Theo Vệ Từ Phong, Lâm Yên thua là tất nhiên, tiền đánh cược ăn chuông là chính cô đáp ứng, coi như thua, ăn hết chuông, tựa hồ cũng là trừng phạt đúng tội.
Nhưng thật sự ăn hết cái chuông kia, không chết cũng phải lột một lớp da, cũng không cần đến mức như thế.
Mặc dù không có ấn tượng gì tốt với Lâm Yên, nhưng Lâm Yên trước đó cố ý bắt chước Yeva, thậm chí là hôm nay còn ở trường hợp này làm ra hành vi như vậy, có lẽ, cũng là vì thu hút sự chú ý của hắn.
Dù sao cũng hợp tác vơi Lâm Yên rất lâu, cho nên, Vệ Từ Phong cũng không muốn thấy Lâm Yên tự ăn quả ác.
"Ai, tôi nói này Tiểu Phong Tử, cậu sẽ không phải là fan giả chứ?"
Không đợi Vệ Từ Phong tiếp tục mở miệng nói cái gì, Kỳ Thiệu Nguyên chợt đứng dậy, đi đến bên cạnh Vệ Từ Phong, lạnh lùng nói, "Có người khiêu khích lão đại như vậy, cô thế mà còn che chở cô ta? Loại người này có thể nuông chiều sao?
Chính là phải để cho lão đại ở trên đường đua, hung hăng giáo huấn cô ta, để cô ta trả giá đắt cho sự cuồng vọng cùng dốt nát của mình, theo tôi thấy, ăn chuông đã là nhẹ, hẳn là ăn... Được rồi, có chút buồn nôn, nói không nên lời."
Nghe thấy, Vệ Từ Phong có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Kỳ Thiệu Nguyên.
Lâm Yên có thể làm ra chuyện như bây giờ, không phải cũng bởi vì là Kỳ Thiệu Nguyên mời cô à.
Mà trước đó khi Hàn Dật Hiên đuổi Lâm Yên rời đi, Kỳ Thiệu Nguyên thậm chí trực tiếp trở mặt, chỉ vì ra mặt cho Lâm Yên.
Nhưng mà, nhìn tình huống hiện tại, xem ra Kỳ Thiệu Nguyên trở mặt nhanh như lật sách, trước đó sống chết bảo vệ Lâm Yên, hiện tại lại ước gì Lâm Yên đi chết.
Loại người này, trong đầu đến cùng là nghĩ như thế nào?
Kỳ Thiệu Nguyên hắn biết, không phải loại người hai mặt kia...
"Kỳ Thiệu Nguyên, trước đó cậu... Không phải còn ủng hộ Lâm Yên sao?" Vệ Từ Phong nghi hoặc mở miệng.
Lúc này, Kỳ Thiệu Nguyên lắc đầu liên tục, "Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ, trước đó, Lâm Yên lại không khiêu khích lão đại, hiện tại lại dám khiêu khích lão đại, tôi há có thể tha cho cô ta... Hai chuyện khác nhau.
Cũng là cậu đấy, cậu cái đồ cỏ đầu tường (giống như gió chiều nào che chiều ấy) nghiêng ngả, tuyệt đối không trung thành với lão lớn, ngay cả lão đại cậu cũng nhận... Ách, thôi, ngược lại cậu là fan giả."
Vệ Từ Phong lười nhác nói mò với Kỳ Thiệu Nguyên, trực tiếp nhìn Lâm Yên phía sau lưng, lạnh giọng nói, "Lâm Yên, bây giờ cô xin lỗi lão đại cùng tất cả mọi người, sau đó rời đi, chuyện hôm nay, chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra, tiền đặt cược ăn chuông cũng là coi như thôi, đừng nói tôi không có cho cô cơ hội."
"Không được, tôi không đồng ý, ai mạo phạm lão đại, liền phải trả giá đắt!" Kỳ Thiệu Nguyên vội vàng nói.
"Ừm, không sai, lời của Kỳ thiếu hết sức có đạo lý, phạm sai lầm nên tự mình đi gánh chịu, mà không phải một câu nói xin lỗi liền có thể giải quyết."
"Là chính cô ta đáp ứng thua liền ăn chuông, không ai có thể buộc cô ta, cô ta không phải là muốn lăng xê à, liền để cô ta xào, chỉ cần thua trận ăn chuông, chúng ta đều có thể tiếp nhận." Nữ đội trưởng đội 3 chiến đội K1 cười lạnh nói.
"Lâm Yên, cô còn không xin lỗi?" Vệ Từ Phong cũng không phản ứng lại người bên ngoài, chẳng qua là lạnh giọng quát Lâm Yên.
Chẳng lẽ, nữ nhân này, thật sự là vì lăng xê, ngay cả mạng của mình cũng không cần?!
"Có thể bắt đầu so tài được chưa?" Lâm Yên cười nói.
Vệ Từ Phong hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Yên, "Cô!"
Lúc này, Vệ Từ Phong nghiến răng nghiến lợi, cô ta muốn tìm đường chết, hắn cũng ngăn không được.
Người tội nghiệp, tất có chỗ đáng hận!
"Yeva nữ sĩ, hết sức xin lỗi, người này là chị gái của tôi... Chị gái vẫn luôn có chút hiểu lầm với chúng tôi... Chị ấy biết là chúng ta mời Yeva nữ sĩ, cho nên mới tới cố ý khiêu khích quấy rối, thật xin lỗi... Yeva nữ sĩ cũng hoàn toàn không cần phản ứng, chuyện chị ấy làm sai, hết thảy đều để tôi tới gánh chịu." Mặt mũi Lâm Thư Nhã tràn đầy ủy khuất nhìn về phía nữ hài.