Trong đại sảnh trang viên, Lâm Yên ngồi ở trên ghế sa lon, nghe Tôn Thước Nhiên nói rõ lí do, cũng không có lên tiếng ngắt lời.
Sau một hồi, chờ Tôn Thước Nhiên nói xong, Lâm Yên mới giương mắt một lần nữa nhìn về phía Tôn Thước Nhiên, "Cho nên, ý của cậu là, khi cô gái kia lần đầu giả mạo tôi, là cậu vạch trần, kết quả... Cậu còn thích cô ta?"
Điểm này, lại khiến cho Lâm Yên có chút ra ngoài ý định, đây là cái kỹ xảo thần tiên gì?
"Sư phụ... Ai... Con thật không có cách nào." Tôn Thước Nhiên thở dài, "Trước đó con đã nói với cô ấy, không cho phép cô ấy tiếp tục đi lừa gạt, càng không thể giả mạo sư phụ, nhưng... Không nghĩ tới, lần này cô ấy lại làm ra loại chuyện này... Cô ấy gọi điện thoại nói cho con biết, chính mình lần nữa đi lừa gạt, thân phận bị người chọc thủng, mười phần nguy hiểm, con nhất thời không có cân nhắc chu toàn, xuất phát từ tư tâm, lúc này mới giúp cô ấy che lấp..."
"Chiếc xe đua màu bạc trước đó kia..." Lâm Yên như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Tôn Thước Nhiên.
"Là con, sau đó, khi cô ấy lái xe đua thoát đi, sau đó gọi điện thoại cho con... Đúng lúc con cũng ở Hoa quốc, cách vị trí của cô ấy cũng không xa, cho nên con chạy tới, giúp cô ấy nghĩ phương pháp ứng phó, cũng là con động tay chân lên chiếc xe đua kia, cho nên, khi kiểm tra hệ thống thắng xe, tay lái bị hỏng... Còn chân bị thương, đó là có ngay từ đầu." Tôn Thước Nhiên giải thích.
"Khó trách." Lâm Yên nhẹ gật đầu.
Nếu như là Tôn Thước Nhiên ra mặt hỗ trợ, vậy hết thảy đều có thể giải thích rõ.
Khó trách tên giả mạo kia dám đi mà quay lại, có lực lượng lớn như vậy, không phải dựa vào người khác, chính là lá bài tẩy Tôn Thước Nhiên này.
"Sư phó, con van cầu người, người tha thứ cho con lần này..." Tôn Thước Nhiên thấy Lâm Yên vẫn chưa mở miệng, vẻ mặt có chút lo lắng.
Nếu như chuyện này truyền đi, hắn sao có thể đối mặt với những sư huynh đệ kia của mình?
Trợ giúp nữ nhân khác giả mạo sư phụ của bọn họ khắp nơi giả danh lừa bịp, hắn cũng không cần tiếp tục lăn lộn nữa rồi.
"Cậu thật sự thích cô ta?" Lâm Yên hơi có chút tò mò, "Tôi nhớ cậu không ưa thích kiểu nữ vương lạnh lùng cao ngạo mà?"
Tôn Thước Nhiên: "..."
"... Cũng không phải, nhưng thật ra là có hảo cảm, cô ấy cũng không biết con thích cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng con cũng thiếu tiền, còn hứa hẹn tiền lừa gạt cho con một nửa... Sư phụ cũng biết, con căn bản không thiếu tiền... Con chẳng qua là... Ai..." Mặt mũi Tôn Thước Nhiên tràn đầy bất đắc dĩ.
Đối với loại chuyện này, Lâm Yên cũng triệt để ngậm miệng không trả lời được, Tôn Thước Nhiên cũng đã nói đến mức này, cô còn có thể nói cái gì.
"Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, nếu như lại để cho tôi phát hiện..." Lâm Yên có thâm ý khác nhìn Tôn Thước Nhiên.
"Sư phụ yên tâm, người tuyệt đối không có khả năng phát hiện!" Tôn Thước Nhiên thề son sắt.
"Cái gì?" Nghe thấy, sắc mặt Lâm Yên lạnh lẽo.
"Không... Sư phụ, ý của con là, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa, cho nên sư phụ không thể lại phát hiện." Tôn Thước Nhiên vội vàng nói.
"Này còn tạm được." Lâm Yên nhẹ gật đầu.
"Sư phụ, người không giận con sao?" Thấy vẻ mặt Lâm Yên hòa hoãn rất nhiều, Tôn Thước Nhiên đánh bạo hỏi.
"Nhìn quá khứ cậu hiếu thuận như vậy, lần này coi như xong, nhưng như tôi vừa mới nói, nếu như lại bị tôi phát hiện lần thứ hai, tôi sẽ khiến cậu chịu không nổi." Lâm Yên cười nói.
"Cảm ơn sư phụ... Đúng rồi... Sư phụ, cái kia... Nữ hài kia..." Ánh mắt Tôn Thước Nhiên lấp lánh nhìn chằm chằm Lâm Yên.
"Xem ở trên mặt của cậu, lần này tôi cũng không truy cứu, cậu ra ngoài nói rõ với mọi người thân phận thật sự của cô ta, sau đó mang cô ta rời đi." Lâm Yên suy nghĩ một chút, mở miệng nói.