Lâm Yên nghe vậy lông mày nhíu chặt, vậy tại sao Bùi Duật Thành luôn luôn nói với cô không có trở ngại gì.
Cô còn tưởng rằng dùng bối cảnh của Bùi Duật Thành, những chuyên gia kia khẳng định có biện pháp...
"Bất quá, chỉ cần khi ở cùng một chỗ với chị dâu, trạng thái của anh em liền đặc biệt ổn định!"
Điểm này, thực ra chính Lâm Yên cũng phát hiện...
Vốn là không quá tin tưởng, cảm thấy chẳng qua là trùng hợp.
Khi xe sắp rời khỏi khu biệt thự, Lâm Yên đột nhiên mở miệng nói với Bùi Vũ Đường bên cạnh: "Chờ một chút, ngừng một chút, quay đầu, quay trở lại biệt thự."
"A? Quay trở lại biệt thự? Hiện tại?" Bùi Vũ Đường sững sờ.
"Đúng! Hiện tại!" Lâm Yên lo lắng nói, sợ chính mình cứ lưỡng lự, sẽ hối hận.
Đồ vật càng đẹp mắt càng có độc, lần này, cô chỉ muốn làm theo lòng của mình, tùy hứng một lần...
"A a, được!" Bùi Vũ Đường còn tưởng rằng cô là có chuyện gì gấp, chỉ có thể tranh thủ thời gian quay đầu, trở về lần nữa.
Cửa biệt thự.
Dưới bóng cây chập chờn, ánh sao lấp lánh xuyên thấu khe hở rải xuống mặt đất.
Bùi Duật Thành vẫn còn duy trì tư thế như cũ khi Lâm Yên rời đi, yên tĩnh đứng ở nơi đó, điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay cũng không có hút, khói mù nhàn nhạt lượn lờ ở đầu ngón tay.
Mặc dù trên mặt vẫn như cũ là vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, nhưng tiếng vang đứt quãng ở đồng hồ trên cổ tay, lại tiết lộ cảm xúc chân thực của chủ nhân.
Sau lưng cách đó không xa, Bùi Nam Nhứ không yên lòng, đứng ở nơi cách xa mấy bước.
Gió đêm có chút lạnh, Bùi Nam Nhứ nhìn thoáng qua phía đại ca, cuối cùng vẫn là có chút bận tâm thân thể của hắn, nhắc nhở, "Anh, trở về phòng đi, bên ngoài lạnh."
Bùi Duật Thành hơi gật đầu, ném tàn thuốc ở trong tay, dụi tắt, quay người đi về phía trong phòng.
Ngay khi hai người cất bước chuẩn bị vào nhà, sau lưng đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm động cơ xe.
Bùi Nam Nhứ xoay người sang chỗ khác, kinh ngạc nhìn Bùi Vũ Đường lại quay trở về: "Vũ Đường?"
Cùng lúc đó, Bùi Vũ Đường cùng Lâm Yên cũng xuống xe.
"Hai người sao lại quay trở về rồi?" Bùi Nam Nhứ vô thức hỏi.
Bùi Vũ Đường gãi gãi đầu, "Em cũng không biết, chị dâu kêu em quay trở về!"
Thấy Lâm Yên trở về, Bùi Duật Thành cũng nhìn lại phía nữ hài, sắc mặt không có bất kỳ khác thường gì, mở miệng hỏi, "Là quên cái gì sao?"
Lâm Yên bước nhanh tới trước người nam nhân, nâng đầu lên, nhìn nam nhân ở trước mắt, đáp lại, "Phải, là..."
"Là cái gì? Tôi tìm giúp cô." Bùi Duật Thành mở miệng.
Đang muốn quay người, cánh tay lại đột nhiên bị một bàn tay nhỏ mềm mại giữ chặt, sau đó, đối mặt với một đôi con ngươi xán lạn như ngôi sao.
Sau đó, liền nghe thấy nữ hài lầu bầu mở miệng nói: "Không phải quên đồ vật... Là... Quên mất anh."
Bùi Duật Thành: "..."
Bùi Nam Nhứ một bên: "..."
Cùng với Bùi Vũ Đường: "..."
Bùi Duật Thành tựa hồ có chút không có kịp phản ứng, Lâm Yên luôn luôn cung cung kính kính, xa cách khách khí với mình, lại đột nhiên tự nói ra một câu như vậy, đến mức nhất thời không có trả lời được.
Đối đầu với ánh mắt có vẻ hơi kinh ngạc của nam nhân, mặt Lâm Yên có chút nóng lên, thừa thế xông lên trực tiếp mở miệng nói: "Trước đó không phải anh nói, tôi thắng, cho nên anh phải ban thưởng cho tôi sao? Còn nói muốn cái gì cũng có thể?"
Bùi Duật Thành: "Đúng..."
"Há, vậy tôi muốn... Tôi muốn ở cùng anh, có thể không?" Lâm Yên mở miệng.
Bùi Duật Thành: "..."
Bùi Nam Nhứ: "..."
Bùi Vũ Đường: "..."
Cậu ta vừa mới... Nghe thấy cái gì???