài... Ngài vừa mới nói đồng ý ở bên tôi?"
Bùi Duật Thành thấy cô ho khan, duỗi một tay ra, nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng nữ hài: "Cô không nghe lầm."
Đầu óc Lâm Yên đã triệt để nổ tung, mất đi năng lực suy nghĩ: "..."
Nam nhân đột nhiên xuất hiện tới gần càng làm cho đầu óc của cô thành một mảnh hỗn loạn, Lâm Yên vô ý thức muốn tránh khỏi Bùi Duật Thành, nhưng là, "thiết lập người có tình cảm nồng nàn" không cho phép.
Khát vọng sống thúc đẩy thân thể cô cứng ngắc tại chỗ, tiếp tục giữ vững tư thế đang ngồi quỳ chân ở bên ghế sô pha.
Mà kẻ cầm đầu hết thảy, lại ngậm lấy nụ cười, gió nhẹ mây bay ngồi ở chỗ đó nhìn cô: "Lâm tiểu thư, thế nào?"
Lâm Yên như khúc gỗ ngơ ngác nhìn chằm chằm Bùi Duật Thành, vô ý thức thốt ra: "Bùi tổng, ánh mắt của ngài có phải không tốt lắm hay không?"
Bùi Duật Thành: "..."
Lâm Yên vội vàng khuyên nhủ, "Khục, tôi nói là, kỳ thật a, thời đại này nam nhân ở bên ngoài phải cố gắng chú ý bảo vệ mình, hiện tại ngay cả con gái cũng rất nguy hiểm, tôi cảm thấy Bùi tổng vẫn là nên thận trọng suy nghĩ một chút thì tốt hơn!"
Cô chính là tuyệt đối không nghĩ tới, Bùi Duật Thành ở phương diện tình cảm thế mà lại đơn thuần như vậy.
Đây cũng quá dễ cua a?
Ngón tay Bùi Duật Thành nhẹ nhàng vỗ về nữ hài hơi hơi dừng lại, tựa hồ là đang suy tư, lập tức, mở miệng nói: "Đúng vậy."
Lâm Yên: "Đúng không đúng không! Cho nên nếu không ngài vẫn là suy nghĩ thật kỹ một chút đi?"
Bùi Duật Thành nhìn về phía nữ hài: "Cho nên, Lâm tiểu thư là ám chỉ với tôi, trực tiếp kết hôn sẽ bền vững hơn?"
Lâm Yên: "...!!!"
Vì cái gì mà hắn lại có ý nghĩ đáng sợ như thế!
Lâm Yên suýt chút rớt cả đầu, "Không không không... Tôi không có ý tứ kia! Tôi một chút cũng không muốn cùng ngài kết hôn! Không đúng, ý của tôi là, kỳ thật tôi theo chủ nghĩa không cưới, tôi không có dự định kết hôn!"
Lời nói Lâm Yên không mạch lạc, cố hết sức để nói rõ lí do, đồng thời nỗ lực cố gắng nghĩ làm sao để cho mình thoạt nhìn cặn bã một chút.
Nhưng mà, Bùi Duật Thành nghe được lời như thế, vậy mà vẫn như cũ không có chút dáng vẻ không vui nào, thấu kính phía sau đáy mắt thâm thuý như màn đêm đen phía sau thấu kính lóe lên một tia sáng tăm tối mà cô không hiểu thấu.
"Có thể không kết hôn." Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên trợn tròn mắt: "..."
Như vậy cũng được?
Bất quá... Suy nghĩ kỹ một chút, cũng có thể lý giải...
Có lẽ, Bùi Duật Thành cũng chỉ là thấy cô tương đối mới lạ, cho nên mới đáp ứng ở bên cô mấy ngày mà thôi, làm sao lại nghĩ đến kết hôn xa như vậy...
Có lẽ là cô quá ngạc nhiên rồi?
Mấy kẻ có chút tiền đều ba ngày liền đổi một người bạn gái không phải là chuyện rất bình thường sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Yên hơi nhẹ nhàng thở ra,
Thế nhưng, rất nhanh ở đáy lòng của cô lại thầm kêu rên!
Vì sao!
Đến cùng vì chuyện gì mà lại phát triển đến mức độ như thế này?
Cô bất quá là tùy tiện quay cái video, vì sao lại chơi cả chính mình rồi...
"Ý của Lâm tiểu thư?" Bùi Duật Thành nhìn cô, chờ đợi cô trả lời.
Lâm Yên: "..."
Ý của cô... Cô còn có thể có ý gì?
Cô đầu tiên là không biết xấu hổ ngủ với người ta, ngay sau đó lại chạy đến bệnh viện đánh lén, hiện tại thậm chí đã đuổi tới trong nhà, một hồi thổ lộ những lời trên trời dưới đất...
Chẳng lẽ cô còn có thể nói không, nói tôi không muốn cùng ngài kết giao, nói tôi chẳng qua là một tên biến thái thuần túy thích theo dõi sao?
Giờ phút này, trong lòng Lâm Yên nóng nảy như chảo dầu đang sôi trào: "Tôi... Ý của tôi là... Tôi thực sự là... Thật sự là quá cao hứng..."