Khi Lâm Yên tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe taxi.
Mà thân thể của cô vẫn như cũ là đang ở trạng thái bị khống chế.
"Ngươi... Ngươi muốn mang ta đi đâu?" Ý thức Lâm Yên lập tức bừng tỉnh.
Một giây sau, xe taxi dừng ở cổng của một ngôi biệt thự.
"Đây là nơi nào?"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Cái này... Nơi này làm sao nhìn quen như vậy? Ta đi! Đây không phải nhà của Bùi tổng sao?"
"Uy! Quá mức đi! Ngươi làm sao lại luôn muốn bắt lấy một con dê để nhổ lông! Đổi một người khác không được sao?"
Lâm Yên nói hồi lâu, đối phương cuối cùng đáp lại nàng —— "Cô muốn đổi ai?"
Lâm Yên bị nghẹn lại: "Ta chính là vừa nói như vậy! Ai ta cũng không muốn đổi!"
Nói xong, Lâm Yên tranh thủ thời gian tiếp tục khuyên: "Bây giờ ta cũng đã sớm thấy rõ ràng, mặt người dạ thú nào mà không phải tuấn tú lịch sự, mấy tên cặn bã nam đều lớn lên soái khí, trên cái thế giới này càng là đồ vật đẹp mắt thì càng có độc.
Cho dù ngươi tự lập, cường đại tới đâu, lợi hại hơn nữa, một khi trầm mê trong sắc đẹp, vậy tất cả liền đều xong! Ta khuyên ngươi tốt nhất bỏ đao xuống, quay đầu là bờ! Hai chúng ta cùng một chỗ vui sướng kiếm tiền chẳng lẽ không tốt sao?"
"Bể khổ vô biên, tứ đại giai không (Trên đời chẳng còn gì để lưu luyến), quay đầu là bờ a..."
Ngay khi Lâm Yên nói liên miên lải nhải, cố gắng tẩy não cho tên kia, thân thể của cô đã bị đối phương thao túng, mở khóa cửa nhà của Bùi Duật Thành, cất bước đi vào phòng khách.
Cái tên này, thế mà ngay cả mật mã khóa trong nhà của Bùi Duật Thành cũng biết? Đây rốt cuộc là đã lừa mình làm bao nhiêu việc không thể lộ ra ngoài?
Lâm Yên còn đang khiếp sợ, ánh mắt lại chuyển qua cửa trước, liếc mắt quét đến ghế sô pha ở trung tâm phòng khách, sau lưng ghế sô pha là mặt cửa sổ sát đất, sau cửa sổ lớn như vậy là bể bơi đang được ánh nắng chiếu rọi đến, sóng nước lấp loáng.
Bùi Duật Thành nhắm mắt lại, an tĩnh nằm ngủ say trên ghế sa lon, nam nhân dường như là vừa bơi xong, trên thân chỉ mặc một bộ áo choàng tắm rất rộng rãi, ngực cùng với eo lộ ra mảng lớn cơ bụng với đường nhân ngư, dưới ánh sáng nhạt loang lổ chớp nháy, đang tản mát ở trên người hắn, thoạt nhìn giống như ngủ say ở đáy biển...
Khi tận mắt thấy người thật, lực công kích so với thấy trong video phải mạnh gấp trăm ngàn lần!
Trong nháy mắt Lâm Yên liền cảm thấy, hết thảy chuyện cũ thoảng qua như mây khói...
Nhân gian đáng giá...
Bùi Duật Thành: "Muốn quay đầu sao?"
Lâm Yên: "Khoan khoan khoan khoan! Trước đừng quay trở lại! Ta nhìn một chút đã!"
Bùi Duật Thành: "..."
Sau khi ý thức được mình nói cái gì, Lâm Yên lập tức sụp đổ, "Cái này không thể trách ta! Như thế này, ai chịu nổi!"
"A..."
Lâm Yên nghe thấy thân thể chính mình phát ra một tiếng cười khẽ mang ngữ khí riêng thuộc về tên kia, ngay sau đó, thân thể của cô liền đột nhiên mềm nhũn ngã xuống...
Một giây sau, Lâm Yên lập tức cảm giác ý thức của mình khôi phục quyền kiểm soát đối với thân thể!
Cô trở về rồi?
Bất quá, bởi vì vừa trở lại thân thể, hoàn toàn không kịp phản ứng, thân thể bởi vì quán tính tiếp tục ngã xuống, cứ như vậy trực tiếp ngã ở... Trên người Bùi Duật Thành...
Vì cái gì!
Vì cái gì mỗi lần đều quay trở lại ngay tại lúc này!
Vì cái gì luôn luôn là cô phải chịu đựng bi thương!
Bi thương trong lòng Lâm Yên trong lòng quả thực chảy dòng thành sông, dùng hết tất cả định lực cả đời, bài trừ cám dỗ của sắc đẹp, nhanh chóng đứng lên.
Giờ phút này, trong lòng của cô chỉ có một ý niệm trong đầu, thừa lúc Bùi Duật Thành còn chưa tỉnh, tranh thủ thời gian chạy!!!
Lâm Yên đứng lên, co cẳng liền muốn chạy, kết quả, một giây sau, bên hông bỗng nhiên bị siết chặt, một cỗ lực đạo to lớn kéo tới.
Thân thể của cô đột nhiên lại lần nữa nằm trở về...
Một đầu Lâm Yên nhào vào ngực nam nhân, trán cúi ở cằm của nam nhân.
Một giây sau, thân thể Lâm Yên đột nhiên cứng ngắc.
Trên trán đột nhiên truyền tới một xúc cảm mềm mại mà hơi lạnh...
Tựa có như lông vũ hôn lên môi, nhẹ nhàng rơi vào trên trán của cô, thanh âm khàn khàn lành lạnh của nam nhân, mang theo từ tính mê người, vang lên ở bên tai ——
"Buổi trưa tốt lành, Lâm tiểu thư."