Sáng sớm hôm sau, Lâm Yên còn chưa tỉnh ngủ, liền bị cuộc gọi của Bùi Vũ Đường đánh thức.
"Chị dâu, chị dậy chưa, lát nữa em đưa chị tới chỗ này, em cúp máy trước!"
Không cho Lâm Yên cơ hội mở miệng, Bùi Vũ Đường vội vàng cúp điện thoại.
Lâm Yên vuốt vuốt con ngươi còn chưa mở ra hoàn toàn, vẻ mặt cổ quái nhìn điện thoại bị cúp máy.
Chưa qua bao lâu, Bùi Vũ Đường hào hứng đi tới phòng Lâm Yên.
"Chị dâu, chị ăn điểm tâm không?" Bùi Vũ Đường hết sức tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Lâm Yên vừa mới rửa mặt xong, lên tiếng hỏi.
Nghe Bùi Vũ Đường nói, Lâm Yên lắc đầu, "Cậu cảm thấy sao."
"Cái này không trọng yếu..." Bùi Vũ Đường mỉm cười.
Bùi Vũ Đường vừa dứt lời, Lâm Yên một mặt mộng bức, cho nên, đứa trẻ trâu này hỏi cô có ăn điểm tâm không, đến cùng có ý nghĩa gì.
"Chị dâu, chị biết không, hôm qua em đã xác nhận qua, Tử Thần Đường Đua Yeva, thật sự đã đến Hoa quốc, trước đó có nhiều vị cao tầng đều nhìn thấy qua Yeva, nghe nói người thật lớn lên rất đẹp, mà lại đặc biệt có phong cách, còn hết sức lãnh ngạo!" Mặt mũi Bùi Vũ Đường tràn đầy kích động, nhìn chằm chằm Lâm Yên nói.
"Thời gian yến tiệc đã được xác định chưa." Lâm Yên hỏi.
Bùi Vũ Đường lắc đầu, "Tạm thời còn chưa định ra đến, hẳn là chỉ trong mấy ngày tới thôi, còn có, đội xe hàng đầu trong nước cũng sẽ xuất hiện, nghe nói còn muốn thỉnh giáo Yeva, chạy một vòng trên đường đua, cũng không biết đội thi đấu nào sẽ có may mắn lớn như vậy."
Thực ra, Lâm Yên vẫn là nghĩ mãi mà không rõ, vì sao sẽ có người giả mạo mình, mà mục đích giả mạo lại là cái gì.
"Đều là không giới hạn?" Lâm Yên tùy ý hỏi.
"Chị dâu, làm sao có thể là không có giới hạn chứ, lần này, những người mời được Yeva tới Hoa quốc làm khách, đã ra giá trên trời, còn có, muốn chạy trên đường đua cùng Yeva, em xem chừng, chỉ sợ cũng phải là giá trên trời đi." Bùi Vũ Đường suy nghĩ một chút, nói rõ lí do với Lâm Yên.
Bên này vừa nói xong, Bùi Vũ Đường trong lúc vô tình nhìn lại phía Lâm Yên, lúc này giật nảy mình, trên trán Lâm Yên nổi gân xanh, con ngươi phảng phất muốn phun ra lửa.
"Chị dâu?" Bùi Vũ Đường một mặt mộng bức, nhìn biểu lộ thần thái của Lâm Yên, tựa như ai thiếu cô trăm ngàn vạn.
Trước đó, đối với việc có người giả mạo mình, Lâm Yên mặc dù buồn nôn, nhưng cũng chưa tức giận như thế.
Chỉ có điều, giả mạo mình để moi tiền, lại còn là giá trên trời!
Này mịa nó, tuyệt đối không thể nhẫn!
Chính mình bản tôn này nghèo lách cách, người giả mạo moi đầy bồn, đầy bát...
"Há, không có việc gì." Rất nhanh, Lâm Yên lấy lại tinh thần, thu nỗi lòng lại, cười nói với Bùi Vũ Đường.
Chẳng biết tại sao, Bùi Vũ Đường luôn cảm thấy tươi cười trên mặt Lâm Yên hết sức quỷ dị.
"Đúng rồi."
Bỗng nhiên, Lâm Yên nói với Bùi Vũ Đường, "Cậu đối với giới xe đua trong nước hiểu bao nhiêu, có loại tay đua xe trình độ điều khiển đặc biệt tốt, đặc biệt có thực lực, thế nhưng bị rơi vào lại đội hình rất kém cỏi, rất rẻ hay không?"
"A?"
Bùi Vũ Đường tựa hồ có chút không quá lý giải được hàm nghĩa bên trong lời nói của Lâm Yên.
Cái gì gọi là kỹ thuật xe đua đặc biệt tốt, thế nhưng ở giới đua xe lại lẫn vào đặc biệt kém?
Bùi Vũ Đường cúi đầu trầm tư một lát, ánh mắt sáng lên, "Chị dâu, khoan hãy nói, thật sự có!"
"Ai ai ai?" Lâm Yên tò mò hỏi.
"Chị a." Bùi Vũ Đường chững chạc đàng hoàng nhìn Lâm Yên, "Chị dâu, chị xem, trình độ điều khiển của chị đặc biệt tốt, rất có thực lực, nhưng ở giới đua xe lại lẫn vào đặc biệt kém, còn là loại đội đua xe sơ cấp, đội xe Hạ gia kia."
Bùi Vũ Đường phát hiện, điều Lâm Yên vừa trình bày, hoàn toàn chính là đang nói bản thân cô.
"Cút!"
Lâm Yên hung hăng liếc mắt trừng Bùi Vũ Đường.